Nói dứt lời, Tông Thủ bỗng dưng nhảy lên, xuống khỏi Thiên Phù Đài, trực tiếp bước đến cửa Đạo Cung.
Lâm Phi ở đằng sau há to miệng, muốn mở miệng giữ lại, cuối cùng lại hóa
thành một tiếng thở dài, yên lặng không nói. Mà Lương Diệu Tử từ đầu đến cuối, đều đứng ở trước đại điện đã nắm chặt khiến hai tay nhỏ máu.
Doãn Dương có chút do dự, mặt hiện vẻ giãy dụa, nhưng một lát sau thần sắc liền dứt khoát, cùng Sơ Tuyết nhanh chóng đuổi theo.
Vừa ra khỏi đám người, Tông Thủ lại chợt nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói:
- Cái Lăng Vân Tông Lệnh kia, Doãn thúc còn cầm làm cái gì? Loại đồ vật
vô dụng này chẳng lẽ còn có thể lấy ra làm cơm ăn hay sao?
Doãn Dương ngây cả người, liền bật cười một tiếng, cầm Lăng Vân Tông Lệnh trong tay tiện tay ném đi, quăng vào một góc.
Một tiếng giòn vang, toàn bộ trong giáo trường, mấy trăm đệ tử Lăng Vân Tông đều da mặt đỏ lên, vừa căm tức, lại cảm thấy thẹn.
Tấm lệnh bài này vứt xuống đất, cũng không phải chỉ như một cái tát, trùng trùng điệp điệp đánh lên mặt bọn hắn!
Danh dự, môn quy vạn năm của Lăng Vân Tông, giờ khắc này đều phảng phất như bị người trùng trùng điệp điệp chà đạp trên mặt đất.
Lâm Phi trên đài thần sắc suy bại sa sút tinh thần, mà Lương Diệu Tử càng
cảm thấy trong lồng ngực đau nhức kịch liệt, trong cổ hơi ngọt. Trong
miệng, tràn đầy hương vị đắng chát.
Tông Thủ lại ầm ĩ cười to,
tiếp tục bước ra bên ngoài. Đang muốn bước ra đại môn, lại bỗng dưng
thấy phía trước bỗng có một bóng người ngăn ở nơi cửa. Cao cao gầy teo,
gương mặt non nớt, da thịt hơi có vẻ ngăm đen, khí chất lại có chút ánh
mặt trời, khiến cho người vô ý thức sinh lòng hảo cảm. Duy chỉ có ánh
mắt kia, giờ phút này lại như dã thú, hung lệ ngang ngược.
Một cổ khí thế bá đạo cường cực cũng lập tức đập vào mặt, rung chuyển tâm
thần. Tựa như trước mắt, chính là một đầu cự báo mùi tanh bức nhân, đang muốn nhắm người mà phệ chứ không phải là một thiếu niên đồng lứa với
hắn.
Ánh mắt Doãn Dương lập tức hơi đổi. Vội vàng đi tới muốn ngăn trước người Tông Thủ.
Mà Tông Thủ lúc này ánh mắt lại hơi nheo lại.
- Nguyên lai là người này!
Trí nhớ chôn sâu trong óc lập tức liền sống lại. Nghiêm Phi Bạch, mười ba
tuổi nhập Lăng Vân Tông, chỉ trong mười năm về sau, đã bước vào hàng ngũ cường nhân Thiên Vị Cảnh.
Tính toán thời gian và niên kỷ, người này há không phải là trong năm này bái nhập vào môn hạ Lăng Vân Tông sao?
Đệ tử Lăng Vân Tông lần này, ngoại trừ người này ra, còn ai có thể ở niên kỷ như vậy liền nắm giữ võ đạo chi thế chứ?
Đã có người này ở đây, như vậy một vị khác, chắc hẳn cũng có rồi. Ánh mắt
dao động, quét qua mọi nơi, quả nhiên ở bên cạnh cách đó không xa, phát
hiện một thân ảnh thiếu nữ, mặt hiện đỏ ửng, có chút hăng hái xa xa nhìn qua.
Nếu đoán không lầm, cô gái này, nhất định là họ Ca, tên là Hàm Vận.
Thế kỷ Thần Hoàng, Linh Năng phát triển, vô số hào hùng, ngang trời xuất
thế. Hai người này ngày sau mặc dù cũng là nhân vật thiên tài đỉnh tiêm, nhưng để ở trong chúng cường giả lại cũng không phải quá xuất chúng.
Nguyên nhân khiến Tông Thủ một mực nhớ kỹ là ở tiền thế đã có một hồi kịch
chiến với Đan Linh Song Bích này, thông qua, chính là hai đài Thiên Phù
và Minh Kiếm.
- Mặc dù hôm nay không có hắn, chỉ trong hai năm
sau vị Nghiêm Phi Bạch này liền đánh vỡ thần thoại của Đông Lâm Vân
Giới, chỉ với một thanh đao, trong bảy trăm tức liền phá vỡ Tiểu La
Thiên kiếm trận. Còn Ca Hàm Vận ở bên cạnh lại mượn nhờ ‘La Tiêu Linh
Uẩn Bút’ ở trên Thiên Phù Đài tự tay vẽ ra mười hai đạo thiên phù, cũng
làm Đông Lâm Vân Giới khiếp sợ. Trong cùng một ngày, hai người song song trở thành đệ tử đích truyền của Lăng Vân Tông, trở thành trụ cột tông
môn.
Tâm thần chỉ thoáng chấn động liền lần nữa khôi phục bình
tĩnh. Thân hình Tông Thủ không hề đình trệ chút nào, như cũ bước tới
trước. Bất quá phương vị bước chân rơi xuống lại thoáng biến hóa, chỉ
hơi nghiêng thân hình qua bên liền hời hợt khiến khí thế giống như hung
báo kia toàn bộ vỡ vụn. Lướt qua bên người thiếu niên này.
Thân hình Nghiêm Phi Bạch lập tức chấn động, tiếp theo lại hừ lạnh một tiếng:
- Thủ đoạn thật cao diệu! Thiên phú võ đạo bực này quả nhiên là đáng
tiếc. Ngươi hiện nay là song mạch song song, ta thắng cũng không vinh.
Nếu ba năm sau thế tử có thể có cơ hội, nhập cảnh giới Võ sư thì Phi
Bạch tất nhiên sẽ tìm ngươi phân cao thấp!
Tông Thủ mê hoặc một
hồi, những lời này, thật sự là không biết vì sao nhưng hắn cũng không
làm rõ quan hệ nhân quả trong đó. Hiện giờ thắng cũng không vinh, vậy ba năm có thể chắc? Chợt liền nhớ lại tính cách vũ si của người này liền
lập tức âm thầm lắc đầu, không để ý đến nữa, trực tiếp đi ra khỏi đại
môn Đạo Cung.
Chỉ thấy nơi này hai bên tuy trọng núi núi non
trùng điệp, mây mù lượn lờ. Nhưng từ nơi này chính diện nhìn lại, lại là một mảnh trống trải, trong phạm vi hơn mười dặm đều nằm trong tầm mắt,
khiến lòng người ngực khoáng đạt, vui vẻ thoải mái.
Mà khi Tông
Thủ nhìn về dưới chân chỉ thấy một đầu đường núi gập ghềnh nối thẳng
xuống núi. Cũng là ngọc thạch trải thành, lại gian nguy dị thường, càng
có vô số mây mù che phủ toàn bộ đường đá kia, nhìn không ra phía trước,
phảng phất như cũng biểu thị đường xa sau này của mình vậy.
Chỉ hơi trầm ngâm, Tông Thủ liền lại lần nữa cười dài, bước xuống núi.
Có thể là do thể lực tiêu hao quá nhiều nên bước chân Tông Thủ phù phiếm,
thân hình lảo đảo lắc lắc. Nhưng mỗi một bước đều vô cùng kiên định.
Đường này dù gian nan thế nào, cũng có thể đi thông. Nếu phía trước không có
đường, vậy thì tự mình mở ra một con đường đến là được!
Không có đạo lý nào tích lũy mấy chục năm kiếp trước của mình lại không vượt qua được song mạch chi thân này!
Lăng Vân Tông mặc dù tốt, nhưng tính tình hắn lại càng ưa thích vô câu vô thúc hơn
Trong lồng ngực hào khí vượt mây, bản thân cảm giác hài lòng, chỉ cảm thấy
trên đời này tất cả khó khăn đều là đơn giản như vậy. Tông Thủ bất chợt.
- Ai ôi!!!
Dưới chân mềm nhũn, cả thân thể không tự chủ được ngã chồm tới trước.
Nhìn thâm uyên vạn trượng rỗng tuếch kia, Tông Thủ lập tức bất đắc dĩ dùng
tay che mặt, thầm nghĩ mạng ta xong rồi. Thầm nghĩ chính mình chí khí
chưa xong đã phải chết chỗ này sao?
Sau một khắc lại cảm giác trời đất quay cuồng. Bị người mạnh mẽ lôi kéo về sau.
- Thiếu chủ, ngươi cũng đừng sính cường nữa!
Thanh âm giống như chuông bạc, lúc Tông Thủ nhìn kỹ lại thì cả người mình đã ở trên lưng Sơ Tuyết rồi.
Lẽ nào lại như vậy! Chính mình đường đường đại trượng phu, sao có thể bị một nữ hài cõng trên lưng chứ?
Tông Thủ vô ý thức muốn giãy dụa, nhưng lúc mùi thơm xử nữ của cơ thể Sơ
Tuyết truyền vào trong mũi thì hắn lập tức liền sửa lại chủ ý, cười hì
hì một mực ôm chặt lấy.
Cái mùi này, thật sự rất dễ chịu!
…
Thẳng đến khi ba người Tông Thủ nghênh ngang rời đi sau một canh giờ thì trong Đan Linh Đạo Cung vẫn hoàn toàn yên tĩnh.