Trắc nghiệm nhập môn của đệ tử nội môn cũng vội vàng xong việc. Tất cả
đệ tử Lăng Vân đều thần sắc âm trầm. Linh kiện vỡ nát và đá vụn trên hai bệ đá nhất thời cũng không có người đi thu thập.
Miếng Lăng Vân Chu Lệnh kia càng không người nào đụng vào.
Mà hai người Lâm Phi cùng Lương Diệu Tử thân phận cao nhất nơi đây càng
như đá điêu mộc tượng, đứng nguyên tại chỗ hồi lâu, kinh ngạc ngẩn
người.
Đúng tại lúc này, trên bầu trời một đạo ba thải quang hà,
từ trên tầng mây trên đỉnh núi đánh xuống, hiện ra thân hình trên Thiên
Phù Đài, một vị trung niên ước chừng bốn mươi tuổi, nga quan bác mang,
từ trong vòng ánh sáng bảo vệ bước ra.
Nhìn xem bốn phía, dáng cười ôn hòa vốn nên quanh năm đọng ở trên mặt lại không còn sót lại chút gì. Chỉ còn lại kinh ngạc:
- Lâm sư thúc, chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì? Linh Vi Tử chỉ đi Dục
Linh Cung một chuyến mà thôi, chẳng lẽ bỏ lỡ cái gì? Xem tình hình này,
chẳng lẽ là có người phá Tiểu La Thiên kiếm trận, vẽ mười hai thiên phù? Không biết là vị đệ tử nào lại có được thiên tư bực này!
Thân hình Lâm Phi cứng đờ, trong miệng càng đắng chát nói không nên lời.
Hào khí trên Thiên Phù Đài đã đông lạnh đến đáng sợ. Mấy chủ sự của Đan
Linh Đạo Cung đề tâm thần bất định, yên lặng đứng trang nghiêm, nhìn
Lịnh Vi Tử sắc mặt đang âm tình bất định.
- Nói cách khác, thế tử Càn Thiên Sơn kia cầm Lăng Vân Chu Lệnh bái sơn, muốn vào môn hạ tông
ta, lại bị Lương Diệu Tử sư đệ ngăn trở. Sư đệ chẳng những đuổi đi, càng mở miệng nhục mạ. Sau đó vị thế tử này dưới sự giận dữ, chẳng những phá Tiểu La Thiên kiếm trận, còn thành công vẽ mười hai đạo Thiên Phù này
sao?
Nói đến đây, Linh Vi Tử chỉ cảm thấy não kịch liệt đau nhức, khó có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó thế nào.
Thiên phú võ đạo tuyệt đỉnh, tài hoa phù lục có một không hai trong cùng thế
hệ, lại là thiếu niên, mặc dù không có chuyện hôm nay, cũng đủ để rung
động nhân tâm.
- Sau đó vị này thế tử Càn Thiên Sơn này cũng
không lựa chọn gia nhập Lăng Vân Tông. Chẳng những ngôn tử có ý nhục mạ
lại tông ta, cuối cùng lại còn vứt bỏ Lăng Vân Chu Lệnh của tông ta như
cây chổi rách?
Người bên cạnh cũng không trả lời, nhao nhao lộ vẻ hổ thẹn. Linh Vi Tử lại càng cảm thấy lồng ngực cực kỳ bị đè nén, trong đầu từng đợt hoa mắt
Liên tục hít sâu vài hơi mới nhịn xuống xúc động muốn đánh mấy vị trên đài này một trận.
Chẳng qua khi nhìn về phía mặt đất, những linh kiện khôi lỗi và đá vụn kia, da mặt Linh Vi Tử không khỏi run rẩy từng đợt.
Tiện tay nhiếp miếng lệnh bài màu đỏ kia vào tay, nhẹ khẽ vuốt vuốt, sau
khi qua nửa ngày, tức giận trong mặt Linh Vi Tử mới chậm rãi giảm đi.
Nhưng hàn khí toàn thân càng khiến người run rẩy.
- Thế tử Càn
Thiên Sơn, ta nhớ đứa bé kia vẫn chưa tới mười ba a? Ha ha! Thật sự là
rất tốt! Một kỳ tài tuyệt thế mười ba tuổi, có thể phá vỡ Tiểu La Thiên
kiếm trận, vẽ mười hai Thiên Phù, cứ như vậy bị tông chúng ta đuổi đi.
Nếu việc này truyền đi, cũng không biết tam giáo đồng đạo kia sẽ nói
chúng ta như thế nào? Là có mắt không tròng, hay ngu xuẩn đây?
-
Cái này thì cũng thôi đi! Không thể khiến thiên tài tuyệt đỉnh bực này
nhập vào môn hạ. Tuy tiếc nuối, nhưng cũng không ảnh hưởng đến căn bản
tông ta. Nhưng Lăng Vân Chu Lệnh lại liên quan đến danh dự vạn năm của
Lăng Vân Tông, Linh Vi Tử ta thật sự hổ thẹn, thực không biết mình sau
khi chết nên đi gặp mấy vị tổ sư như thế nào đây.
Mấy vị đạo nhân xung quanh càng thêm xấu hổ. Linh Vi Tử ánh mắt lạnh lùng, cũng quét về phía Lương Diệu Tử:
- Lương Diệu Tử sư đệ, chuyện hôm nay đều do người mà ra, không biết sư đệ, chuẩn bị giải thích thế nào.
Lương Diệu Tử cả người đã không còn nửa phần sinh khí. Có chút do dự, như vẫn mở miệng cãi chày cãi cối nói:
- Ta thấy kẻ này chính là song mạch thân thể, không thể tu hành! Trong
tông môn mặc dù cũng có song mạch cùng tu chi pháp, nhưng lại không nhập lưu.
- Đây là lấy cớ! Tông môn nhiều tiền lệ như vậy, cũng không thấy có gì nguy hại với tông ta, Tông Vị Nhiên chỉ là muốn tìm một con
đường sống cho con hắn thôi. Người này có ân với tông ta, bảo hộ tử tôn
của hắn có gì không thể?
Linh Vi Tử lắc đầu, trên mặt tất cả đều là vẻ thất vọng:
- Nói đến vị thế tử Càn Thiên Sơn kia đã có thiên tư bực này dù hắn thật
sự là song mạch, tông ta tất cũng sẽ toàn lực ứng phó, đền bù thiếu
khuyết của hắn. Sư đệ, ta biết ngươi và người nọ những năm này có chút
lui tới. Chỉ là giao tình này lại chỉ làm lợi cho người, tổn hại lợi ích tông môn? Ta thấy ngươi những năm này đã quên thân phận của mình rồi!
Thật sự bị người nọ sủng ái quá mức rồi.
Lời nói tuy nhỏ nhẹ
nhưng thân hình Lương Diệu Tử lại lần nữa run lên, cả người thất hồn lạc phách. Sau một lát, mới miễn cưỡng nhúc nhích bờ môi:
- Diệu Tử biết sai! Hôm nay liền bế quan tĩnh tu, chờ tông môn khiển trách.
Linh Vi Tử cũng không để ý tới, ngược lại lại nhìn về phía Lâm Phi, người kia lập tức vẻ mặt đau khổ nói:
- Việc này ta cũng có sai, không cần sư điệt nói. Lâm Phi ngày sau cũng sẽ tự đi lĩnh phạt.
Linh Vi Tử nghe vậy cũng là cười khổ một tiếng:
- Chuyện hôm nay ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Chỉ có thể
hết sức thu thập tàn cuộc. Chỉ là không biết vừa rồi đến cùng có bao
nhiều người nhìn thấy?
- Tổng số hai trăm sáu mươi chín người,
bởi vì là linh triều chi kỳ buông xuống, gần chín thành sư huynh đệ, đều đã nhập động tu hành. Chỉ có đệ tử thay phiên công việc và những người
mới nhập môn hôm nay là ở đây thôi!
Hoàng Dịch tựa hồ sớm biết Linh Vi Tử sẽ hỏi như thế, đáp lại không chút do dự. Mà ánh mắt Linh Vi Tử cũng có chút sáng ngời.
- Hai trăm sáu mươi chín người sao? Cũng may, người ngược lại cũng không nhiều lắm.
Thấp giọng thì thầm, Linh Vi Tử ngược lại thở dài một tiếng, nhìn lên trời:
- Việc này ta sẽ bẩm báo chưởng giáo, hi vọng việc này, còn có thể có chỗ trống vãn hồi. Vô luận như thế nào, kinh thế đại tài như vậy tuyệt đối
không thể để mặc kệ lưu bên ngoài Lăng Vân Tông ta được!
…
Giờ phút này ba người Tông Thủ đang đi xuống chân núi, Đan Linh Sơn cao
chừng hai vạn trượng, con đường cực hiểm trở, dù Sơ Tuyết và Doãn Dương, đều thân có vũ lực không tầm thường, đề tung chi thuật cũng rất cao
minh cũng phải phí hết trọn vẹn gần hai canh giờ, mới đến chân núi.
Tông Thủ chung quy cũng có chút hối hận, thời điểm ra đi tựa hồ cũng quá có
cốt khí một chút. Kỳ thật nên để Hoàng Dịch đưa bọn hắn xuống mới phải.
Doãn Dương một đường đều trầm mặc, thẳng khi trông thấy sơn môn cự đại phía dưới mới đột nhiên mở miệng:
- Thế tử, ngươi thực không muốn nhập Lăng Vân Tông sao? Một khi đi ra
khỏi Đan Linh Sơn cũng không thể hối hận được nữa. Trên đường nhất định
là sát cơ tứ phía, hung hiểm khó lường. Lương Diệu Tử kia bất quá chỉ là một ít người, một chút nhục nhã, cần gì để ý?