Người nói chuyện không phải là Quý Linh. Mà là người phía sau lưng
của hắn, tu vi là thất giai, một thân đạo bào và gương mặt đỏ thẫm tức
giận.
- Các ngươi muốn làm cái gì? Chẳng lẽ Hán vương điện hạ
muốn cho Thương Sinh Đạo quyết liệt với Thái Linh Tông chúng ta sao?
Thái Linh Tông chúng ta những năm qua tân tân khổ khổ giao ra cho Hán
vương bao nhiêu, tại sao điện hạ không có hồi báo? Chẳng lẽ không sợ
Thái Linh Tông trả thù?
- Ba Lập ta không biết, bọn ngươi tự đi mà tìm Hán vương phân trần.
Ba Lập lúc này chỉ huy bộ hạ cho binh sĩ lui lại, sau đó như cười mà không cười nói:
- Nhưng mà điện hạ ngược lại nói một câu với ta lão Liêu, chuyển cáo cho
Quý Linh Tử đạo huynh và nguyên soái, nói thỉnh nhị vị vấn an cửu đệ
Liêu Vương điện hạ! Những năm này nhận được chiếu cố của các ngươi cũng
không có phi lễ. Ha ha, nói không chừng không lâu sau các vị sẽ nhận
được tin tức.
Nguyên Cửu Thần cam thấy tâm thần của mình như bị búa tạ nện vào, sau một hồi hãi hùng
khiếp vía thì thân thể trên ngựa run lên, cơ hồ muốn té xuống thân ngựa.
Mà sâu trong mắt của Quý Linh Tử mơ hồ hiện ra thần sắc bối rối. Gương mặt cố bình tĩnh:
- Ta không biết Liêu Vương có liên quan gì tới chuyện này! Chỉ biết lần
này nghịch phỉ Thương Sinh Đạo ở ngay trước mặt, còn dám nói cái gì là
đi dẹp loạn?
Ba Lập thần sắc kinh ngạc, hắn lại chê cười một câu:
- Ta cho rằng Quý Linh đạo hữu cũng nên thông minh thêm một chút, thì ra
cũng là người ngu xuẩn! Con mắt nào của ngươi nhìn thấy nơi này có
nghịch phỉ Thương Sinh Đạo? Tóm lại lão Lập ta và binh sĩ bộ hạ ngược
lại là không có trông thấy. Ah! Tiêu huynh, ngươi nói có thấy người của
Thương Sinh Đạo ở đây không?
Tiêu Trạch sớm có chuẩn bị, hắn chỉ
huy cả ngàn Định Tây thiết kỵ nhìn qua, nhìn qua Thái Linh Tông Tử Tiêu
Kiếm Kỵ và thuộc hạ của Hán vương, hắn chỉ chi binh sĩ lui lại, giờ phút này nhìn qua chín trăm Thương Sinh Huyền Long Sĩ ở xa xa, ẩn ẩn có xu
thế giáp công.
Sau khi nghe vậy ánh mắt của hắn hơi nhíu lại, nói:
- Nghịch phỉ Thương Sinh Đạo? Bổn tướng chưa nhìn thấy...
Ba Lập lúc này cười to lên:
- Cho nên có thể đổi trắng thay đen cũng không chỉ là đặc quyền của Thái
Linh Tông! Đúng rồi, quên nói! Ở cửa ra vào Hắc Linh Cốc có bốn vạn bộ
quân đóng ở đó, nếu bọn ngươi muốn lui thì đường này không thông! Quý
Linh Tử chỉ thích tính toán người ta, nhưng mà vị ở trước mặt vào mấy
ngày hôm trước đã đào tốt vũng hố chờ các ngươi nhảy vào đấy. Lúc này
Thái Linh Tông các ngươi bại không oan!
Hai trăm tên đệ tử Thái
Linh Tông trên mặt vốn có thần sắc vui vẻ mỉa mai. Mặc dù là người cẩn
thận cũng cảm thấy thắng lợi nằm chắc trong tay của mình rồi.
Nhưng mà thần sắc trào phúng đã cưng lại trên mặt.
Một ngàn bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ cũng biết áp lực và hào khí không đúng.
Lúc này một đạo kim phù từ trên cao bay xuống dưới. Quý Linh Tử tiếp vào
trong tay, trên mặt cũng bao trùm màu xanh đen. Hắn bóp mạnh tấm phù như muốn nát vụn ra.
Nhưng mà vào thời khắc cuối cùng hắn ý thức
được một chút. Cầm kim phù trong tay tiện tay ném qua cho Nguyên Cửu
Thần. Dùng linh thức dò xét cẩn thận, sau một lát trong miệng cũng có ý
đắng chát.
- Thất Tinh Khinh Âm ám sát Liêu Vương, dẫn Liêu Vương ra tay. Lấy ảo thuật hoặc chúng làm cho Liêu Vương thi triển Thái Thanh Thừa Phong Kiếm. Chuyện Ngạn Thành Quan không thể làm, cẩn thận là
hơn...
Thì ra là thế! Thái Thanh Thừa Phong Kiếm, đây là kiếm
thuật bất truyền của Thái Linh Tông, trong Vân Giới cũng chỉ có một nhà, không có chi nhánh.
Mà tấm tín phù này nếu như có thể đến sớm một khắc thì bọn họ cũng không rơi vào hoàn cảnh này.
Mấy ngàn thiết kỵ của Hán vương lui cực nhanh, chỉ qua nửa khắc là không còn bóng dáng,.
Mà một ngàn Định Tây thiết kỵ vào lúc này rút lui như thủy triều, làm cho
Nguyên Cửu Thần buông lỏng một hơi, ít nhất vị Hán vương này vẫn muốn
hai bên lưỡng bại câu thương, cũng không muốn trực tiếp là địch với Thái Linh Tông.
Nhưng mà nhìn qua cảnh trước mặt thì nội tâm của hắn lạnh như băng.
Trong sơn cốc này chỉ còn lại một hài sáu trăm người vẫn đứng sững ở đây.
Nhưng mà khác với thanh thế to lớn vừa rồi, lộ ra vài phần cô đơn.
Không lâu trước kia vẫn nắm chắc phần thắng. Nhưng hôm nay từ vị trí thợ săn đảo ngược thành con mồi.
Nhưng rốt cuộc vẫn có hy vọng.
- Quý đạo huynh! Cuộc chiến hôm nay ta và ngươi đã đưa thân vào tử địa.
Nhưng mà Thái Linh Tông vẫn thắng thế, nhân thủ thắng địch gần gấp đôi,
thề tử chiến không lùi!
- Biết rõ!
Quý Linh Tử kinh ngạc
nhìn qua Nguyên Cửu Thần bên cạnh hắn, trong nội tâm cũng ám thầm bội
phục. Chắc chắn không hổ là danh tướng, tính tình dũng mãnh và lựa chọn
sáng suốt.
Tiếp theo là hít sâu, sắc mặt âm trầm như nước nhìn qua đối diện.
- Bội phục! Liêu Vương gặp chuyện chính là thủ bút của các hạ? Đem Hán
vương nói động là có thể dễ dàng bỏ qua nguy hiểm. Quý Linh Tử bình ta
chưa bội phục người nào, nhất là người cùng thế hệ, ngươi là người đầu
tiên làm ta tâm phục khẩu phục. Nhưng mà cuộc chiến ngày hôm nay thắng
bại giữa ta và ngươi vẫn chưa biết được. Không bằng hôm nay dừng tay
giảng hòa nhé?
Tông Thủ yên lặng không nói được lời nào, nghĩ ngợi là điều bình thường.
Hắn thật sự không muốn nói nhảm với Quý Linh Tử làm cái gì. Người này thật
sự là nói xàm, líu ríu làm cho người ta sinh ghét, còn tự cho là phong
độ nhẹ nhàng.
Tông Thủ cũng chẳng muốn nói nhiều với hắn.
Thời điểm này còn nói giảng hòa được? Nước vô đầu sao?
Thẳng đến khi nhân thủ của Hán vương toàn bộ thối lui. Hắn quay đầu cười cười:
- Chín lần địch thì dám chiến, gần gấp đôi thì không dám chiến? Giảng hòa?
Những Thương Sinh Huyền Long Sĩ kia còn khá tốt, hơn trăm đệ tử tinh anh kia
sắc mặt đỏ ửng, hơi có vẻ xấu hổ nhưng mà trong mắt hiện ra hào quang
sáng ngời.
Vốn trong lòng của bọn họ đã có ý tử chiến không lùi.
Nhưng mà giờ phút này nhìn thấy biến hóa của chiến cuộc. Tâm ý quyết tử
không còn mà thay vào đó là chiến ý bốc cao.
Thái Linh Tông tại
Ngạn Thành Quan năm lần bảy lượt lấy Nguyên Cửu Thần làm mồi nhử, tính
toán Thương Sinh Đạo. Làm cho mấy trăm đệ tử vẫn lạc, trong đó cũng có
không ít Thương Sinh Huyền Long Sĩ.
Nhưng phàm là người hiểu chuyện đều nghẹn một bụng lửa giận, giờ phút này có cơ hội làm gì bỏ qua được?
Cho dù là liều đồng quy vu tận cũng phải làm cho toàn bộ Tử Tiêu Kiếm Kỵ tang thân nơi đây!
Tin tưởng với Tông Thủ giờ phút này đạt tới mức độ kinh người.
Mà thủ tịch vô song này một tháng trước đã có thể dùng hai trăm phá bốn
trăm. Hôm nay chưa chắc không thể dùng chín trăm Thương Sinh Huyền Long
Sĩ phá một ngàn bốn trăm Tử Tiêu Kiếm Kỵ!
Tạ An vẫn là người đứng đầu đệ tử tinh anh, giờ phút này nghe vậy cũng hơi không cam lòng nói ra:
- Trận chiến này Tạ An nguyện dùng thủ tịch vi tôn, sai gì làm đó.
Mà La Thế cũng cười cười:
- Chỉ cần không phải lấy một địch chín, La Thế không sợ!
Huyền Diệp không nói lời nào, nhưng mà kiếm trong tay chặt hơn vài phần.