Thần Hoàng

Chương 851: Chương 851: Giao phong ngắn ngủi.




Chỉ là Ích Ma Thần Toa chỉ vừa bay được một lát, Tông Thủ chợt nghe một tiếng cười lạnh.

- Các hạ giết nhiều thuộc hạ của ta như vậy, chẳng lẽ cứ muốn như vậy rời đi sao?

Lúc thanh âm vang lên, một cổ hồng mang bàng bạc bỗng nhiên từ trong cổ mộc cực lớn kia bay ra, hướng thẳng tới bên này.

Tông Thủ trong lồng ngực cũng hơi cảm thấy một hồi hồi hộp, ngạc nhiên quay đầu lại. Một cổ cảm giác cực kỳ nguy hiểm đâm thẳng vào tuỷ não.

- Xích Cương Thần Lôi?

Cơ hồ không chút nghĩ ngợi, Tông Thủ liền chém ra một Kiếm quang, sau đó liền cùng với A Tỳ hoàng tọa trên đỉnh Càn Thiên Sơn cảm ứng lẫn nhau.

Một cổ kiếm quang thuần trắng hạo hạo đãng đãng, lại vô cùng sắc bén quét ngang sau lưng.

Tiếp theo giây lát chỉ nghe ‘ tranh ’ một tiếng nổ bén nhỏ, hồng mang bị chém vỡ, rồi sau đó là nghìn vạn đạo lôi cương xích hồng nổ tràn ra.

Hư không ở đây không ngừng nhộn nhạo, khiến tất cả hàng rào không gian trong vòng mười trượng đều toàn bộ toái diệt.

Bất quá cuối cùng vẫn khiến Thần Toa chậm lại một chút.

- Ân?

Thanh âm kia kinh dị một tiếng, lộ ra có chút kinh dị. Cuối cùng lặng lẽ cười cười:

- Vương đạo võ học, nguyên lai là một quốc gia chi Vương, đích thân tới không sai! Lại không biết các hạ, là vị quốc quân nào của Vân Giới?

- Vương đạo võ học, nguyên lai là một quốc gia chi Vương, đích thân tới không sai! Lại không biết các hạ, là vị quốc quân nào của Vân Giới?

Theo thanh âm này, một thân ảnh màu đen cũng từ trong cổ mộc khổng lồ kia bay ra.

Hai cánh vỗ một cái liền bay xa nghìn dặm, đuổi theo phía sau Ích Ma Thần Toa, tốc độ bay rõ ràng còn nhanh hơn một chút.

Bất quá mấy tức, đã xa xa đuổi đến phía sau Phi Toa.

- Khách quý đã đến, không thể thân nghênh, thật sự thất lễ! Các hạ kỳ thật cũng không cần vội đi như thế, không bằng ở lại một chút được không?

Một chưởng cầm ra, cương khí đầy trời liền tụ tập tới, xa xa trảo về phía Ích Ma Thần Toa!

Dù chưa có thể chính thức bắt lấy, những cũng khiến Phi Toa phải lay động không thôi.

Càng có vô số Xích Cương Thần Lôi, một tia nổ lan tràn ra.

Tông Thủ lại không hề có chút bối rối, trực tiếp vứt bỏ khống chế linh trận trong Phi Toa, ý bảo mấy nữ nhân bên cạnh vào thay.

Còn bản thân thì lóe thân hình lên, đã đến nơi đuôi Phi Toa, cao giọng cười cười:

- Cô chính là ác khách, các hạ cũng không phải là thiện chủ. Lần này vẫn không nên lưu lại thì tốt hơn, không nhọc đưa tiễn!

Hai tay kết ấn, sau lưng Tông Thủ lập tức mở ra Lôi Dực, mở rộng ngàn trượng. Tiếp theo lại là Xích Diễm dấy lên, nhuộm toàn bộ dòng điện màu tím thành màu đen.

Giây lát sau, cũng lan tràn phía chân trời, cùng lôi quang màu đỏ từ bốn phương tám hướng không ngừng trùng kích tới kia quấn giao không dứt.

Lại liên tiếp mười mấy hơi thở, đều tương xứng.

Hắc sắc thân ảnh ở xa xa cũng lần nữa phát ra một tiếng kinh dị.

- Phần Thiên chi hỏa? Lôi loan tử điện? Ngược lại có chút ý tứ, ngươi cùng Lục gia có quan hệ thế nào?

Lúc này tốc độ bay của hắn đã chậm lại. Cánh dơi mỗi lần vỗ, cũng chỉ đi được một hai trăm dặm.

Thấy Tông Thủ thần sắc hờ hững, không hề có ý trả lời, nhân ảnh kia lại cười lạnh một tiếng:

- Quốc quân trước khi đi, không bằng đón thêm ta một đao --

Đột ngột mảnh không gian này liền bị nghiền nát k hông hề báo hiệu. Linh hà sụp đổ, toàn bộ tầng thời không đều khôi phục lại trạng thái hỗn loạn.

Vô số năng lượng hư không, còn có Linh Năng bốn phía vào thời khắc này đều tụ lại với nhau, ngưng tụ thành một thanh trường đao. Ngang trời trảm đến!

Tông Thủ mở to mắt, rồi sau đó lại thoáng ngưng tụ.

Đều nói võ đạo linh pháp của Vân Giới là kết hợp rất nhiều võ học của dị tộc ngoại vực mà thành, xem ra quả thật có đạo lý.

Vô luận là Xích Cương Thần Lôi người này mới thi triển. Hay là một đao lúc này, đều cùng một ít võ học của Vân Giới có rất nhiều chỗ thông suốt.

Đảo ảnh trảm đến, đã gần trong gang tấc. Tông Thủ lại ngược lại nhắm mắt lại, trong nội tâm yên tĩnh, trong đầu nghĩ đến các loại Chân Long chi ý.

-- Bạch Kim Chi Long. Thanh Mộc Chi Long, Lôi Đình Chi Long, Huyền Âm Chi Long, Hỏa Liệt Viêm Long, Thuấn Không Chi Long --

Cửu Cửu Long Ảnh, điệp!

Làm người làm việc, không thể theo đuổi quá xa, hắn biết được nội dung quan trọng chính thức của Cửu Cửu Chân Long kiếm là ở chỗ hợp. Ở chỗ Nhất.

Nhưng giờ phút này, hắn đầu tiên muốn làm lại là một chữ ‘ điệp ’!

- Sang lang!

Một tiếng bé đến không thể nghe thấy nhẹ vang lên, lại chấn triệt ngàn dặm. Kiếm trong tay Tông Thủ bỗng dưng thoát vỏ mà ra.

Kiếm quang hóa rồng, tụ lấy một đoàn bạch khí rừng rực, đánh về phía hư không.

Sáu loại Chân Long kiếm ý, điệp gia cùng một chỗ. Lại tụ dẫn vương đạo chi khí do A Tỳ hoàng tọa quán thâu tới vào, khiến kiếm thế của Tông Thủ lập tức nhảy lên tới cực hạn.

Bóng kiếm chạm vào lưỡi đao khiến từng đợt thanh âm vang lên liên tiếp. Hư không chung quanh đều nhao nhao bạo liệt.

Mà thành cự đao kia cũng ngay lúc đó bị phân hoá thành vô số đao ảnh, tiếp tục trùng kích về phía Ích Ma Thần Toa.

Tông Thủ cũng đã sớm có dự liệu, kiếm ảnh trong tay cũng trong nháy mắt này một phân thành hai, hai phần thành bốn, bốn phần thành tám. Trong một phần ngàn cái nháy mắt liền phân hoá thành ngàn vạn Kiếm ảnh, khiến những đao mang tràn ngập trong hư không kia toàn bộ đều bị chém thành phấn vụn.

Ngược lại Phi Toa, tốc độ bay càng thêm mau lẹ.

Đúng là mượn lực đẩy, bị Tông Thủ tụ ở đuôi thuyền, ẩn ẩn nâng lên.

Nhân ảnh màu đen kia thấy thế, thân hình cuối cùng cũng dừng lại, không hề truy kích.

- Hảo kiếm thuật! Ta nghe nói Vân Giới hiện giờ có một vị quốc quân dùng kiếm thuật xưng hùng, được công nhận là đứng đầu Lục Tuyệt Kiếm. Là đệ nhất kiếm đạo của Vân Giới ngàn năm qua, ngươi chính là Càn Thiên quốc quân, Yêu Kiếm Tông Thủ sao ?

Tông Thủ cười cười, không có phủ nhận, cũng không có ý nhận. Lau một tia vết máu nơi khóe môi, ở trong hư không loạn lưu đầy trời bỗng nhiên hất tay áo lên. Bỗng nhiên một đạo ngân quang lóe sáng, lọt vào trong đó.

- Vân Giới ta có câu, đến mà không đi là phi lễ. Các hạ hiếu khách, thịnh tình đối đãi, cô không thể không hậu lễ đáp trả. Cũng thỉnh các hạ, tiếp ta một đao thử xem!

Nhân ảnh màu đen kia lúc đầu còn chưa phát giác ra. Thẳng đến khi Tông Thủ dứt lời mới cảm thấy có chút không đúng.

Trong nội tâm báo động, một cổ cảm giác nguy hiểm trí mạng vọt vào lồng ngực.

Nhưng Linh Giác điều tra lại không hề có vết tích.

Không chút nghĩ ngợi, hắn quanh người cao thấp liền có vô số Hồng Lôi diệu không mà lên.

Mạnh mẽ đánh ra một quyền, cương kình như tường lan ra bốn phương tám hướng.

Linh niệm lúc này mới trong lúc mơ hồ phát hiện ra một tia tung tích.

- Phi đao?

Nhân ảnh màu đen nhướng mày, chỉ thấy là một điểm ngân quang, xuất hiện ngay trước người hắn.

Liên phảng phất bản thân đã mở linh trí, sau khi bị hắn phát giác liền không hề che dấu như

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.