Thần Hoàng

Chương 677: Chương 677: Hình như có biến hóa. (1)




Lúc này Long Nhược cũng là vừa tỉnh lại, rồi sau đó hướng mọi người áy náy cười cười:

- Xin lỗi, mới vừa rồi là Long Nhược thất thố! Đại cừu đến đây, cái tâm ý này lại không áp chế nổi.

Mọi người ở trong điện đều là cười cười, ngay cả Linh Vi Tử cũng là mỉm cười, cũng không có ý trách cứ.

Tình hình này đổi thành Long Nhược, chỉ sợ là bất luận kẻ nào, cũng sẽ như thế. Cũng không có chỗ nào đáng giá chê cười.

- Đồ nhi kia của ta, đoán chừng cũng là như thế.

Nguyên Không đạo nhân vừa nói như vậy thì liền gặp Hàn Nghịch Thủy đi đến, thần sắc cũng là khác hẳn với thường ngày, không khỏi khẽ lắc đầu:

- Cứ bình tĩnh chớ nóng, lặng yên chờ đợi là được! Lúc này Tông Thủ vô luận là như thế nào, đều đã vô pháp chạy ra khỏi bàn tay của chúng ta.

Lại hướng sang phía bên phải, nhìn người còn lại nói:

- Lý đạo hữu, lúc này đây, toàn bộ liền dựa vào các hạ rồi.

Hàn Nghịch Thủy cũng Long Nhược nghe vậy, mặt mày đều là rùng mình, nhìn về phía đối diện. Chỉ thấy bên kia cũng là một thanh niên chừng hai mươi tuổi, mặc dù là có danh tiếng Vô Hồi Đao Quân, nhưng dung nhan lại thanh tuyển, lộ ra một cổ khí tức nồng hậu của người trí thức.

Lý Vô Hồi lại nhíu mày:

- Ta gắng hết sức là được, nếu là lúc trước sư tôn ta thiếu nhân tình, do ta trả lại, cũng là nên làm. Chỉ là cảm giác được trận chiến này, thật không công bằng.

Nguyên Không đạo nhân cười cười, lại không để ý câu ở phía sau. Chính là muốn trước tiên khiến cho tất cả tinh nhuệ của Càn Thiên Sơn đều diệt vong ở đây, khiến cho người kia dao động tâm cảnh, mới có thể hoàn toàn chắc chắn, khiến cho Lý Vô Hồi chiến thắng, lấy tính mạng của hắn.

Nếu như thực sự là một trận chiến công bằng, lấy chiến lực cường hoành trảm sát Thương Nguyệt ở trong Long Điện của Tông Thủ, Lý Vô Hồi chưa chắc nhất định có thể thắng, trừ phi đổi lại là Nguyên Vô Thương.

Không khỏi âm thầm tiếc rẻ, cũng không biết người nọ, rốt cuộc là bị thần kinh sao. Trước khi chiến đấu, đã tổn thất một vị bát giai.

Nếu như là hắn, lần này tất có thể an tâm không lo.

Lúc này người ngồi ở phía trên Tông Nguyên, lại một lần nữa truyền đến tiếng ồ kinh ngạc:

- Là người của Khí Tông, bọn hắn rõ ràng cũng chạy đến. Ta nhớ chưởng giáo Khí Tông cũng là một người cơ trí, lần này chẳng lẽ là điên rồi? Hẳn là đã ăn gan báo.

Cái thanh âm này, mọi người không cần nhìn qua cũng biết đó là trưởng lão Đạo Minh Tông Vụ Nguyệt chân nhân, từ khi Thương Nguyệt chết đi, người này ở Đạo Minh Tông, chính là dưới một người mà trên vạn người.

Lúc này đến đây một là để xem lễ, hai là vì Càn Thiên Sơn Tông Thủ.

Nguyên Không đạo nhân cũng đồng dạng là cả kinh giật mình, nhìn nhìn vào Vân Quang huyễn kính ở trước điện. Quả nhiên thấy trên không trung có mấy ngàn linh quang đang từng cái đi xuống, rơi vào trong bảy vạn thiết kỵ quân ở phía trước.

Đột nhiên tâm thần lúc này có chút ít bất an. Khí Tông ở nửa năm trước, liền triệt để về phe Càn Thiên Sơn, nhưng cho tới nay, cũng không có động tác gì.

Khi đó có thể nói là lo lắng chư tông thanh toán Càn Thiên Sơn, vì sự tình mua vũ khí mà đứng sai đội. Rồi lại không muốn đắc tội bọn hắn quá mức, vì vậy làm việc sợ đầu sợ đuôi, cũng coi như là bình thường.

Nhưng ở lúc mấu chốt này, lại cư nhiên xuất hiện, liền khiến cho người ta không tự chủ được, đã bắt đầu liên tưởng.

Đã biết rõ là bẫy rập, biết rõ là Đông Lâm chư tông thiết hạ bẫy rập, vì sao chưởng giáo của Khí Tông kia còn phải ngu ngốc nhảy vào đó?

Chẳng lẽ là bên kia, cho rằng phần thắng là ở bên phía Càn Thiên? Điều này sao có thể?

Hàn Nghịch Thủy đồng dạng cũng là ngây người ra, theo bản năng cũng nhớ tới câu nói trước đây của Hiên Viên Y Nhân.

Như vậy các người có biết, vẫn là hai năm trước, Tông Thủ cùng Khí Tông có một vụ giao dịch chứ?

Đến bây giờ đã cảm thấy, Thượng Tiêu Tông các ngươi, thật sự là không biết chữ ‘Chết’, rốt cuộc là viết như thế nào!

Lúc trước không thèm để ý, lúc này lại cảm giác trong lồng ngực có chút hãi hùng khiếp vía. Bản năng cảm giác, những lời này hẳn là rất trọng yếu, cũng là mấu chốt để Khí Tông đảo hướng về phía Càn Thiên Sơn.

Đang do dự, phải chăng muốn đem mấy câu nói đó nói ra miệng, thì Nguyên Không đạo nhân lại cười khẽ một tiếng, đứng lên:

- Mặc kệ bọn hắn, muốn chết, thì thành toàn cho bọn hắn là được! Ách Đan, Tuân Đan hai vị đạo hữu đã đến, chư vị theo ta đến nghênh đón như thế nào? Còn có người nọ, tuy là sắp tới thọ hạn, cùng chư tông bọn ta, cũng là đại cừu, nhưng vô luận là trị quốc hay là luyện võ, chính là kỳ tài. Ta và đám người các ngươi, ngay tại trước núi đón tiếp là được, coi như là tôn trọng. Nhân vật bực này, cũng thật đáng tiếc.

- Tốt cho một tòa linh phủ!

Lúc này ở dưới núi, Hiên Viên Thông đang sợ hãi thán phục, ngửa đầu nhìn lên.

Linh phủ cùng thánh địa đồng dạng, đều là Tien Thiên tụ thành. Là một chỗ không gian vừa ở bên trong, vừa ở bên ngoài thế giới này. Ở một trình độ nào đó mà nói, so với khung cảnh còn hoàn chỉnh hơn.

Mà cái Thượng Tiêu linh phủ kia, ở chỗ đỉnh núi này, cơ hồ là độc thành thế giới.

Mà ở trong sơn thể, càng là bị tu sĩ Thượng Tiêu Huyền Linh tông rút ra để đưa vào hai mươi bốn cái long mạch, tụ tập ở đây, dùng để cung cấp cho đệ tử cấp thấp trong tôn môn tu hành, chẳng những là mạnh hơn Càn Thiên Sơn, mà ngay cả Huyền Sơn thành cũng không thể so sánh được.

Xa xa nhìn lại, liền có thể thấy được đỉnh núi có linh vân năm màu, linh quang lóng lánh. Đây là do linh năng dư thừa, sinh ra dị cảnh.

Kiều Hàn ở bên cạnh, trong mắt cũng hiện ra vẻ hâm mộ. Cái Thượng Tiêu linh phủ này, so với tòa tiên thiên linh phủ kia của Khí Tông, thật sự mạnh hơn quá nhiều.

Chỉ là có thể cung cấp cho cửu giai tu sĩ, liền nhiều hơn gấp đôi rồi. Mà Vũ Tông trở xuống, càng có thể nhiều hơn gấp mấy lần!

Bất quá càng nhiều hơn nữa chính là chờ mong, dựa theo hiệp ước với vị yêu vương kia. Sau ngày hôm nay, chỗ Thượng Tiêu Sơn này, chính là của Khí Tông bọn họ rồi.

Tông Thủ lại không có cảm giác gì, người từ bên trong khung cảnh đi ra, tự nhiên đối với cái linh phủ này, không thể nào vừa mắt được.

Kiếp trước hắn hâm mộ nhất, chính là Thái Linh Tông. Hiện nay hắn thân là đệ tử của khung cảnh, luận đến hoàn cảnh tu hành, cho dù là động thiên, cũng chưa chắc có thể mạnh hơn khung cảnh.

Lúc này đây lại đang cùng tông chủ Khí Tông Thiên Khí chân nhân nói chuyện, Khí Tông kỳ thật cũng không phải là đạo gia nhất phái, mà là truyền thừa từ thượng cổ Mặc gia. Vì vậy tông chủ hắn, cũng có thể xưng là Cự Tử.

Chỉ là sau khi Mặc gia bị diệt vong, Khí Tông đã độc thụ một chi. Lý niệm gì mà không chiến tranh, đều là xa xa bỏ qua, càng chuyên chú hơn ở trường sinh cùng đại đạo. Cũng giống như Thương Sinh Đạo, hấp thu bộ phận phương pháp của hai nhà Đạo, Phật để tu hành, đi con đường lấy khí chứng đạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.