Cũng không đợi mọi người kịp phản ứng, Tông Thủ vung tay áo lên, lại
có người đi ra lần lượt phát da thú cho mọi người trong này.
- Lúc trước cô sớm đã có lệnh, muốn theo chế độ nội các lục bộ, đây là
thừa tướng đề ra nhân tuyển nội các lục bộ cùng với cửu khanh, các ngươi cẩn thận xem một chút.
Người trong điện vẫn không rõ ràng
lắm, thầm nghĩ nếu là người thừa tướng tiến cử vậy thì hẳn sẽ có đạo lý
riêng. Thừa tướng đức cao vọng trọng, quyết không thể sai. Lập tức cũng
liền nhao nhao giơ tay, có ít người thậm chí còn không nhìn kĩ đã giơ
tay lên.
Bọn người như Hổ Thiên Thu lại nhạy cảm phát giác
ra, trong danh sách, cũng không có người Lại bộ và Binh bộ, Hình bộ cũng đổi thành Thương bộ.
Nhậm Bác trong nội tâm gợn sóng còn
chưa yên, lại lần nữa nhấc lên phong ba, nguyên lai ngày kia trong Hồng
thành, Tông Thủ đối với mình thực sự không phải bất mãn, mà là phải chờ
tới hôm nay.
Chỉ là Tông Thủ làm việc như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì?
Lại qua nửa khắc, Tông Thủ lại lần nữa ‘ boong ’ một tiếng.
- Người giơ tay bốn trăm hai mươi hai, vậy thì thông qua là được. Lại
nghị dự toán sang năm, nói ngắn gọn chính là tiền thu nhập sang năm làm
sao thu chi.
Lần này không cần Tông Thủ ý bảo, những nhân
viên cũng đã mang từng tấm da thú lần lượt đặt trước mặt mọi người. Rồi
sau đó nhao nhao hai mắt buông tha, cái gọi là "dự toán" của Nhậm Bác,
trọn vẹn muốn dùng đi tám trăm vạn tứ giai thú tinh, đây chính là chuyện tốt, khiến cho người trông mà thèm.
Lần này lại không cần
Tông Thủ hỏi thăm liền nhao nhao giơ tay, là sợ quân thượng không thấy,
tự nhiên cũng lo nó không được thông qua.
Tông Thủ cũng mỉm cười, trong mắt lộ ra vẻ không có hảo ý:
- Như vậy chuyện thứ tư, cô muốn lập pháp. Trong cảnh nội chư thành
trực thuộc Càn Thiên, trục xuất tất cả tư binh, bọn ngươi ai tán thành ai phản đối?
Rất nhiều nghị viên trong này đều vô ý thức giơ tay lên. Ngay lập tức sau đó, bọn người Sài Nguyên và Linh Huyền bỗng
phản ứng lại, vỗ khiến cái bàn trước mặt phát ra tiếng ầm vang.
Hổ Thiên Thu càng đứng lên, mắt lộ hung mang, mang theo vẻ uy hiếp quét về phía mọi người trong điện. Bộ dáng như là ai đồng ý thì ta sẽ liều
mạng.
Tông Thủ thấy thế lập tức hừ lạnh một tiếng:
- Cô lại thêm một chính lệnh, tất cả tham nghị, cả đời đều được Càn
Thiên Sơn ta bảo hộ, nếu bị bất trắc, nhất định không chết không ngớt!
Hổ Thiên Thu khóe môi co lại, chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống. Trong điện cũng có rất nhiều người không sợ uy thế đại tộc. Đợi đến khi Tông
Thủ nói xong lời ấy, lập tức lại có không ít người một lần giơ tay lên.
Đáng tiếc cuối cùng vẫn không quá nửa. Mà ngay cả tham nghị của Thiên Hồ bổn tộc cũng không nhiều người đồng ý.
Tông Thủ cũng không thấy ngoài ý muốn, tiếc nuối lắc đầu:
- Hai trăm ba mươi bốn người, không quá nửa, chuyện này hết hiệu lực!
Lại ‘ boong ’ một tiếng, gõ vang chuông nhỏ. Mà giờ khắc này trong cung điện to như vậy đã có non nửa người, mắt như nghĩ tới gì đó.
Tông Thủ cũng mỉm cười, thầm nghĩ làm xong việc này, mình mặc dù vẫn
không thể buông tay, nhưng cũng đã có thể yên tâm, rút ra hơn phân nửa thời gian, đi nghiên tập võ đạo rồi.
Đại môn Nghị Sự Điện,
mãi cho đến giờ Tý buổi chiều mới lần nữa mở ra. Mấy trăm người hoặc chờ mong, hoặc hưng phấn, hoặc lo lắng từ trong đó nối đuôi ra. Bất quá
trên mặt phần lớn đều mang theo vài phần mỏi mệt.
Tông Thủ
liên tiếp đưa ra hơn mười chương trình nghị sự, phần lớn đều là thông
qua. Bất quá càng về sau, những người này liền càng cẩn thận, không
ngừng cân nhắc, mãi cho đến sau khi hiểu rõ mới có thể tỏ thái độ, vì
vậy là một mực nghị luận suốt một ngày.
Nhắc tới cũng kỳ,
Tông Thủ vừa bước ra khỏi Nghị Sự Điện thì yêu thân liền xuất hiện động
tĩnh. Một cái ý niệm liền khiến cho hồ vĩ hồ nhĩ kia toàn bộ kiềm chế
nhập vào cơ thể. Khiến Tông Thủ lập tức nhẹ nhàng thở ra, hắn lo lắng
nhất chính là ngày sau yêu thân sẽ lại kiềm chế cực kỳ khủng khiếp.
- Quân thượng!
Một thân ảnh, bỗng nhiên tựa như u linh xuất hiện bên người Tông Thủ.
Tông Thủ quay đầu lại nhìn, mới phát hiện là Nhậm Bác. Giờ phút này vị
đại thần khiến cho hắn không công tổn thất mấy trăm vạn thú tinh tiền
lời này đang chau mày.
- Thần không hiểu quân thượng, vì sao phải xây nên cái Nghị Sự Điện này để tự hạn quyền hành chứ?
- Cái này ah, nghe nói thời Thượng Cổ, Tam Hoàng thịnh thế mà Nho gia
hướng tới tôn sùng chính như thế, chư bộ tù trưởng và trưởng lão cùng
nghị sự. Quân vương thời Thượng Cổ chỉ là trưởng chư bộ, kỳ thật cũng
không nắm quyền sanh sát thuộc hạ trong tay. Nhậm thừa tướng xuất thân
Nho gia, nên cũng nghe nói. Tông Thủ bất tài, mô phỏng theo Thượng Cổ
thánh nhân tiến hành, hẳn là không sai đâu.
Thấy Nhậm Bác thần sắc chấn động, trong mắt lộ ra vẻ kinh bội thì tiếp theo Tông Thủ lại nghẹn ngào cười cười:
- Thừa tướng thật đúng là tin sao? Những lời nói hiên ngang lẫm liệt
kia kỳ thật đều là giả dối. Thật sự là Tông Thủ ý không ở đây, không
có lực đi quản chính vụ rườm rà kia, cũng không muốn cả ngày đều ở Càn
Thiên Sơn.
Nhậm Bác tức cười, tiếp theo lại khổ thanh cười cười:
- Thì ra là thế! Bất quá quân thượng không lo lắng sao? Quân thượng
ngài Thiên Tung anh minh, nếu Càn Thiên Sơn do quân thượng điều hành,
nhất định trong vòng mấy năm quốc lực sẽ đại tăng. Khi đó nhất thống Vân Giới, cũng không phải không thể.
Tông Thủ trong lòng chột
dạ. Mình đối với chính sự, kỳ thật chỉ là thất khiếu đã thông lục khiếu, rất nhiều đều là nửa hiểu nửa không. Chỉ có chút tài năng như vậy, hôm
nay đã không sai biệt lắm dùng hết rồi. Nếu thật sự để mình quản lý, Càn Thiên Sơn không chừng sẽ thành một đống bột nhão mất.
Trong miệng lại không chịu nhận, bảo trì phong phạm minh quân, trực tiếp lắc đầu nói:
- Càn Thiên Sơn này dù cường thịnh trở lại, có thể khiến ta Tiêu Dao
Thiên Địa, khiến ta thấy được Thiên Địa chí lý, khiến ta chứng võ đạo
cực cảnh sao? Lại nếu cô lại muốn làm ra chuyện lập dị, thần kỳ, thì
thừa tướng làm sao?
Một câu đã hỏi khó Nhậm Bác, Tông Thủ lại nói:
- Tóm lại mọi việc Càn Thiên Sơn phải xin nhờ thừa tướng rồi. Dù sao cô hiện nay, cũng không phải hoàn toàn buông tay.
Nghe vài câu đó, Nhậm Bác thật đúng là trở nên lo lắng. Dùng tính tình
Tông Thủ, làm không tốt ngày sau còn có thể làm ra các chuyện vô liêm sỉ như phong sát Thập Lý Linh Hương Đinh, hoặc là Nghị Sự Điện này cũng
nên.
Khi đó thì đau đầu rồi, nghĩ như vậy, Nhậm Bác liền hận không thể khiến Tông Thủ ngày sau an phận, tốt nhất là mặc kệ mọi
chuyện, nhanh xéo đi mới tốt.
Chuyện vị điện hạ này am hiểu
nhất chính là đổi trắng thay đen. Làm việc hào hoa xa xỉ vô độ, hết lần
này tới lần khác còn có thể giảng ra một phen đạo lý lớn.
Hắn quả thật không minh không sai, nhưng làm
việc cũng quá không hợp thói thường. Nhiều lần như thế sợ rằng trái tim
của hắn chịu không nổi.
Chính mình là thừa tướng, ở trong miệng Tông Thủ tựa hồ chỉ có nhiệm kỳ năm năm.