Thần Hoàng

Chương 1505: Chương 1505: Gặp lại Trọng Huyền. (2)




Thạch Việt nghe vậy, trong phút chốc nhíu lại đôi lông mày rậm rạp, liếc nhìn vị hoàng đế Nguyên Thần kia một cái, thấy trên mặt không có dị sắc, mới cúi đầu nói:

- Tự nhiên! Phụ soái hàng năm đều ở trong quân, là người biết binh. Đại Kiền thiếu binh, mà binh lính triều đình ta ở Bách Thắng quan đã có hơn một triệu, trấn giữ các chỗ hiểm yếu quan trọng của Bách Thắng quan cũng không phải chuyện khó. Nhưng thật ra phụ soái giả truyền chiếu thư, miễn cưỡng triệu tập quân mã các châu, phạm quốc pháp. Sau chuyện này, phụ thân thần sẽ tự thỉnh tội với bệ hạ.

Hoàng đế Nguyên Thần lẳng lặng nghe, như cười lại như không cười, nhìn thiếu niên trước mặt.

Nói về người này, cũng giống như Tông Thủ, đều là nhân vật có thiên tư và võ lược có một không hai.

Chẳng những võ đạo không thua kém Tông Thủ, thành tựu ở bên ngoài vực cũng xấp xỉ không thua kém gì.

Lúc này lại tự tay cứu Ân Ngự hắn từ trong tay Tông Thủ ra. Cũng không biết đến tột cùng xuất phát từ mục đích gì, hắn hoàn toàn không biết gì cả.

Là lòng trung thành và tận tâm thật sự? Hay là không muốn Đại Thương diệt vong, để Trung Nguyên rơi vào trong tay Đại Kiền? Hay là muốn “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu”?

Hoàn toàn không đoán được --

Còn có Thạch Thiên Lý dám giả mạo chiếu chỉ, cơ hồ điều động tất cả quân lực của Giang Nam đến đây.

Thật to gan! Nếu như là ngày xưa, hắn sẽ trực tiếp chém đầu Thạch Thiên Lý. Đồng thời mượn cơ hội này tịch thu toàn bộ đất phong của Thạch gia, sau đó trảm toàn tộc.

Nhưng lúc này hắn không thể trị tội bọn họ, ngược lại còn phải an ủi ban thưởng nữa.

Nguyên nhân là vì Thạch Thiên Lý đúng lúc ngăn chặn Bách Thắng quan, mới khiến Đại Thương giữ lại một con đường sống và một chút hy vọng.

Huống chi Thạch Việt còn cứu mạng hắn nữa --

Bất quá, vị gia chủ Thạch gia ngày xưa luôn tuân thủ pháp luật không dám kháng cự, cũng không dám làm ra chuyện khác người nay lại dám làm chuyện như vậy.

Chỉ sợ cũng đã định liệu trước Đại Thương lúc này không có cách khiển trách hắn, ngược lại càng phải nể trọng hắn.

Toàn gia tộc cũng người này, đều là kẻ có lòng khác phải tiêu diệt!

- Có tội gì chứ? Lần này ít nhiều nhờ phụ thân của khanh mới có thể bảo toàn cơ nghiệp Đại Thương. Tờ chiếu thư kia của phụ thân khanh có lưu giữa ở trong Nội giam lễ bộ, cũng không phải chiếu chỉ giả mạo gì --

Ân Ngự phất phất tay, giống như không để ý cho lắm.

- Phụ thân của khanh giờ đang chịu an nguy Đông Nam. Cũng phải danh chính ngôn thuận mới tốt, thay trẫm truyền chỉ. Thạch Thiên Lý công trung thể quốc, khéo chuyện chiến sự, có thể gánh vác trách nhiệm lớn. Phong làm Trấn Nam Đại tướng quân, đô đốc quân sự bảy châu Cống Nam, Cống Tây! Trú tại Bách Thắng quan, sử trì tiết, khai phủ nghi đồng tam ti! Còn về phần Thạch khanh thì bồi ở bên cạnh trẫm, chỗ của trẫm thật sự thiếu người. Trên đường hồi kinh cũng cần có người bảo vệ --

Thạch Việt lại cả kinh, kinh ngạc không thôi. Sứ trì tiết, có nghĩa là không cần sự đồng ý của hoàng đế, có thể chém đầu các quan viên dưới tam phẩm.

Còn khai phủ nghi đồng tam tư, thì nghĩa là có thể tự mở mạc phủ, nhâm mệnh quan liêu.

Hai điều này kết hợp với nhau, cũng có nghĩa là như một triều đình quy mô nhỏ, vì vậy tuyệt đối không nhẹ nhàng ban cho ngoại thần.

Chưa bao giờ nghĩ đến Ân Ngự sẽ ban tặng rộng rãi như vậy. Đem quân quyền của bảy châu đều phó thác cho phụ thân.

Một khi quyết ý đã lung lạc, thì sẽ không hẹp hòi nữa, không chút do liền ủy thác quyền cao, không hổ là một vị vua có tài trí mưu lược kiệt xuất.

Nhưng cũng mơ mơ hồ hồ nhận ra được, trong lời của vị hoàng đế Nguyên Thần này có ý nghi kị rất khó phát hiện ra.

Câu cuối cùng ngược lại mang theo ý thử rất rõ ràng.

Bất quá mọi chuyện cũng là bất đắc dĩ thôi. Bản thân chỉ có thể dùng kế sách này khiến cho phụ thân chịu mạo hiểm. Cũng chỉ có kế sách này mới có thể bảo toàn Đại Thương.

Khi đó cũng không có thời gian kiêng nể nữa, không biết vị hoàng đế Nguyên Thần này sẽ có cảm tưởng gì nữa.

Trong lòng hắn rất bằng phẳng, bản thân mình thân là thần tử của Đại Thương, làm hết sức mình là được. Mặc dù hoàng đế có lòng nghi kị, nhưng chỉ cần bản thân mình không thẹn với lương tâm là được.

Nhưng hắn cũng không phải người không biết biến báo, biết sẽ chết cũng vẫn nhảy vào. Nếu thật sự đến mức bất đắc dĩ, thì chuyện phản bội đối với hắn mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì.

- Đa tạ long ân của bệ hạ! Có Thạch Việt ở, nhất định sẽ không để kẻ xấu quấy nhiễu bệ hạ. Tuy vậy còn thỉnh bệ hạ thúc giục cấm quân và thị vệ trong cung nhanh chóng đến đây. Chỉ có một mình Thạch Việt sợ khó tránh khỏi có sơ hở.

Sau khi thi lễ, Thạch Việt đứng dậy thì bỗng cảm thấy Ân Ngự lúc này như đã già thêm mười tuổi. Trên mặt xuất hiện vô số nếp nhăn, dáng vẻ già nua thâm trầm, vô cùng mệt mỏi.

Thạch Việt nhíu mày, muốn nói nhưng lại thôi. Nghĩ đến những tổn thất thảm trọng kia, không chỉ Đại Thương không thôi. Tổn thất của những thế gia phiên trấn cũng không kém gì Đại Thương.

Giờ phút này, những người đó hơn phân nửa cũng không hy vọng Đại Thương lúc này sinh ra hỗn loạn.

Tình hình nhìn như bấp bênh, nhưng nếu xử trí thích đáng, ngược lại có thể khiến trên dưới Đại Thương đồng tâm hợp lực nữa.

Bất quá những lời này từ miệng hắn nói ra, chỉ sợ là có chút vượt qua bổn phận.

Đang âm thầm do dự thì thấy Ân Ngự vung tay lên, bộ dạng không chút hứng thú, vẻ mặt kiệt sức mệt mỏi.

Thạch Việt cũng biết tình trạng Ân Ngự lúc này xác thực là không tốt, chỉ có thể âm thầm đi ra chính sảnh.

Kỳ thật bản thân hắn cũng có vô số chuyện phải xử lý. Ví như lương thảo của bảy trăm ngàn quân ở Nam Phong Vân Lục kia. Còn có phải như thế nào an bài những không hạm binh mã vẫn như trước đứng ở ngoài vực kia.

Thật đúng là không có bao nhiêu thời gian tiêu tốn trên người vị hoàng đế Nguyên Thần này.

Thạch Việt rời đi, vẻ mặt Ân Ngự vẫn như cũ ảm đạm tro tàng. Nhưng ở sâu trong mắt lại xẹt qua vài phần thoải mái.

Nghe lời nói của người này, xem ra không có ý “hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu”, coi như là có vài phần trung tâm.

Tuy an nguy bây giờ có thể bảo đảm, nhưng vừa nghĩ đến mười tám triệu hùng quân của Đại Thương chết hết ở Nam Cương kia, hắn lại lần nữa mất hết can đảm.

Trong lòng chỉ còn lại tuyệt vọng, hoàn toàn không châm lên được bất kỳ ý chí chiến đấu nào.

Lại liếc nhìn những người đứng bên cạnh hầu hạ mình, Ân Ngự chỉ cảm thấy vô cùng cô tịch. Ngày xưa có chuyện nghi nan gì thì có thể lập tức triệu tập thần tử mình tin tưởng cùng nhau thương nghị. Nhưng lúc này chỉ còn lại một mình cô đơn mà thôi. Không người để trao sự tin tưởng, cũng không có người có thể hóa giải gian nan khổ cực của hắn.

Nếu quốc sư Trọng Huyền vẫn còn sống, nếu Cao Nhược không có rơi vào trong tay Đại Kiền --

Đang lúc suy nghĩ như vậy, Ân Ngự bỗng nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nói rất quen thuộc.

- Bệ hạ vì sao lại tâm như tro tàn đến vậy chứ? Khí phách biến mất, hoàn toàn không giống bệ hạ chút nào --

Giọng nói này là…?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.