Chỉ một lát sau, nàng đã không để ý tới nữa, ngược lại nhìn bên ngoài Phi Toa.
- Đây là Dạ Ma sao?
Chỉ thấy trong linh hà, chợt có một hai thân ảnh lướt qua.
Hình dáng tướng mạo thân hình, đều tương tự với Nhân tộc, nhưng da lại biến thành màu đen. Nếu ẩn trong đêm, chỉ sợ nếu không có tu vị nhất định, tuyệt đối khó phát giác. Phía sau lưng lại mọc ra một đôi cánh dơi, không phải mặt xanh nanh vàng giống trong truyền thuyết, nhưng tướng mạo thật sự rất đáng ghê tởm.
Lúc này ngay cả Khổng Dao, ánh mắt cũng bị hấp dẫn.
Mấy người trong Thần Toa đều một hồi yên lặng, hào khí áp lực.
Nghe đồn vào thời Thượng Cổ Vân Hoang, chư giới dị tộc xâm nhập, khiến sinh linh Vân Giới tử thương hàng tỉ.
Rất nhiều tộc đàn sinh ở thời đại kia đều bị diệt sạch.
Mà Dạ Ma Tộc chính là một trong vài loại dị tộc thực lực mạnh nhất. Nghe nói lúc cường thịnh nhất từng có gần ức Dạ Ma, hàng lâm vào trong Vân Giới.
Nếu không phải mấy dị tộc này, cũng có xung đột tranh chấp lẫn nhau. Nhân tộc khi đó, lại liên tiếp xuất hiện vài vị nhân vật anh hung, mà sau Tam Đại Thánh Hoàng, càng là hào kiệt xuất hiện lớp lớp. Lại có rất nhiều người, mạo hiểm dung hợp thần thú huyết mạch, khu trục từng cái một thì Vân Giới lúc này hơn phân nửa đã bị những dị tộc này nô dịch rồi. Những người bọn hắn cũng sẽ không có cơ hội sinh ra ở đời này nữa --
Mặc dù trung hậu kỳ thời đại Vân Hoang suối nguồn linh năng sung túc của Vân Giới bị phong ấn từng cái nhưng Dạ Ma Tộc vẫn không từ bỏ ý đồ, thỉnh thoảng vẫn hàng lâm. Cơ hồ mỗi một trận chiến, đều khiến trên đất máu chảy thành sông, vẫn lạc ngàn vạn tu giả.
Mỗi lần đọc lịch sử, đều khiến lòng người kinh hãi. Nhưng dù sao đó cũng là chuyện ngàn vạn năm trước nên mấy người cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Nhưng lúc này thấy tận mắt, lại có thể cảm giác được loại trầm trọng khiến người hít thở không thông kia.
Triệu Yên Nhiên bỗng nhiên động thủ, một tờ linh phù vung ra bên ngoài. Chỉ thấy lá bùa kia nổ bung giữa không trung, hóa thành một đạo cường quang bao phủ về phía một đầu Dạ Ma ở phía xa xa.
Linh phù tam giai lại khiến cho con Dạ Ma ở xa xa kia phát ra một tiếng thét kinh hoàng. Trong nháy mắt da thịt liền thối rửa.
Triệu Yên Nhiên cũng cười lạnh một tiếng:
- Tộc này quả nhiên là sợ ánh sáng!
Sử sách có nói, đại quân Dạ Ma thời Thượng Cổ lúc nếu không tất yếu thì phần lớn đều lựa chọn lúc ban đêm cả.
Mỗi khi ban ngày, nhất định sẽ không thấy tung tích. Hoặc là nấp trong khu trú quân. Hoặc là trực tiếp lựa chọn một ít nơi âm u ẩm ướt an thân.
Hiên Vận Lan nhàn nhạt nhìn nàng một cái, rồi sau đó khẽ lắc đầu:
- Chỉ là sợ cường quang thôi. Ám sử nói, hẳn là ghét quang mới đúng --
Ngay khi nàng nói chuyện, conDạ Ma kia cuối cùng cũng chống được đến khi vầng sáng tan hết.
Da thịt thối rửa toàn thân lập tức bắt đầu khép lại. Giận dữ hét một tiếng, toàn bộ thân hình bay nhanh mà lên, đuổi về phía Phi Toa.
Tốc độ cũng không nhanh lắm, chỉ chốc lát đã bị Ích Ma Thần Toa bỏ lại rất xa, nhưng khí thế hung lệ lúc xông tới thực sự khiến người phải khắc sâu ấn tượng.
Ánh mắt Triệu Yên Nhiên cũng có chút ngưng tụ.
Thực lực của đầu Dạ Ma này bất quá chỉ tương đương với tu sĩ nhân tộc ngũ giai --
Thương thế lại chỉ giới hạn ở tầng ngoài da thịt, thật sự chỉ là sợ cường quang.
Ánh sáng mặt trời bình thường không thể nào tổn thương những Dị Ma này được..
Mà công năng tự lành của bọn chúng cũng rất cường hãn, có thể trong vòng mấy tức liền khép lại đại bộ phận, thật khiến người phải kinh hãi.
Tông Thủ lại đang tính nhẫm trong lòng, lực lượng của đầu Dạ Ma này hẳn là vượt qua võ giả Nhân tộc cùng giai ít nhất hai thành. Mượn nhờ cánh dơi, càng có thể bay không mà đi, sự nhanh nhẹn tráng kiện của chúng cũng không phải võ giả nhân tộc có khả năng bằng được.
Nói chung thế gian vạn vật, giữa tất cả sinh linh đều có được một loại cân đối nhìn không thấy.
Trời xanh cho ngươi cái gì, cũng tất sẽ lấy đi một thứ.
Thí dụ như những thần thú kia, tuy rất mạnh mẽ, nhưng hơn phân nửa lại không cách nào sinh dục.
Mà Dạ Ma, tuy sợ ánh sáng. Nhưng lại có lực lượng cùng với các loại thần thông dị năng mà Nhân tộc không có.
Một đầu Dạ Ma. Ít nhất cần đến hai tu sĩ nhân loại cùng giai mới có thể ứng phó.
Trách không được, tộc này có thể tung hoành chư giới --
Tự nhiên đây cũng không phải là số lượng nhất định, như những người trong Ích Ma Thần Toa này đều là ngoại lệ cả. Tuy là nữ tử nhưng đều mạnh đến biến thái, có thể quét ngang một phương.
Càng xâm nhập, Dạ Ma có thể nhìn thấy cũng càng nhiều.
Đầu Linh hà hẹp này, Tông Thủ lại không quan tâm, chỉ cần là chặn đường phía trước hắn liền trực tiếp dã man đụng qua ngay.
Một đường là huyết nhục toái tán bay tán loạn, khiến những Dạ Ma kia đều tranh nhau tránh lui.
Nhưng trong Phi Toa, thần sắc mấy người lại càng thêm ngưng trọng.
Một đường gặp, không có một con nào dưới tứ giai cả.
Liên tục xuyên qua mấy chỗ ngoặc, đã đến trong sông giáp ranh rộng rãi, Tông Thủ đột nhiên trong nội tâm khẽ nhúc nhích, nhìn về phía trước mắt.
Chỉ thấy một căn cự mộc khí thế bàng bạc đang từ đằng xa bay đến bên này.
Liếc nhìn qua, đúng là không thấy giới hạn, dài không biết bao nhiêu trượng, rộng lại hơn 3000 trượng.
Chỗ trung ương đã bị đào rỗng, có thể thấy hơn mấy trăm ngàn Dạ Ma, đang xuất nhập từ khe hở kia.
Sáu không hạm của Tuyết thị so với nó liền như con kiến đứng trước cự nhân vậy.
Tông Thủ có chút biến sắc, trong nội tâm vừa hồi hộp, lại cảm thấy nhẹ nhõm,
Kinh dị chính là lần này quy mô Dạ Ma công phạt Vân Giới, chỉ riêng Cự Mộc này thôi đã có thể dung nạp mấy trăm vạn rồi.
Nhẹ nhõm là do Dạ Mạ ở trong Cự Mộc cũng xuất hiện không ít thân ảnh tam giai.
Trong nội tâm cũng thầm nghĩ một tiếng khó trách, những sứ giá Đại Thương kia lại tìm mọi cách thúc giục.
Mà Đạo Linh khung cảnh, tại sao lại giao những linh thạch mạch khoáng kia vào tay hắn.
Đây quả thật không phải là phiền toái bình thường--
Lại cau chặt lông mày, đại quân như thế, dùng thực lực Càn Thiên hôm nay mặc dù là dốc hết tất cả nhân lực vật lực, chỉ sợ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản.
Thực không biết Ngụy Hải kia đến lúc là lấy đâu ra tự tin có thể chiến thắng?
Chẳng lẽ là đầu động kinh hay sao?
Trong lòng trăm mối vẫn không có cách giải, Tông Thủ lắc đầu, cũng lười đi suy nghĩ.
Nếu Ngụy Hải kia cóbiện pháp ứng phó, đó là không còn gì tốt hơn.
Huy Châu Đảo tuy khiến cho người thèm thuồng, nhưng hắn cũng chưa chắc nhất định phải tranh giành.
Ý niệm di động, Ích Ma Thần Toa liền trực tiếp quay đầu, độn về hướng trước kia.
Mạo hiểm tới đây, chỉ là muốn biết mình biết người, xem thử tình hình ở đây đến cùng thế nào thôi.
Lúc này đã biết đại khái, cũng không cần phải đi mạo hiểm nữa.
Dù sao cũng là vua của một nước, loại chuyện này, vẫn nên để người đi làm thì tốt hơn.