Mà chân khí tinh nguyên cũng bắt đầu cường hóa xương cốt toàn thân
của hắn. Hấp thu long nguyên còn sót trong người và lôi loan tinh hoa.
Cơ hồ mỗi ngày qua đi thì Tông Thủ cảm giác thân mình cường tráng một
phần. Từ khi cảnh giới đột phá thì cường độ thân thể của hắn dùng tốc độ bộc phát cực kỳ nhanh chóng.
Thời gian chỉ hai mươi ngày,
dưới sự dẫn dắt của Huyền Thuật thì đoàn người xuyên qua Nghiễm Lăng Hãn Hải, đã tới một chỗ khác của sa mạc rồi, cự ly này cách Ngạn Thành Quan chỉ một vạn ba ngàn dặm mà thôi.
Lúc này những Thương Sinh Huyền Long Sĩ còn khá tốt, đối với hoàn cảnh ác liệt của sa mạc không quan tâm.
Nhưng mà rất nhiều đệ tử tông môn đều là vô tình, thẳng đến lúc này
biết được sắp đi ra biển cát mới khôi phục vài phần sức sống.
Duy chỉ có oán khí với Tông Thủ là không giảm, nó càng ngày càng dâng cao.
Thời điểm ban đêm rôt cuộc oán khí này có dấu hiệu bộc phát rồi.
Tông Thủ cắm trại vẫn an bài trong doanh địa. Hôm nay đang ngồi cạnh
đống lửa trại tìm hiểu ký tự thổ trong ngũ hành. Chỉ thấy cách đó không
xa Tạ An bước tới gần.
Hắn đi tới ngoài ba trượng mới dừng bước, rồi sau đó lạnh lùng nhìn sang.
- Thủ tịch cũng biết rất nhiều đông môn đã sinh lòng oán hận với thủ tịch?
Tông Thủ bất đắc dĩ, biết được chính mình giờ phút này đừng mong yên lặng tĩnh tu. Đành phải dừng lại, mở mắt ra nói:
- Ta biết rõ, những chuyện này có quan hệ gì với chuyện Ngạn Thành Quan đâu?
Tạ An lại bĩu bĩu môi, lấy kiếm trong tay ra, thần sắc khinh thường nói:
- Ta chẳng muốn tranh giành với ngươi, thủ tịch ngươi muốn như thế nào
thì Tạ An ta cũng được. Hôm nay thầm nghĩ hỏi một câu, ngươi có từng nói qua câu đệ tử Huyền Dương Tông chúng ta bổn sự không gì hơn thế này với Lợi Triết hay không?
Tông Thủ nghe vậy khẽ giật mình, nhìn
qua Lợi Triết trong đám người cách đó không xa. Chỉ thấy người này thân
sắc ngạc nhiên mang theo vài phần khẩn trương nhìn qua, dường như không
thể ngờ được Tạ An lại trực tiếp hỏi thăm.
Hắn lúc này nhíu mày, trong nội tâm lạnh lùng mỉm cười một cái.
- Chưa từng nói qua!
Thần sắc của Tạ An lập tức hơi nguội, vẫn không có chịu rời đi. Mạnh mẽ tiến lên một bước, kiếm thế bức người dâng lên.
- Không biết Đàm sư thúc tổ có nguyện dùng Tâm Ma thề?
Đồng tử Tông Thủ lập tức co lại, tính tình của hắn ôn hòa thế nào thì lúc này cũng có vài phần tức giận a.
Khóe mắt nhìn qua Lợi Triết ở xa xa vẻ mặt ửng đỏ, thần sắc khẩn trương càng đậm.
Nhưng mà biết được bản thân mình chỉ cần nói một câu là có thể vạch
trần gian dối của ngươi này. Tông Thủ vẫn cười lạnh, trực tiếp lắc đầu
nói:
- Không muốn!
Thần sắc Lợi Triết biến thành ngạc nhiên, lúc này buông lỏng và cười rộ lên..
Ánh mắt hắn nhìn qua Tạ An, nháy mắt mấy cái. Thật lâu mới thở ra một hơi:
- Tốt! Một năm sau Tạ An ta muốn khiêu chiến thủ tịch. Lại cho thủ tịch nhìn xem bổn sự đệ tử Huyền Dương Tông chúng ta là như thế nào. Hy vọng khi đó ngươi có thể đột phá thất giai!
Sau khi nói xong cũng không nguyện nói chuyện với Tông Thủ, trực tiếp quay người rời đi.
Triệu Yên Nhiên bên cạnh sớm đã nghe mà hữu khí vô lực. Không dám đi
qua nhìn Tạ An, cũng rất bất đắc dĩ nhìn qua Tông Thủ nói:
-
Đàm thủ tịch! Ngươi biết rõ Lợi Triết đang khích bác ly gián. Không thể
nhường một chút sao? Bản thân không có làm thì dùng tâm ma thề mà thôi,
cần gì phải để ý?
Tạ An kia lùi bước, bỗng nhiên ngừng chân lại, dường như đang nghe Tông Thủ trả lời.
Tông Thủ lại nhàn nhạt lắc đầu:
- Những lời này Đàm Thu ta trước kia xác thực chưa từng nói qua. Chẳng
qua hiện nay là thật sự, bổn sự đại đệ tử Huyền Dương Tông cũng không có gì hơn cái này mà thôi.
Những đệ tử tinh anh của Huyền Dương Tông lúc này nhao nhao trợn mắt lên. Sau khi nghe câu này thì lập tức
đứng lên, tay đè lấy kiếm, khí tức ở đây hiện giờ vô cùng căng thẳng.
Tạ An kia đột nhiên xoay người lại, hai mắt lợi hại như mũi tên, bình
tĩnh nhìn sang, giống như hận không thể một kiếm chém Tông Thủ.
La Thế ở cách đó không xa càng nói một câu:
- Khẩu khí thật lớn! Sư huynh đệ Huyền Dương Tông đồng môn, mặc dù ta
là Hàn Linh Tông cũng tự hỏi lực lượng ngang nhau. Hẳn là thủ tịch cũng
cho rằng đệ tử Hàn Linh Tông cũng không gì hơn cái này?
Tông
Thủ cười cười, không muốn tranh luận với hắn, nhưng mà sắc mặt của hắn
đã nói rõ rồi, đối với lời của La Thế cực kỳ tán thành.
Giờ
phút này cũng không chỉ có đệ tử Huyền Dương Tông sắc mặt tái nhợt, ngay cả người Hàn Linh Tông sắc mặt cực kỳ lúng túng.
Triệu Yên Nhiên đã không còn gì để nói, chỉ có thể vô lực đứng cùng Hiên Vận Lan một chỗ, bình tĩnh nhìn qua Tông Thủ.
Tông Thủ dường như không có phát giác, chỉ âm thầm phòng bị. Tính tình của hắn là thế.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Người chém ta một kiếm ta chém đấu ngươi.
Đang lo không tìm thấy cớ đem người này đánh hung ác một trận đấy. Hắn
mang theo vân xa cũng chính là kích thích những đám người này, có thể
trở mặt động thủ thì không gì tốt hơn.
Những người này tính
tình không phải kiệt ngạo bất tuân sao? Vậy thì đánh cho bọn họ phục
tùng là được. Không phải tính tình họ tản mạn, không tôn hiệu sao? Dùng
nắm đấm tự nhiên sẽ khiến đám người này trung thực nghe lệnh.
Thần sắc Tạ An lúc này đã càng lạnh. La Thế cũng lạnh như thế, hắn cất
bước đi ra, khí tức doanh địa hết sức căng thẳng. Hắn lập tức hừ lạnh
một tiếng, đột nhiên dưới đất có âm thanh vang lên.
Từ khi
tiếng hừ lạnh vang lên thì Huyền Thuật cách đó không xa bỗng nhiên đi
đến sau lưng Tông Thủ. Ánh mắt như đao phong quét ngang.
Khí tức của La Thế lập tức cứng lại, mà Tạ An cũng nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng cũng lui lại.
Bức lui hai người này thì Huyền Thuật đối với Tông Thủ thực sự không có sắc mặt tốt gì, thần sắc cũng vô cùng khó coi.
Tông Thủ thấy thế vẫn cảm thấy đáng tiếc, Huyền Thuật này cũng quá vướng bận rồi.
Ngược lại Triệu Yên Nhiên ở bên cạnh đăm chiêu nói:
- Ngươi vừa rồi là cố ý?
Tông Thủ lại cười cười, cũng không phủ nhận, thời điểm vừa rồi hắn định lập uy đấy. Bỗng nhiên một đạo hồng sắc từ trên trời độn không hạ
xuống. Xoay quanh một hồi lại tiếp tục bay về hướng của Hiên Vận Lan.
- Cuối cùng cũng tới.
Đôi mắt Tông Thủ lập tức sáng ngời. Cũng không đợi chim đưa tin tới bên người Hiên Vận Lan, một tay đưa lên bắt lấy con chim này.
Chỉ thấy trong ống trúc của nó vô cùng nặng trịch. Hiển nhiên là mang
đến tin tức thật sự quá nhiều. Vì vậy mới không cần truyền tin phù mau
lẹ, ngược lại phải nhờ chim đưa tin.
Bên trong có mười tấm giấy trắng, phần lớn đều viết rậm rạp chằng chịt chữ nhỏ, Tông Thủ cầm lấy mà xem.
Tờ thứ nhất là bản đồ địa hình gần Hách Liên Thiết Sơn, Tông Thủ chỉ nhìn qua một chút là mắt sáng lên.
- Hách Liên Thiết Sơn này cách bờ sông lớn ba mươi dặm? Nhìn địa thế này thì bờ sông thấp hơn mười hai trượng.
Hai nữ lúc này nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau. Nghĩ ngợi nói gì tới bờ
sông nhỉ? Bờ sông thấp hơn có quan hệ gì? Không nghĩ ra Tông Thủ này tại sao hưng phấn như vậy.