Ads
Nói đến chỗ này, con ngươi Củng Hân Nhiên cuối cùng khẽ nhúc nhích lộ ra ra ý cầu khẩn:
- Ta biết yêu cầu này, hơn phân nửa có chút quá mức. Cũng biết khả năng của sư đệ hiện nay không cách nào làm được, chỉ hy vọng ngày sau sư đệ có năng lực thì thay ta đòi lại...
Tông Thủ yên lặng lắng nghe, đột nhiên trong lòng khẽ động, lạnh lùng nhìn về phía bên phải, chỉ thấy bụi cỏ cây cối bên kia kịch liệt lắc lư một hồi.
Sau đó thân ảnh Sơ Tuyết mà đi ra, nhì thấy tình hình trước mắt cùng với Củng Hân Nhiên hấp hối vô ý thức mà khẽ giật mình. Sau đó trên gương mặt xinh đẹp của nàng trầm ngưng lặng yên đứng sang một bên.
Tuy là không biết vừa rồi đến cùng xảy ra chuyện gì nhưng nàng vô thức không dám đi quấy rầy.
Trọn vẹn mười thấy Tông Thủ thủy chung từ chối cho ý kiến, trên mặt Củng Hân Nhiên cũng hiện ra vẻ đắng chát. Tiếp theo sau một khắc lại nghe Tông Thủ bỗng nhiên mở miệng:
- Chỉ là đòi lại vũ kinh bí yếu thôi sao? Sư tỷ không muốn thấy tận mắt Cao Dật chết ở trước mặt ngươi?
Củng Hân Nhiên vốn đã tuyệt vọng, giờ phút này nghe vậy, lập tức tâm thần lại giật mình. Nàng có chút không dám tin nhìn qua, sau đó chân mày lá liễu ngưng lại:
- Ta sợ sư đệ ngươi giết không được hắn, chỉ là Cao Dật đã xuống núi. Ta nghe ngữ khí của hắn phía dưới cũng không ít người tiếp ứng, thậm chí khả năng còn có tiên thiên cao thủ. Sư đệ ngươi mặc dù thực lực mạnh mẽ nhưng lúc này không cần liều mạng với hắn.
Tông Thủ cũng không để ý tới đi đến một cỗ thi hài phụ cận, đầu mũi chân gảy nhe, một cây thiết thai đại cung rơi vào tay hắn.
Tiện tay kéo một phát dây cung mềm dai, tăng lực đến 3000 cân, lúc này mới thả ra. Dùng lực lượng hiện nay của hắn thậm chí không cách nào kéo căng dây cung.
Tông Thủ hài lòng đem cánh cung giắt ở sau lưng, lấy hũ tên lại. Bên trong tổng cộng hai mươi mũi tên, người này chưa bao giờ dùng qua. Tên đều là do vân kình chi cốt chế thành, phân lượng nhẹ vô cùng, bên ngoai khảm nạm răng hổ vàng, có rãnh máu, phong mang lập loè vô cùng lợi hại.
Ước lượng phân lượng từng cái, trong lòng của Tông Thủ hiểu rõ mới giắt vào eo, hắn đi nhanh xuống núi vừa đi vừa nói:
- Tuyết Nhi, ôm nàng xuống, cẩn thận đừng đụng phải kim châm.
Sơ Tuyết muốn hỏi bộ dáng bây giờ của Thiếu chủ ngươi gió thổi cũng bay, chạy lâu như thế sớm nên kiệt lực ngã xuống đất rồi, còn sính cường cái gì?
Nhưng cuối cùng không dám lãnh đạm, vội vàng đi tới, ôm lấy Củng Hân Nhiên. Mãi tới khi tới gần mới giật mình vì thương thế của Củng Hân Nhiên quá nặng, một thân huyết cơ hồ lưu tận, có thể sống đến thời khắc này đã là kỳ tích rồi.
Tông Thủ vừa mới đi xuống dưới mấy bước, quả nhiên chỉ cảm thấy thở hổn hển, có chút chống đỡ hết nổi. Thử thúc dục Phong Hành Linh Cốt dưới thân mới phát giác vật ấy sớm đã bị vừa rồi lúc hắn chạy nhanh là hỏng đi.
Lông mày vô ý thức nhíu chặt một hồi thì chợt thấy trước mắt nhiều ra một đôi quang trạch quang trạch.
Lúc mới nhìn như hai cái đèn lồng màu đỏ, cẩn thận phân biệt mới phát giác là một đầu cự sư cao hai trượng dang nhìn sang bên này. Thân hình kiện tráng, cơ bắp kéo căng, ở trong đồng tử tất cả đều là hung ý khát máu.
Rất xa một cỗ mùi tanh đã xông vào mũi.
- Là tam giai Liêm Vĩ Sư!
Sơ Tuyết giật mình, hai tay thiếu chút nữa không cách nào ôm Củng Hân Nhiên, nàng vội vàng hí hà mùi thơm dược trấp (dịch thuốc dạng lỏng) đã chuyển nhạt mà Củng Hân Nhiên thì không dùng.
Liêm Vĩ Sư trước mắt tuy chỉ là tam giai nhưng khí tức bất ổn bỗng nhiên tụ dẫn tới vô số Linh Năng, Tông Thủ cảm giác nó thu liễm đến cực hạn.
Tình hình của nó mấy ngày trước của Doãn Dương chênh lệch gần giống nhau đã tới giai vị đỉnh phong sắp tới đột phá.
Cũng không biết đầu Hàn Minh Hổ của chính mình có thể địch nổi không?
Tông Thủ cười cười sau đó đôi mắt nhìn cự sư cũng chuyển thành màu sắc huyết hồng.
Trước đó chút ít oán hận, nổi giận, sát ý bị cưỡng chế khi nói chuyện với Củng Hân Nhiên toàn bộ dâng lên, tâm niệm phiêu hốt, hơi hàm cuồng ý.
Trước đó còn buồn chính mình như thế nào xuống núi mới tốt thì đảo mắt đã có vật tìm đến.
Liêm Vĩ Sư giờ phút này tựa hồ cũng thấy nguy hiểm, dĩ nhiên là không phản lui, nó gầm nhẹ một tiếng như muốn thị uy rồi rút lui nửa bước.
Tiếp theo trong nháy mắt liền thấy tử mang trước mắt lập loè, bóng người Tông Thủ hóa thành một đoàn quang ảnh không thấy rõ xuất hiện trước Liêm Vĩ Sư. Cự Sư còn chưa tới kịp phản ứng thì một cái trọng quyền đã oanh lên đầu nó.
Bồng!
Một tiếng nổ 3000 cân cự lực trùng kích chỗ yếu ớt nhất hai tai khiến cho Liêm Vĩ Sư lập tức nghiêng đầu, não bị chấn động tới mơ mơ màng màng.
Về sau lại một quyền không lưu tình chút nào trùng kích dưới cằm khiến cho miệng mũi nó phún huyết. Liên tục mấy kích khiến cho thần trí hoàn toàn biến mất.
Quyền phong như búa lớn nên lên đầu cự sư cho tới khi ý niệm trong lồng ngực của Tông Thủ thoáng bình phục, Tông Thủ cuối cùng mới lấy một kiếm đâm vào đỉnh đầu nó, khó khăn lắm xuyên thấu xương sọ tiếp cận tuỷ não thì bỗng nhiên tạm dừng lại.
Thân hình Tông Thủ nhảy lên dựng phần lưng Liêm Vĩ Sư lên, hắn lắc lắc tay nghĩ ngợi: Sư cốt thật sự đủ cứng, cho dù là hấp thu Lôi Loan tinh hoa, cốt cách cường hóa trên diện rộng cũng xa xa không bằng.
Gần kề hơn mười quyền, thiếu chút nữa thì nứt xương.
Thấy Sơ Tuyết ngẩn người bên kia, Tông Thủ không khỏi nhíu mày:
- Thất thần làm cái gì? Còn chưa lên?
Sơ Tuyết lại chỉ cảm giác trong cổ họng một hồi phát khô, nàng đỡ Củng Hân Nhiên lên, có chút sững sờ nhìn một người một thú trước mắt.
Đừng nói ý định Tông Thủ là ngồi trên cái đầu của Liêm Vĩ Sư xuống núi chứ?
Đầu Liêm Vĩ Sư lúc này cũng từ trong chóng mặt hồi phục xong, huyết sắc kỳ dị trong mắt biến mất vô tung.
Nó quơ quơ cái đầu, khi ý thức của nó rốt cục biết rõ ràng tình hình của chính mình thì vô ý thức mà giãy dụa thân hình đuổi thân ảnh trên không trung xuống, cái đuôi to lớn huy động quét lên phía trên.
Tông Thủ không động dung, chỉ khẽ lắc đầu nói:
- Không nghe lời!
Sau đó tay trái của hắn nắm lấy chuôi kiếm Tùng Văn Phong Kiếm nhoáng lay động một cái khiến cho cự Sư tiếng một thét kinh hoàng, lực lượng một thân lập tức giảm đi chín thành.
Cho tới giờ khắc này, nó mới giật mình vì cách tử vong gần như thế, trường kiếm kia ở trên đỉnh gầu gần tủy não của nó chỉ nửa ly, chỉ cần thoáng đâm xuống sẽ xuyên thủng xương sọ.
Tay phải Tông Thủ phất lên, ngón tay kẹp lấy một phù đao lá liễu màu đen vô thanh vô tức vẽ một cái hướng bên cạnh mang theo một chuỗi hồ quang, tiếp theo chỉ thấy huyết quang phun ra, cái đuôi của cự sư bị quăng thẳng lên trời.
Đồng tử của Sơ Tuyết không khỏi co rụt lại lần nữa, thị lực của Hổ Miêu nhất tộc viễn siêu thường nhân, giờ phút này nàng nhìn tận mắt lưỡi đao đâm vào chỗ mềm mại nhất của Liêm Vĩ Sư, sau đó thuận thế cắt vào khe hở đuôi xương cụt.