Hắn chưa tiếp
xúc qua Luyện khí sĩ nào, cũng chỉ có Khổng Duệ, mươn vận mệnh quốc gia
Đại Kiền để tu hành là có chút dính dáng với Luyện khí sĩ thôi.
Tuy nhiên nói đến truyền thừa Mặc gia, trong nước hắn thật có một vị như vậy.
Vị kia lúc này hơn phân nửa còn ở thế giới Thiên Phương, luyện chế kiếm
bôi cần dùng nguyên thần thứ hai của hắn, còn có kiếm khí Hiệp Hiên kia
nữa.
Lúc này không biết đã hoàn thành chưa nữa? Hắn cũng có chút chờ mong
luồng “Tiên thiên tử thần huyền kim khí” kia trở thành đầy đủ.
Người này hơn phân nửa là đệ tử trung tâm trong Mặc gia, cũng không biết người này biết bao nhiêu về mộ Thủy hoàng nữa?
Không chút do dự, Tông Thủ liền lấy ra một tờ tử kim tín phù, dẫn động
linh niệm. Tờ tín phù kia liền bay lến, lao vút ra ngoài hư không.
Chuyện người đồng trấn quốc và mộ Tần hoàng thật sự quá quan trọng. Vô ý một chút cũng có thể khiến cho cục diện khó khăn lắm mới có được này
như cát đổ xuống biển.
Vì vậy Tông Thủ tình nguyện chậm lại thời gian đi đến Thánh đình Lục gia, cũng phải xử lý chuyện này thỏa đáng mới được.
Bất quá thế giới Thiên Phương kia cách đây cũng khá xa. Đợi tờ phù chú
đó đến nơi thì cũng không sai biệt lắm là mười ngày sau. Đi đi về về
cũng phải mất đến hai mươi ngày.
Trong khoảng thời gian này có thể dùng để gạt bỏ đám Ma môn!
Trong phủ Tổng đốc Tô Bắc, chính sảnh thứ ba ở giữa phủ.
Lúc này hoàng đế Nguyên Thần Ân Ngự vẻ mặt vô cùng suy sụp và thất bại ngồi ở chủ vị chính giữa sảnh.
Trong đôi mắt là một bầu trời đầy tro tàn, vô cùng ảm đạm.
Hắn từ năm mười sáu tuổi đã đăng cơ, trong cuộc đời gạt bỏ bao nhiêu
quyền thần, chống đỡ sự xam lược của các nước khác, áp chế kiêu ngạo của các thế gia. Cũng không phải chưa từng gặp qua suy sụp, nhưng vẫn luôn
giữ vững tinh thần chiến đấu hăng say. Cũng không phải chưa từng bị
người khác đánh bại, nhưng cho dù thua thảm như thế nào, hắn cũng vẫn có thể đứng dậy.
Nhưng ngay lúc này, thất bại trận Vẫn Thần Nguyên đã hoàn toàn đánh nát tất cả ý chí tự tin của hắn rồi!
Tám trăm ngàn tinh nhuệ, tất cả đều bị giết chết ở ngay Nam Cương! Còn
lại trăm ngàn đại quân trên cơ bản cũng ở thế mặc người chặt chém.
Hắn thân là đế quân Đại Thương, so với người khác càng rõ ràng hơn, căn
cơ của Đại Thương lúc này đã lung lay sắp đổ vỡ rồi, cách hoàn toàn tan
vỡ không còn xa nữa.
- Thánh quân, tên đầy tớ nhỏ kia sao có thể trở thành Thánh chủ trên đời này chứ?
Trong miệng lẩm bẩm thì thầm, trông Ân Ngự như đang bị bệnh tâm thần.
Cho dù là tám trăm ngàn tinh binh bị giết cũng không bằng một cú đả kích khi hắn trông thấy cảnh tượng kỳ dị kỳ lân làm bạn bên cạnh Tông Thủ,
long phương giao minh kia.
Trong lòng ngực lại dâng lên hối hận vô cùng vô tận, như đang cắn nuốt trái tim hắn.
Lúc trước không nên quyết định được ăn cả ngã về không, đưa tất cả quân lực đều đầu nhập Nam Cương.
Lại càng không nên tự tinh lựa chọn trận quyết chiến Vẫn Thần Nguyên kia.
Theo bản năng, hắn lại nhớ tới hai tờ tấu chương của Thạch Việt và Kim Bất Hối.
Tất cả mọi thứ đều thật sự bị hai người này nói trúng rồi.
- Bệ hạ!
Ân Ngự từ trong hối hận bừng tỉnh, khi ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu
niên có thân hình oai phong, vẻ mặt uy nghiêm tự tin đang bước vào gian
phòng trống trải này.
Hai sườn trái phải chỉ có một số ít thị nữ từ phủ Tổng đốc thôi.
Ân Ngự theo bản năng bỗng nghĩ đến Trọng Huyền, còn có quần thần không thể không bỏ xuống kia.
Thương cảm trong lòng lại càng tăng thêm, chẳng lẽ vận mệnh quốc gia của Đại Thương đã đến hồi kết rồi sao?
- Bệ hạ, khoảng chừng hai canh giờ trước, Khổng Dao đã đột phá Mân Thủy. Hai trăm ngàn thiết kỵ tử Tông Nguyên trực tiếp vây quanh dãy núi Hoành Liên Sơn. Lúc này, Trấn Đông tướng quân, Định Đông tướng quân cùng với
các quân lính dưới trướng Hùng Thắng Hoàn Nhan đều đã buông vũ khí đầu
hàng kẻ địch rồi.
Ánh mắt Ân Ngự dại ra, thiếu chút nữa là không phản ứng lại được. Sau
một lúc, đồng tử co rụt lại, mới ý thức được đã có gần ba triệu người
đầu hàng rồi.
Chế độ của Đại Thương là, phong hào tướng quân chỉ ở dưới đại tướng
quân, quan nhị phẩm, ngang bằng với Tổng đốc, có thể lãnh đạo gần một
triệu đại quân.
Hai vị được phong hào tướng quân đã đầu hàng kẻ địch, cũng có nghĩa là
hai triệu đại quân đã buông tha cho chuyện chống cự, trở thành tù binh
cho quân Đại Kiền.
Hùng Thắng Hoàn Nhan là một trong những đại tướng hắn tin tưởng nhất còn sót lại, xuất thân Phiên bộ. Lúc này tuy chỉ giữ chức Tổng binh, nhưng
lại được hắn ủy thác trọng trách.
Lãnh đạo bảy trăm ngàn binh mã trông coi dãy núi Hoành Liên Sơn, bảo vệ đường lui của quân binh Đại Thương.
Cũng không biết Khổng Dao kia dùng thủ đoạn gì khiến người này cũng phải đầu hàng, hơn nữa lại dứt khoát như thế, ngay cả một trận tranh tài
cũng chưa từng diễn ra.
Trong lòng ngực bốc lên lửa giận hừng hực, khí huyết quay cuồng, Ân Ngự
chỉ cảm thấy trong miệng ngòn ngọt. Chất lỏng mang theo mùi máu trào lên cổ họng, lại bị hắn áp chế nuốt lại vào.
Người khác thì không nói gì, nhưng Hùng Thắng Hoàn Nhan vừa đầu hàng thì khả năng đến các quân ở Nam Cương theo dãy núi Hoàng Liên Sơn rút trở
về nước đã nhỏ nay càng nhỏ thêm, hoàn toàn không có cơ hội.
Đường vận chuyển lương thực đã hoàn toàn bị chặt đứt, chỉ còn có thể dựa vào những thứ trong không gian của Đạo gia Nho môn thôi.
Nhưng ba giáo Đạo Nho Ma lúc này chính bản thân mình cũng không lo nổi, đều sứt đầu mẻ trán.
Mà vận lương theo hướng Nam Cương, càng chịu nhiều mạo hiểm bị cường giả Đại Kiền giết chết cắt đứt đường vận chuyển.
Quan trọng nhất chính là, quốc khố trong cảnh nội Đại Thương còn lại bao nhiêu lương thực nữa?
Trước kia có hắn ở áp chế, những người đó không dám làm càn. Nhưng Đại
Thương hôm nay đã hiện ra vẻ sắp suy bại, hoàng mệnh của hắn còn có thể
đạt được bao nhiêu tác dụng nữa chứ?
Giang Nam thật sự không thể giữ lại được sao?
- Truyền chiếu cho Tổng đốc thủy sư Giang Nam, ngay trong ngày phong tỏa các hệ thống sông ngòi biển lớn của Giang Nam! Các châu ở Giang Nam tận lực vận chuyển tiền tài trong kho phủ đến phía Bắc. Lương thảo không
thể vận chuyển thì đốt sạch --
Suy tư một lúc, Ân Ngự có chút chần chờ nói:
- Lại truyền chiếu cho Liêu vương, bảo hắn vào kinh, sắc phong làm thái tử.
Thạch Việt càng nghe, ánh mắt càng sáng ngời. Quả nhiên là một vị vua có tài trí, mưu lược kiệt xuất. Mặc dù đang lúc tinh thần sa sút, nhưng
tất cả bố trí, phương lược đều rất phù hợp với chỗ hiểm yếu này.
Đại Thương lúc này đã không chịu nổi một trận nội đấu nào nữa rồi. Giờ
là lúc lòng người hoảng sợ, nên sớm định nền tảng quốc gia mới là thượng sách.
- Còn có Bách Thắng Quan.
Ánh mắt Ân Ngự càng thêm lạnh lùng, nếu không bảo vệ được cửa ải hiểm yếu phía Nam này thì coi như thật sự mất Đại Thương rồi.
- Vậy Bách Thắng quan hoàn toàn nhờ vào phụ tử khanh. Đừng phụ kỳ vọng
của trẫm. Chuyện này liên quan đến sự sống còn an nguy của toàn bộ Trung Nguyên --