Tông Thủ một hồi im lặng, chẳng lẽ mình phải mang theo cái hỗ nhĩ, sau lưng kéo theo mấy cái đuôi đi rêu rao khắp nơi sao?
Nhìn biểu lộ của mọi người chung quanh, đã thấy vô luận là Nhậm Bác,
hay là bọn người Hổ Thiên Thu thì vẻ mặt đều ngưng trọng khiêm tốn lễ
độ. Mặc dù là Hổ Trung Nguyên cũng không có nửa phần cười nhạo, ngược
lại cực kỳ hâm mộ
Tế tự Tông Lăng thân hình càng như run rẩy, sắc mặt ửng hồng, hận không thể quỳ bái tại chỗ, chỉ có Tông Nguyên, vẻ mặt bình tĩnh, ước chừng lòng người này lúc này vô luận Tông Thủ thân
phận như thế nào, huyết mạch ra sao thì hắn cũng sẽ không để ý, dù Tông
Thủ hai bàn tay trắng, biến thành một kẻ bình dân thì người này cũng sẽ
liều chết hiệu lực.
Tiếp theo trong nháy mắt, chợt nghe Tông Chính tự giễu cười cười:
- Phụ thân ngươi trước khi mất tích kỳ thật đã thức tỉnh huyết mạch bát vĩ huyết mạch, yêu thân của Tông Thủ ngươi càng trực tiếp hiện ra Tinh
Văn. Nói đến hai phụ tử các ngươi, huyết thống ngược lại phảng phất còn
tinh khiết hơn những người gọi là đích mạch như chúng ta đây một ít. Bát vĩ Tuyết thị kia, lần này tính toán, chỉ sợ thật sự sẽ thất bại toàn
bộ. Thiên Hồ Tông thị ta ngày sau cũng có thể nâng người lên cán.
Tiếp theo hơi suy ngẫm một chút, Tông Chính liền từ trong tay áo, móc ra một cuốn tập do tơ vàng dệt thành đưa tới.
- Đây là Thiên Hồ huyễn pháp Thần thông bao năm qua ta nghiên tập, cùng với tâm đắc phương diện linh pháp, đối với ngươi có lẽ có chút giúp
ích. Tông Thủ ngươi thân là Hoàn Dương Linh Sư, nhưng luận đến linh pháp kết ấn, so với chi những Linh Sư Xuất Khiếu cảnh kia còn không bằng,
thật sự cũng quá hư không tưởng nổi rồi!
Nghe được lời ấy,
Tông Thủ không khỏi có chút xấu hổ. Trong nội tâm oán thầm, nếu không
phải mình không có truyền thừa Linh Sư chính thống thì há sẽ như thế?
Những ngày này, tuy hắn mượn huyễn tâm kính, tôi luyện linh pháp kỹ nghệ của mình, nhưng chỉ hơn mười ngày ngắn ngủi có thể có bao nhiêu hiệu
quả chứ?
Hắn tiếp nhận kim sách kia, lại trịnh trọng thi lễ.
Biết được Tông Chính này không giống như phó thác y bát truyền thừa cho
mình.
Đối với lão giả này, cũng cuối cùng sinh ra vài phần
kính ý. Thầm nghĩ tâm tính của mình, thật đúng là đủ hiệu quả và lợi
ích. Có thể giúp đỡ mình, vậy thì đều là người tốt, dám cản đường mình
đấy, toàn bộ đều là cặn bã, nên ném vào trong đống rác.
Tông
Chính này tính tình thế nào, hắn kỳ thật đến lúc này cũng không rõ, chỉ
biết người này, đối với hưng suy của Tông thị nhất tộc cực kỳ để ý, một
mảnh thành tâm thành ý.
Đang muốn nói cảm ơn thì Tông Chính lại cười lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng không cần cám ơn ta, chỉ là không muốn ngươi làm mất mặt Thiên Hồ Nhất Tộc thôi!
Sau khi nói xong liền phất tay một cái, trực tiếp xa xa rời đi.
Tông Thủ có chút nhíu mày, lại nhịn không được cười lên. Thu kim sách
kia vào trong Càn Khôn Đại, tiếp theo lại kết xuất thủ ấn, lần nữa ẩn
yêu thân của mình vào trong ảo thuật
Tông Lăng lại nhíu mày, khó hiểu nói:
- Điện hạ kỳ thật không cần che lấp, nếu biết được điện hạ, thức tỉnh
Ngũ vĩ Tinh Văn chi thân. Không chỉ có thể ngưng tụ toàn bộ Thiên Hồ
Nhất Tộc mà toàn bộ Càn Thiên Sơn dân tâm đều sẽ đại chấn.
Tông Thủ lại một hồi im lặng, nói đến trước kia Sơ Tuyết Nhược Thủy, đều từng nói qua, Tinh Văn yêu thân này kỳ thật đại biểu cho Thiên Hồ chính thống, có quyền uy lớn lao.
Bất quá trong lòng hắn, bản thân vẫn là nhân loại thuần chánh nhất, cái yêu thân này vẫn có chút không
thể chấp nhận. Nếu không tất yếu, thực không muốn hiện ra trước mặt
người khác.
Cười không đáp, Tông Thủ trực tiếp đi vào trong
Thiết Cương Điện. Cơ hồ ngay lập tức, cũng cảm giác một cổ cương lực
đánh úp lại, vô luận là chân khí hay hôn lực đều bị áp chế đến dưới tứ
giai.
Mà ngay cả ảo thuật Tông Thủ vừa thi triển cũng lay động một hồi, cơ hồ tản ra.
Cũng may hắn đối với cái này đã sớm có chuẩn bị, huyễn pháp này đã được hắn đặc biệt tăng cường qua, chốc lát sau liền ổn định lại.
Linh pháp giai vị, bị áp chế đã đến tam giai. Bất quá mọi người khi tiến vào đây, Linh Giác ngũ giác, thực sự cũng đều bị áp chế nên không cần
để ý lắm.
Toàn bộ nghị sự điện, đều dựa theo bản vẽ của Tông
Thủ xuất ra để kiến thiết, là kiến trúc hình vòm. Một cái chủ điện, mười cái trắc điện, còn có mấy trăm gian phòng. So với Thiết Cương Điện của
Huyền Sơn Thành lớn hơn không chỉ gấp mười lần, đây cũng là bởi vì Càn
Thiên Sơn hôm nay tài đại khí thô mới có thể kiến thành nhanh như vậy.
Trong chủ điện, địa thế trong thấp ngoài cao, chỗ sâu nhất là một cái
bục, bên ngoài lại là từng dãy chỗ ngồi, đếm sơ qua cũng có hơn 800.
Giờ phút này đã tụ tập dưới một nhà, Càn Thiên Sơn trực thuộc gần ức
nhân khẩu, trừ đi một vài người, không thể có điều kiện tham dự tuyển cử ra, suốt có hơn năm trăm người, dự thính trong nghị sự điện to như vậy
chỉ có ước chừng bốn trăm người là tuyển ra từ dân, còn lại ước chừng
một phần năm, đều là Tông Thủ tự mình bổ nhiệm.
Bất quá phần
lớn thần sắc đều mờ mịt chờ đợi, có vài người hơi có vẻ chờ mong, có một ít lại chán đến chết. Chỉ biết là mình được chọn làm người ‘ tham nghị ’ gì đó, là vì giam sát tiền trang dưỡng lão và cho vay kia mà lập ra.
Lại không biết Tông Thủ, tại sao lại cấp thiết triệu tập mình đến như
vậy.
Đợi đến khi Tông Thủ đi đến, tất cả mọi người đều bái
phục hành lễ. Tông Thủ cũng không để ý tới sẽ, sau khi đi thẳng đến liền ngồi xuống trên Vương Tọa. Về phần bọn người Hổ Thiên Thu Sài Nguyên,
rõ ràng cũng có chỗ ngồi trong nghị sự điện này.
Tông Thủ
thêm vào quy định trong chính lệnh, người có công chức không thể tham
uyển. Trưởng những đại tộc như bọn hắn chỉ có tước lộc, không có chức
vị, tự nhiên cũng có thể tham dự. Hai người cùng Linh Huyền, cũng cơ hồ
theo bản năng ý thức được cử động lần này của Tông Thủ có thể có mê hoặc gì đó, vì vậy tuy rằng nghi hoặc nhưng cũng tích cực tham gia, từng
người đạt được vị trí tham nghị.
Đợi đến khi trong điện lần nữa khôi phục yên tĩnh, Tông Thủ mới rốt cục mở miệng.
- Cô gọi cách ngươi đến, là để thảo luận vài chuyện chính sự. Hiện có
thừa tướng Nhậm Bác, tuổi cao vọng trọng, biết rõ chính vụ. Trong năm
năm sau này, cô ý muốn phong hắn làm Càn Thiên thừa tướng, quản lý toàn
bộ chính sự của Càn Thiên ta, các ngươi có ai đồng ý, có ai phản đối?
Mọi người trong điện lập tức đều một hồi hai mặt nhìn nhau, vẻ mờ mịt
trong mắt, càng thêm nồng đậm. Không hiểu ra sao, không người nào biết
được ý của Tông Thủ.
Mà ngay cả Nhậm Bác ở một bên cũng giật mình ngay tại chỗ.
Thẳng đến nửa khắc đồng hồ sau, Tông Thủ lại lần nữa cầm một cái búa
nhỏ ‘ boong ’ một tiếng, trùng điệp gõ lên chiếc chuông nhỏ màu vàng bên cạnh mình.
- Không có người nói chuyện, vậy chính là thông
qua. Ân, đã quên nói, về sau đồng ý nhấc tay, phản đối thì vỗ bàn là
được. Nửa số thông qua, không được quá nửa sẽ hết hiệu lực.