Huyền Thuật Huyền Trì vẫn như lúc trước, thần sắc bình tĩnh. Nhưng mà gương mặt trầm tĩnh lại hiện ra vài phần vui vẻ.
Khóe môi Tông Thủ nhảy lên, biết được quân tâm đã có thể dùng. Bỗng dưng cầm đại kiếm đỏ thẫm trong tay giơ lên cao cao.
- Nếu như thế thì tử chiến! Thống thống khoái khoái tranh tài một hồi!
Mà ngân lân đạp phong thú dưới háng bỗng nhiên nhảy động, lao nhanh như sấm. Mấy hô hấp đã gia tốc tận cùng.
Chín trăm thiết kỵ sau lưng vốn sững sờ cũng lao lên như thủy triều. Giống như sát thần lao thẳng tới.
- Tử chiến! Sát!
Đối diện Quý Linh Tử thấy thế thì sắc mặt xanh lại. Lúc này kêu rên một
tiếng, cũng đồng dạng thúc ngựa lao nhanh. Dẫn một ngàn sáu trăm người
không tránh né lao thẳng tới.
Đồng dạng là khí thế ngập trời, âm thanh nổ tung truyền vang khắp hạp cốc giống như oanh lôi. Kiếm khí màu tím to lớn đánh tới.
Mà theo sát sau lưng chính là đại kiếm đỏ thẫm, cũng đồng dạng dâng lên. Hóa thành cự lao màu đen đánh thẳng tới trước.
Trong chốc lát cương kình bắn ra bốn phía! Hai bên sơn cốc giống như bị cương châm đâm thành vô số lỗ thủng. Kiếm khí tràn ngập.
Tông Thủ cầm kiếm trong tay, trong nháy mắt giao phong đã chém tan kiếm khí màu tím đanh tới. Lúc này bị cưỡng ép dừng lại.
Ẩn ẩn có thể thấy được trên mặt Nguyên Cửu Thần hiện ra vài phần may mắn và nhẹ nhõm.
- Huyền Thiết Văn Sơn Giáp?
Hơi suy nghĩ đã biết là cái gì xảy ra. Tông Thủ cười lạnh, tay áo của hắn
có bóng trắng lao ra ngoài. Thấy được nhận quang khó thấy, chỉ một chiêu đã chém bay đầu người.
Ánh đao kia nhanh chóng tới mức vượt qua
cực hạn thị lực của con người. ngay cả linh giác của rất nhiều cường giả thất giai cũng chỉ cảm ứng được bóng dáng mà không thể thấy rõ.
Vài đạo bạch quang lóe lên tức thì, chợt thu vào trong tay áo của Tông Thủ.
Lúc này đầu lâu của Nguyên Cửu Thần bay lên cao vẫn không biết mình đã
chết. Thẳng đến khi đầu quay mấy vòng trên không trung thì nhìn thấy thi thể không đầu của mình mới hiện ra kinh ngạc bối rối, cùng tuyệt vọng.
Sau đó đầu lau rơi xuống đất, lập tức bị vô số móng ngựa nện nát bấy.
Mà Quý Linh Tử ở bên cạnh gào rú lên một tiếng, tràn ngập thần sắc không dám tin.
Đây chính là Huyền Thiết Văn Sơn Giáp! Đây là bát giai, kỳ thật có thể so
với pháp bảo linh khí! Làm sao có thể dễ dang bị đánh nát?
Hắn
vốn ngờ tới Đàm Thu nắm giữ kiếm ý cực kỳ, nhưng mà thời điểm quyết
chiến trên chiến trường lại mạnh mẽ không tưởng tượng nổi, xoay chuyển
thế cục. Lúc này mới làm hắn và Nguyên Cửu Thần phối hợp với trọng bảo
tông môn ngăn cản trùng kích của Đàm Thu.
Nhưng mà vài đạo bạch
quang vừa rồi là cái gì? Vì sao lại có thể dễ dàng chém Huyền Thiết Văn
Sơn Giáp? Chuyện này có khả năng sao?
Trong mắt Tông Thủ trong hiện ra vài phần thần sắc kinh ngạc, sau đó khôi phục bình thường.
Đại kiếm đỏ thẫm trong tay lại chém ra lần nữa, sau khi Nguyên Cửu Thần chết thì hắn lập tức chém vào khe hở.
Cũng đúng lúc này Tông Thủ cuối cùng cảm giác được một cỗ ý niệm khổng lồ
bỗng nhiên từ đằng xa hàng lâm, ý đồ muốn đột phá huyễn trận của hắn.
Nước cuộn trào dâng to lớn, mang theo vài phần nôn nóng, hận không thể nghiền nát không gian này.
Mắt của hắn nhíu lại, Tông Thủ lúc này cười khẽ một tiếng, ở nơi này có
nhiều đệ tử tinh anh lục giai như vậy, Thái Linh Tông sao có thể không
quan tâm?
Nhưng mà bây giờ đã muộn rồi!
Hai mươi năm trước Thương Sinh Đạo ở trong tay Thái Linh Tông đã chết bao nhiêu người?
Muốn buông tha những người này, mặc dù Tông Thủ tình nguyện thì chín trăm đệ tử Thương Sinh Đạo sau lưng cũng tuyệt không muốn.
Dùng một ngàn sáu trăm đầu người nơi đây an ủi vong linh.
Cường đỉnh dùng áp lực hồn niệm áp xuống, kiếm trong tay xê dịch trực tiếp bêu đầu Thiên Vị Vũ Tông không né tránh kịp!
Thân ảnh của Tông Thủ nhìn qua Quý Linh Tử đang tuyệt vọng kia, hắn giết
qua. Một tuyệt thế bao kiếm chém vào trong kỵ trận của Tử Tiêu Kiếm Kỵ!
Đại kiếm đỏ thẫm trong tay lại huy động lần nữa, huy hoàng vô cùng, cũng
rực rỡ vô cùng. Mà kiếm quang chém nát tất cả ngăn cản, mang theo tinh
phong huyết vũ bay tứ tung.
Nhận ảnh giao hòa phát ra âm thanh đinh đang không ngớt không dứt, vô số hoa lửa nương theo âm thanh bắn ra ngoài.
Kiếm cùng kiếm giao trảm, giáp cùng giáp xông tới. Lúc này kỵ đội trực tiếp
va chạm với nhau, giống như hai dòng nước lũ đụng cùng môt chỗ. Bốn phía đều là âm thanh chém giết.
Lúc này chín trăm đại kiếm đỏ thẫm ngay ngắn lay động, trầm trọng trầm như núi, cũng ngưng tụ làm nhất thể.
Mỗi một lần chém rụng đều là âm thanh kim loại chói tai! Chín trăm đạo kiếm quang chỉ vung trảm mấy lần là đem hơn ngàn Tử Tiêu Kiếm Kỵ tách ra làm hai nửa.
Mà hai kỵ đội giao chiến cuối cùng cũng có cực hạn.
Trên mặt đất lúc này nằm xuống chín trăm thi thể. Đều là áo giáp nghiền
nát, thân hình tàn phế không đầy đủ. Còn có thi thể của tọa kỵ hai bên,
dù còn sống vẫn đang gào thét thảm thiết. Huyết tương chói mắt cơ hồ
nhuộm đỏ mặt đất.
Có tám trăm sáu mươi bốn thi thể là của Thái Linh Tông Tử Tiêu Kiếm Kỵ, đại bộ phận trong đó đều là đệ tử tinh anh.
Thương Sinh Đạo chỉ tổn thất bốn mươi người.
Toàn bộ kỵ đội lúc này biến hướng vòng lại. Thần sắc Tông Thủ yên lặng nhìn qua đám thi hài.
Một trận chiến này hắn không thể làm gì khác, hắn chỉ tận lực bảo toàn cho người của mình mà thôi.
Nhưng mà bốn mươi người vẫn hi sinh.
Mà sau lưng của hắn mười mấy đệ tử Thương Sinh Đạo đôi mắt đỏ thẫm.
Chết trận vừa rồi chính là Thương Sinh Huyền Long Sĩ. Những tử sĩ tông môn này vì chống đở cho bọn họ mà chết.
Trong lòng cũng biết rõ nguyên nhân là vì sao. Thương Sinh Huyền Long Sĩ là
những đạo binh tiềm lực đã cạn, không có khả năng đột phá, bọn họ lại
tiền đồ vô lượng, sau này có thể tấn cấp thất giai bát giai, thậm chí
bước vào Tiên Đạo cũng có thể, vì thế mới càng càng làm tâm linh bọn họ
rung động, chiến ý dâng trào.
Đã hổ thẹn lại có cảm giác phẫn nộ, áp lực nặng trịch đè lên người của bọn họ.
Cả đời này nếu không thành tựu thì làm sao đối mặt với những đồng môn đã
chết. Nếu không chém giết đám đệ tử Thái Linh Tông này làm sao an ủi
vong linh của bọn họ được?
Mà phía đối diện chỉ còn lại hơn tám
trăm kỵ binh, một lần trùng kích cũng không có dũng khí quay đầu lại
giao chiến, bọn họ chạy như điên ra hướng khắc của Hắc Linh Cốc.
Tông Thủ lúc này không chút nôn nóng, vốn không vội không chậm sửa sang lại đội ngũ của mình.
Lúc này mới gia tốc đi theo đuôi.
Lúc này thần sắc Quý Linh Tử đã khó coi quá mức. Thời điểm đám thuộc hạ Hán vương bỏ chạy thì hắn đã biết được tác dụng của Điên Đảo Vô Tương Trận.
Không chỉ có thể ngăn cản thần thức cường giả tông môn dò xét, càng khiến cho hai mắt của bọn họ bộc phát ảo giác.
Trong mắt của bọn họ là như thế, trong mắt của tọa kỵ cũng là như thế.
Thời điểm thiết kỵ đụng vào nhau còn không biết được, nhưng mà giờ phút này tầm mắt hơi thât thường.