Hắn dùng mấy cây châm cắm phụ cận miệng vết thương của Củng Hân Nhiên
khiến mạch máu động mạch của nàng bị kiềm chế toàn bộ, lúc này hắn rút
mạnh thanh kiếm đâm vào bụng nàng ra.
Máu không có tuôn ra bao
nhiêu, ánh mắt Tông Thủ lại nhẹ nhàng ảm đảm. Lá lách đã vỡ vụn, trừ phi là vài loại kim đan có thể tái tạo lại toàn thân trong truyền
thuyết mới có thể cứu nàng một mạng, trước mắt chỉ có thể kéo dài mạng
của nàng thôi.
Lúc trước liều mạng chạy gấp tới vẫn bị chậm một bước...
Củng Hân Nhiên không có cảm giác tuyệt vọng trái lại cười cười an ủi hắn, thân hình nàng run rẩy như bị lạnh.
Tông Thủ liên tục đâm vào mấy cây kim châm để tinh thần Củng Hân Nhiên chấn
động rồi lặng yên cởi áo ngoài xuống bao phủ thân hình nàng vào.
Sau đó lệ khí tụ tập trong lồng ngực không cách nào giữ lại xông thẳng vào não.
Sát niệm cả đời lập tức cảm ứng khí cơ, toàn bộ tinh thần quán chú phòng bị năm người sau lưng, ánh mắt hắn bỗng nhiên co rút lại, phảng phất như
một con báo, thân hình tráng kiện phốc tới.
- Chết đi!
Trong tiếng hô to, vài đạo quang ảnh binh khí trước sau bay tán loạn tới.
Thân ảnh chưa tới mà một đạo quyền phong kích lên một tiếng nổ như sấm
rền đã vang lên.
Một kích này cho dù Tông Thủ hắn không chết thì cũng bị thương.
Tông Thủ cười cười tự giễu, nguyên lai tưởng rằng dùng tâm cảnh của mình
ngay cả long trời lở đất đều không kinh sợ không biến, nhưng khi sự đáo
lâm đầu lại vẫn không khỏi dao động.
Mặc dù dứt bỏ ký ức tình cảm mười ba năm của Tông Thủ nhưng hắn giờ phút này chỉ sợ cũng đồng dạng
không cách nào bình tĩnh được, uất ức tích lũy trong lồng ngực và ý niệm bạo ngược hồi lâu chưa xuất hiện bỗng dâng trào.
Muốn thấy máu! Muốn giết người! Cũng muốn triệt để chém chết bọn súc sinh!
Nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, đem một cây kim châm cắm ở thái dương Củng Hân Nhiên.
Mãi tới khi kiếm quang nhận thế tới gần, trong mắt Tông Thủ mới tuôn ra một đoàn lệ mang!
Tay áo hơi phất lên, hai thanh phù đao lá liễu từ trong tay áo phóng ra.
Lục thần ngự đao, đao ra mạng tuyệt!
Đao ảnh màu xanh tiến vào không trung xuyên qua màn nhận trùng trùng điệp
điệp, vô cùng tinh chuẩn cắm vòa cổ họng của hai gã Bí Võ Sư.
Tay phải Tông Thủ cũng rút kiếm ra, toàn bộ thân hình lóe lên như điện
tránh sang bên cạnh, khi quay người lại chính là kiếm bộc trùng trùng
điệp điệp bao phủ mười trượng trước người.
Huyết quang bay tán loạn, kiếm quang bão tố tán, khi hết thảy trở nên yên tĩnh thì Tông Thủ đã đứng ở ngoài hai mươi trượng.
Những nơi đi qua, tất cả đều là toái tán huyết nhục! Còn có hai người khác
tay bụm lấy cổ họng quỳ rạp xuống đất, huyết dịch như suối chảy xuyên
qua kẽ tay, sinh cơ trong mắt dần dần ảm đạm.
Chỉ có duy nhất
người dụng quyền còn hoàn hảo. Bất quá trên người hắn nhiều ra hơn mười
vết kiếm, giờ phút này ngẩn người tại chỗ sắc mặt trắng bệch.
Mới vừa rồi nhìn tận mắt hai đồng bạn bên cạnh bị phù đao lá liễu một đao phong hầu.
Mà hai người khác thì bị thiếu niên này nhấc lên nhận quang cuồng bạo, trong chớp mắt bị chém thành từng mảnh.
Không biết ra bao nhiêu kiếm nhanh không thể tưởng tượng nổi xoắn nát thân thể họ thành thịt nhuyễn.
Kinh nghiệm bách chiến cả đời hắn cũng chưa bao giờ có được cảm giác vô lực
hôm nay, hắn đã từng gặp đối thủ là tiên thiên cường giả, thực sự giống
như thiếu niên bán yêu này làm cho người cảm thấy sợ hãi lo sợ không yên từ tận đáy lòng.
Củng Hân Nhiên ngơ ngẩn lần nữa, ánh mắt nàng
nhìn về phía Tông Thủ không khỏi có chút lạ lẫm. Đây là sư đệ có chút
ngại ngùng lại có chút ít tự ti trong học viện sao?
Người bị sư
trưởng đánh giá thân song mạch, cả đời đều khó có khả năng làm nên thành tựu, thế tử Càn Thiên Sơn tùy ý bị ăn hiếp khiến người ta thương xót
sao. Thật sự là bóng người toàn thân tràn đầy khí tức khủng bố trước
mắt?
Lúc cảm thấy phảng phất mỏi mệt đến cực điểm, lại hời hợt
thì tru sát Thích Nộ. Mà mới rồi không đến hai cái hô hấp, năm Bí Võ Sư
đều có tuyệt kỹ chết bốn một bị thương, tử trạng thê lương làm cho người a rung động, phảng phất là không tốn sức chút nào, nhẹ nhõm dễ dàng.
Nhất cử nhất động khiến cho nhân tâm chấn động.
Tông Thủ quơ quơ kiếm để huyết nhục dính bên trên văng đi, trong ngực cảm
giác thoải mái, đáng tiếc đầ vẫn không hiểu rõ lệ ý hung hoành nồng hậu
dày đặc cơ hồ muốn chuyển thành thực chất hóa thành lưỡi đao từ trong
bụng hắn đâm xuyên ra.
Hận ý khi thấy cô bé kia bị kiếm đâm vào cây đào đã biến mất vô tung.
Mắt thấy cách đó không xa tên Bí Võ Sư cuối cùng bỗng dưng điên cuồng chạy
trốn xuống dưới núi, khóe môi Tông Thủ không khỏi lạnh lùng ẩn hàm sự
khinh thường.
Ngón trỏ tay trái hơi động một chút, lại một đạo phù đao lá liễu xuyên không bắn đi.
Mấy tháng trước hắn dùng cảnh giới võ sĩ có thể một đao làm trọng thương Ô Duy. Giờ phút này tự nhiên càng thêm khủng bố.
Đao ra, Tông Thủ thậm chí chẳng muốn liếc mắt nhìn đi trở về dưới gốc đào.
Quả nhiên mới vừa vặn cất bước, chợt nghe được 'Cô Xùy~~' một tiếng. Đúng
là phù đao lá liễu đâm vào xương cổ, rồi 'Oanh' một tiếng, một thân thể
ầm ầm ngã xuống mặt đất, khơi dậy cát bụi đầy trời.
Tông Thủ khe khẽ thở dài, đi tới trước người Củng Hân Nhiên, hắn hơi do dự một lát, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Không biết sư tỷ còn có nguyện vọng gì?
Tông Thủ khe khẽ thở dài, đi tới trước người Củng Hân Nhiên, hắn hơi do dự một lát, nhưng vẫn mở miệng hỏi:
- Không biết sư tỷ còn có nguyện vọng gì?
Củng Hân Nhiên khẽ giật mình, sau đó nghẹn ngào cười:
- Vừa rồi trong nháy mắt đó ta còn có chút ít hy vọng sư đệ có biện pháp
cứu ta. Kim châm độ huyệt giữ ta một mạng, lông tóc ít bị tổn thương
nhưng lại tru sáu người. Hân Nhiên thiếu chút nữa liền cho rằng sư đệ
không gì làm không được. Bất quá thật tốt! Nhớ rõ ba năm trước đây, sư
đệ từng chính miệng nói với ta luôn luôn muốn siêu việt hơn cha ngươi,
muốn thành tuyệt thế cường giả để cho tất cả người đã từng xem thường
khinh thị ngươi phải rửa mắt mà nhìn. Ta nguyên lai tưởng rằng sư đệ sớm đã bỏ đi, không ngờ ngươi hôm nay đã làm được rồi. So với đám huynh đệ kia, hiện nay chỉ sợ không có một kẻ nào có thể giết được ngươi.
Tông Thủ nao nao nhớ lại ký ức trong đầu, sau đó âm thầm lắc đầu, không ngờ 'Tông Thủ " thực sự có thời điểm ngây thơ như thế.
Trên mặt cũng không khỏi có chút thẹn thùng, lời này thực sự không phải là
hắn chính thức nhưng trong mắt người khác chưa hẳn như thế.
Củng
Hân Nhiên tựa hồ có chút mệt mỏi, thở khẽ thở ra một hơi, mới mở miệng
lần nữa. Chỉ là thần sắc đạm mạc làm lòng người tổn thương:
- Nói đến nguyện vọng, không biết sư đệ có thể thu hồi vũ kinh bí yếu lại
không? Sư tỷ kỳ thật không hận Cao Dật, hắn nói không sai, ngày nay ta
chết là Củng Hân Nhiên ta si tâm vọng tưởng. Là ta có mắt không tròng
mới tin hắn. Duy chỉ có vũ kinh bí yếu là truyền thừa của Củng gia ta,
nó rất quan trọng với ấu đệ nên không thể mất được.