Chẳng lẽ chỉ bằng vào Thái Thượng Ứng Kiếp Đồ Lục ‘ tuyệt đối phòng ngự ’ kia sao?
Mặc dù dựa vào vật ấy, những Thánh Giai kia cũng không có khả năng rơi vào cảnh sống chết không rõ.
Trừ phi là tiếp tục điều nhân thu tìm kiếm mấy tháng, thẳng tới khi thời không phong bạo chấm dứt.
Phong bạo lần này huyên náo quá lớn.
Lâm Huyền Huyên hơi có chút đau đầu, đang muốn nói với mấy chí cảnh
trong Thương Sinh khung cảnh. Lại bỗng nhiên trong nội tâm khẽ nhúc
nhích, một đạo tin tức truyền tới thì nhíu mày.
Là Lâm Huyền Tĩnh dùng tâm niệm huyết mạch chi lực đem tin tức truyền cho nàng.
Dùng tu vị pháp lực của hai người một khi không có Lưỡng Nghi Tụ Long
Trận cách trở, mặc dù là trong thời không phong bạo. Chỉ cần biết được
vị trí vẫn câu thông với nhau được.
- Lại có tin tức mới, Ân Ngự đã bình yên vây về kinh thành, có mười hai
trấn quốc đồng nhân đi theo hắn. Nghe nói hừng sáng hôm nay phát ra ba
đạo chiếu thư, trục xuất một trăm ba mươi bảy quan viên. Lại dùng tội
danh tích trữ vũ khí riêng mưu đồ làm loạn, cưỡng ép chiếm đoạt đất
phong của chín thế gia.
Nguyên Vô Thương cùng Trầm Nguyệt Hiên lập tức hai mặt nhìn nhau, trong mắt hiện ra thần sắc chấn kinh.
Mười hai trấn quốc đồng nhân đã rơi vào trong tay Ân Ngự sao? Thực lực Đại Thương chắc chắn đại chấn.
Bãi quan trăm người, cướp đoạt đất phong. Chuẩn bị ra tay với thế gia sao?
Trong nội tâm càng trầm trọng, Ân Ngự cử động lần này chính là có mưu
tính. Nhưng mà mười hai trấn quốc đồng nhân đã tới tay, như vậy sẽ ra
tay với Đại Càn, đây là chuyện sớm muộn.
Đoạt lại đất đai đã mất, thậm chí là phản công Nam Cương, thậm chí càn quét đông lâm vân lục.
Trừ phi là Đại Càn có phương pháp ngăn cản được trấn quốc đồng nhân.
Cũng không chỉ Đại Càn mà thôi, Thương Sinh Đạo cùng Tông Thủ liên minh
phật môn kiếm tông, chỉ sợ sẽ lọt vào Đại Thương chèn ép.
- Trừ chuyện đó ra, Thiên Phương thế giới bên kia cũng xảy ra đại chiến.
Thần sắc Lâm Huyền Huyên bất đắc dĩ, cho dù là nàng trải qua vô số sóng
to gió lớn, nhưng mà tin tức đột nhiên truyền tới vẫn cảm thấy vô lực.
- Dạ Ma tộc đã động thủ, nghe nói có mười tiết độ phủ, ba trăm vạn đạo
binh, đã bố trí ở bên ngoài Thiên Phương thế giới. Đại quân phía sau
càng không rõ ràng.
Sắc mặt Trầm Nguyệt Hiên lập tức lại biến, hắn tuy là tán tu, nhưng mà
cũng quan tâm vài phần tới bên ngoài, càng là liên quan tới sống còn của Đại Càn.
Cái gọi là tiết độ phủ, là biên chế cao nhất của Dạ Ma tộc do ám thế ma đình chế định ra.
Một tiết độ phủ trừ ba mươi vạn đạo binh ra, càng có hai trăm tới bốn
trăm vạn phục binh, thường thường phụ trách chiến sự một phương.
Mà thống lĩnh của nó có thực lực ít nhất là Thánh Giai.
Mười tiết độ phủ chính là gần ba ngàn vạn đại quân!
Mà một khi Thiên Phương thế giới bị công phá, chẳng những lãnh thổ Đại
Càn triệt để phân cách, bảy mươi hai thế giới lâm vào tự chiến.
Cả Vân Giới cũng bị đại quân Dạ Ma tộc trùng kích.
Tình hình rõ ràng đã tồi tệ tới trạng thái này...
Trầm Nguyệt Hiên muốn hỏi là thế nào, đã thấy trên mặt Lâm Huyền Huyên lúc trắng lúc xanh.
- Long ảnh lão nhân và nhị tỷ của ta đã tiến đến Thiên Phương thế giới
tọa trấn. Cũng may Tông Thủ đối với Dạ Ma tộc cũng sớm có phòng bị.
Nhưng mà từ nửa năm trước đã ủy nhờ Mặc gia các ngươi trọng cấu linh
trận phòng ngự Thiên Phương thế giới đúng không?
Trầm Nguyệt Hiên có chút gật đầu, đây là hắn tự mình triệu tập đồng môn
Mặc gia làm trận này, khi đó Tông Thủ cũng cực kỳ để ý, tài liệu cơ hồ
không tiếc gì cả.
- Thiên Phương thế giới trú đóng mười vạn Thiên Cương kiếm tốt, sáu vạn
Thiên Cương xích nỏ sĩ, ba mươi vạn phụ binh. Lại có chín tiên đình danh tướng vô song tọa trấn, nhất thời nửa khắc có thể thủ được. Bây giờ đã
triệu tập binh lực, nghe nói nguyên liên thế giới, cũng tụ tập đại quân. Nhưng mà theo ta thấy sợ rằng không thủ được lâu.
Theo nàng biết ám thế ma đình chí ít có hai vị chí cảnh, hơn nữa mỗi người đều tích lũy vài vạn năm.
Tuyệt không phải là Long ảnh có thể đối kháng, tối đa chỉ có thể ngăn cản một hai mà thôi.
Trừ lần đó ra, dưới ám thế ma đình cũng giống như Lục gia có mấy hoàng triều.
Càng muốn chết là trong Vân Giới có mười hai trấn quốc đồng nhân, thực lực quốc gia Đại Thương đại chấn.
Thương sinh khung cảnh thì gặp phải đạo nho hai nhà uy hiếp.
Vân Giới không có hơn mười chí cảnh, vô số cường giả hết lần này tới lần khác không tụ hợp được.
Trầm Nguyệt Hiên âm thầm thở dài một tiếng, Lâm Huyền Huyên đang lo lắng tình thế chuyển xấu quá nhanh.
Nhưng mà bây giờ làm gì, bó tay chờ chết? Nếu là Tông Thủ thì không biết thế nào?
Thiên phương thế giới, tối đa chỉ có thể chống lại đại quân Dạ Ma một
hai tháng mà thôi. Liệt Khuyết tuy là danh tướng vô song, nhưng mà lâm
vào hoàn cảnh xấu cũng không nghịch chuyển được.
Hết lần này tới lần khác lúc này Tông Thủ lại không rõ tung tích.
Trong khoảng thời gian ngắn, nơi này lâm vào yên lặng. Lâm Huyền Huyên
cùng Trầm Nguyệt Hiên hai người đều yên lặng không nói. Nguyên Vô Thương đánh vỡ yên tĩnh.
- Người nọ là ai? Có chút kỳ quái, hình như từ trong mộ ra ngoài--
Hai người nghe vậy nhìn lại, quả gặp bóng người mang theo áo giáp tối đen lao ra ngoài.
Phóng nhãn nhìn xa giống như đang tìm kiếm cái gì. Cuối cùng chú ý tới ba người, ánh mắt lập tức che lấp lại.
Thần sắc ba người cẩn thận. Thi tướng Thánh giai trong Tiểu Thiên Thế
Giới hơn phân nửa dựa vào Lưỡng Nghi Tụ Long Trận gia trì mà có được
thực lực Thánh giai.
Mà tấn hoàng mộ bị hủy một nửa, sau khi thế giới sụp đổ còn có rất nhiều thi tướng thoát khỏi khống chế bị phật môn mượn vô lượng thần quang
cùng mặt trời phật lực hoặc trấn áp hoặc tinh lọc.
Nhưng mà chỉ có một phần nhỏ hoặc là viễn độn thoát đi, hoặc là lần nữa
lẻn vào Vân Giới ẩn núp. Thực lực hoặc nhiều hoặc ít, đều có suy yếu.
Người này thì khác những dư thi kia, khí thế vẫn cường thịnh, mờ mờ ảo
ảo chính là Thánh Giai đỉnh phong, tương tự như Lâm Huyền Huyên, thậm
chí càng mạnh hơn.
Cũng không như sát thi có lệ khí quấn quanh, điên cuồng không hề lý trí. Trong ánh mắt tuy mang theo cảnh giác địch ý, thực sự cực kỳ lý trí
nhìn qua bên này.
Dường như không có quá nhiều hứng thú với người nơi này, nhìn kỹ Lâm
Huyền Huyên sau đó vượt không rời đi, sau đó thoát ra khỏi hư không.
- Ta đã thấy nó.
ánh mắt Lâm Huyền Huyên hiện dị sắc, nhớ rõ khi đó khi nàng tiến vào
cung điện dưới đất thì gặp thi tướn này. Đứng cách nàng không xa đại
chiến với người khác.
Giống như tranh đoạt miếng Sơn Hà Châu.
Trong nội cung hoàng thành, Ân Ngự mặt không biểu tình nhìn qua tấu chương trên đồ án.
Mà một đám đại thần nín thở tĩnh khí, đứng dưới hành lang.
Một hồi phong bạo trước kia từ trên xuống dưới khiên vô số người mất chức quan, thậm chí còn có bảy thế gia gần như diệt vong.
Khiến cho đám này không thể không nơm nớp cẩn thận, kinh hồn táng đảm.
Càng có chút ít lão thần trên mặt hiện ra nét vui vẻ. Giờ này khắc này
Ân Ngự đã nhìn thấy bóng dáng Nguyên Thần hoàng đế lúc còn trẻ. Lôi lệ
phong hành, bộc lộ tài năng.