Thần Hoàng

Chương 199: Chương 199: Khi nào thất thân




Trong đan thất nho nhỏ nhất thời có bồ đoàn và bình thuốc bay loạn. Tông Thủ chật vật không chịu nổi, bị Hiên Viên thẹn quá hoá giận đuổi theo.

Nhưng mà lúc ra khỏi cửa phòng thì Hiên Viên lại ném túi da ra ngoài. Tông Thủ vội vàng tiếp vào trong tay, thoáng áng chừng thì nghe âm thanh kim thiết va chạm.

- Là binh khí? Bên trong có một thanh kiếm, dường như không chỉ như vậy...

Tông Thủ tiện tay thu hồi, sau đó mặt mũi tràn đầy vẻ bất đắc dĩ. Thật sự quá đáng tiếc, quan sát đệ nhất thiên tài Đan Tuyền Tông luyện đan rất tốt, đã bị chính mình làm không công.

Trọng yếu là cơ hội tốt như vậy mà trong mắt Hiên Viên lại hiện ra vẻ không muốn, mà nửa đường thu tay lại thì bản thân mình là 'người tốt'.

Nhìn qua là gương ra khỏi vỏ nhưng lại thu hồi Tông Thủ lại thở dài. Bản thân nghĩ ra Hám Thế Quyết đối với nguyên dương chi khí cái gì đó không có yêu cầu. Nhưng mà tu võ "phá tờ-rinh" sớm lại không phải chuyện tốt.

Chỉ có sau mười tám tuổi hoặc tu luyện tới Thiên Vị Vũ Tông mới không ảnh hưởng.

Kỳ thật vừa rồi ngoài tiếc hận ra lại âm thầm may mắn. Yêu tinh kia thật sự quá hấp dẫn người.

Một mình một người quay trở lại nơi tạm trú. Lúc này đã tới Huyền Sơn Thành ngày thứ ba, Nhược Thủy đang luyện quyền trong sân. Không thể không tán thưởng thiên phú của cô bé này, chỉ học của Tông Thủ thời gian mười ngày mà bộ Đại Nhật Minh Liệt Quyền đã bị Nhược Thủy luyện ra hình dáng, đã đạt tới chân tủy. Khi đánh ra càng uy phong lẫm lẫm.

Nhưng mà bộ quyền pháp này có đường lối cương mãnh bá đạo, đại khai đại hợp, đại khí ngay ngắn, trong tay Nhược Thủy lại uyển chuyền mềm mại không xương như bướm vờn hoa, giống như thiên tiên hạ phàm, giống như người đang múa. làm cho hắn trợn mắt há hốc mồm còn có tán thưởng, cô bé này quả nhiên là vưu vật trời sinh.

Mà ánh mắt của Tông Thủ cũng biến thành mê ly. Vô ý thức nhớ tới chuyện sáng nay, rồi tình cảnh lúc hút độc cho Nhược Thủy, lưỡi hai người giao thoa, còn có cảnh hút độc trong ngực của nàng.

Hắn lúc trước đã bị Hiên Viên trêu chọc vô cùng bực bội, nóng tính đã lui nhưng giờ phút này miệng khô lưỡi đắng. Vội vàng nhắm mắt lại đọc Băng Tâm Quyết.

- Tâm như băng thanh, trời sập cũng không sợ hãi, vạn biến vẫn trấn định, thần di khí tĩnh; trước mặt mỹ nữ không cả kinh. Phấn hồng khô lâu cần gì để ý. Mặc ngươi mỹ mạo như hoa, kết quả vẫn về bụi đất. Sắc như đao thép cạo xương, không thể không thận trọng. Lại cái gọi sắc tức là không, không tức là sắc.

Loạn thất bát tao, khẩu quyết này tổng hợp quá nhiều nguồn, Tông Thủ vừa nghĩ tới khô lâu vừa nghĩ tới dáng người Nhược Thủy mềm mại đáng yêu tận xương, thỉnh thoảng lắc lư trước mặt thì tình cảnh này làm gì bình tĩnh được nữa?

- Đáng giận, xem ra ta tu tâm chưa tới nơi tới chốn!

Tông Thủ lắc đầu, bước nhanh đi vào trong phòng của mình. Vừa mới vào phòng thì ngây người.

Chỉ thấy Sơ Tuyết đang ngồi trên giường của hắn ôm một bình hầu nhi tửu. Ánh mắt say lờ mờ nhập nhèm, ánh mắt mê ly. Hai cái lỗ tai nhếch lên, trên người chỉ mặc một tầng sa mỏng.

Trông thấy Tông Thủ tiến đến thì nàng quay đầu, phát ra âm thanh "Meo meo?" và mặt mũi tràn ngập nghi hoặc.

Sau một lát lại biến thành vẻ mặt vui mừng. Bỗng nhiên thân thể nhào về phía trước đọng ở trên cổ Tông Thủ. Dáng người nóng bỏng ôm chầm Tông Thủ, lúc này nàng như con mèo nhỏ bình thường duỗi cái lưỡi đinh hương, liếm láp mặt Tông Thủ.

Thân thể Tông Thủ cứng ngắc hóa đá, Sơ Tuyết lại ưm một tiếng đem gương mặt nhỏ nhắn dán lên gò má của hắn, si ngốc nói:

- Thiếu chủ, Tuyết Nhi cũng muốn hút pin. Ô, không được sao? Tuyết Nhi cũng trúng độc, toàn thân mềm nhũn không có khí lực.

Sau đó cái lưỡi của nàng vươn ra liếm láp cánh môi của Tông Thủ. Trong miệng nhỏ phun ra hương vị ngọt ngào làm cho người ta càng hưng phấn.

Tông Thủ chỉ cảm thấy thân thể như sắp nổ tung. Rồi sau đó là hít thở sâu một hơi, hiện tại xoa bóp huyệt vị trên cổ của Sơ Tuyết và hơi dùng sức cho tiểu nha đầu này tỉnh lại. Lại ôm đến giường của mình, đắp chăn thay cho nàng. Sau đó đứng ở trước cửa sổ, mang theo vài phần bi thương hối tiếc dùng tâm tính Dịch Thủy Hàn mà thẩn thờ.

Nghĩ ngợi nói cái gì mình bảo trụ trung trinh là chuyện khó khăn cỡ nào? Bản thân mình gánh nặng đường xa lại bị ba nữ hai câu dẫn, Tông Thủ tốn hai canh giờ mới tĩnh táo lại. Đầu tiên làm chính là mở túi.

Chỉ thấy trong túi lúc này là phi đao sáng loáng, màu sắc hơi bạc phát ra âm thanh kim loại ngân vang. Mặt ngoài nhìn không thấy linh vân nhưng lại cảm nhận được linh trận trong đó. Trên đuôi phi đao khảm nạm một khỏa tinh thạch ngũ cấp. Dài ngắn năm thốn đủ bàn tay người cầm.

- Lại là linh khí phi đao?

Trong nội tâm Tông Thủ kinh hỉ, đem phi đao này cầm vào trong tay. Bộ phi đao này có bốn mươi tám chuôi, rõ ràng tất cả đều là linh khí cấp hai, âm thanh binh khí va vào nhau lúc trước là từ chúng.

- Ha ha! Tiểu Y Nhân thật sự là tri kỷ của ta mà, chính thức là yêu chết.

Phi đao này được tôi nước lạnh khai phong chưa lâu, mơ hồ có thể nhìn ra vài phần dấu vết. Giữ trong bàn tay cảm thấy vô cùng thoải mái, lúc này tương hợp với bàn tay của hắn.

Hơi suy nghĩ Tông Thủ liền biết được hơn phân nủa là xuất từ trên người của Hiên Viên, lần trước khi nàng rời đi đã cố ý chế tạo cho hắn.

Linh trận bên trong quả nhiên là thủy hỏa xoắn ốc với nhao, mảnh mở linh thạch trên phi đao chính là nơi chứa đựng chân khí.

Đổi lại là người ngoài mặc dù có thể sử dụng nhưng uy lực giảm nhiều.

Cũng chỉ có người biết tình hình của hắn mới có thể cho người chế tạo ra bộ phi đao này.

Không chút do dự Tông Thủ lại cầm lấy sáu thanh, ẩn vào trong tay áo của mình. Tuy kiểu dáng phi đao không phải là loại quen thuộc sử dụng lúc trước, mà khi sờ vào trong tay lại có cảm giác liên hệ quen thuộc.

Có những phi đao linh khí cấp hai này trong tay, chỉ cần hàm dưỡng mấy tháng thì Địa Luân lục mạch đỉnh phong Vũ Tông cũng là không sợ.

Lại tiếp tục xem túi, bên trong còn có một thanh kiếm mà vỏ kiếm là da cá mập chế thành.

Tông Thủ ‘ loong coong ’ rút kiếm ra, chỉ thấy màu sắc sáng loáng, màu sắc hơi tím. Trên thân kiếm có tuyên khắc đường vân, lại giống như một con Dực Hỏa Xà uốn lượn quanh thân kiếm.

- Lại là tứ giai hồn binh!

Tông Thủ dùng hồn lực thăm dò xem xét, chỉ thấy bên trong có phong ấn một linh hồn tinh thú tứ giai.

Hồn binh cũng là một loại linh binh, đem hồn tinh thú dung nhập vào trong binh khí. Dùng thần thông và tinh hồn ấn ký bên trong cũng có hiệu quả như linh trận.

Uy năng bình thường trên binh khí đồng cấp, trong đó một ít chế tác tốt thậm chí có thể khiêu chiến vượt cấp.

Tuy thú hồn có dễ dàng, nhưng mà có thể đem thú hồn này tương hợp hoàn toàn với binh khí hay không phải xem thủ đoạn của luyện khí sư, đối với thú hồn mà nói những binh khí này chính là thân thể tương lai, phẩm chất càng thượng giai thì thần thông và uy lực của tinh hồn càng lớn mạnh.

Mà Lôi Dực Kiếm trong tay Tông Thủ là nổi bật trong hồn binh.

Tuy kiếm này không thích hợp với công pháp của hắn, chính thức hoàn toàn hợp phách với hắn mà nói là vật cực kỳ khó kiếm. Hắn phải lựa chọn tỉ mỉ mới được.

Trừ việc đó ra thì trong túi còn có mấy bình linh dược. Bên ngoài dán nhãn hiệu, một lọ ‘ huyết dương ’ đan, hai bình ‘ cửu luyện tôi ngọc ’ đan, hai bình ‘ hạo linh ’ đan. Bên trong có chừng năm trăm khỏa, tuy nói chỉ là linh đan tam giai nhưng số lượng thật lớn, chỉ nhìn phẩm chất Linh Năng đều là thượng phẩm.

Không có chỗ nào mà không phải ứng với giai đoạn Tiên Thiên, vừa vặn đối ứng. Đều là bí truyền của Đan Tuyền Tông, có tiền mà không mua được.

- Tứ giai linh binh, năm trăm miếng đan dược, bốn mươi tám khẩu thanh phi đao linh khí cấp hai. Vị hôn thê của ta đúng là đại thủ bút. Lấy lão bà này có thể giảm phấn đấu mười năm.

Tông Thủ dở khóc dở cười, nữ hài như vậy đi đâu mà tìm?

Lại nói hắn khinh bỉ Nghiêm trang chủ cùng Thái Nguyên Tiên Tử kia một lần. Hai vị này quả thực quá keo kiệt. Đồ vật lấy ra còn không bằng một phần của Hiên Viên. Sau này mình dứt khoát ăn cơm của thê tử vậy.

Nói hai vị này hắn đã thật lâu không có cảm giác được, cũng không biết xảy ra chuyện gì?

Nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, dù sao hắn đã hạ quyết tâm sau khi chuyện này kết thúc, nếu hai vị kia không có kết quả thì hắn sẽ đi Thái Linh Tông.

Hắn muốn tụ tập võ học trăm nhà ngưng luyện ‘ Nguyên Nhất ’ chi kiếm, tích lũy thành tựu kiếm đạo.

Tuy thanh địa đệ nhất không phải Kiếm Tông, kiếm thuật thực sự cũng lăng ngạo hoàn vũ, lại là đạo tông đại phái. Truyền thừa hai vạn tám ngàn năm thì điển tịch kiếm thuật vô số, đáng học.

Nhưng mà lúc trước rèn luyện nền tảng hiện ra trong đầu, chỉ sợ hơn phân nửa là không thành. Hai người kia giờ phút này mặc dù không ở đây nhưng Tông Thủ trong lòng lại biết, chính mình chỉ cần hơi có hành động thực tế sẽ bị ngăn cản.

Tâm niệm vừa động trong nguyên hồn của Tông Thủ lại có một thanh tiểu kiếm hiện ra, trong mi tâm xuyên thấu ra ngoài.

Chính là Hư Linh nguyên hồn chi kiếm, giờ phút này vẫn là kiếm phôi ‘ Nguyên Nhất ’. Một ý niệm của Tông Thủ nó đã nhập vào thanh Lôi Dực Kiếm.

Thanh Lôi Dực Kiếm lập tức sinh ra cảm ứng tâm linh với hắn. Tay của Tông Thủ điểm một cái. Lôi Dực Kiếm bay tròn chung quanh Tông Thủ, hơi có chút sinh ra trúc trắc nhưng mà sai sử xem như tùy ý.

Thuận tiện đây là chỗ tốt của Hư Linh Chú Kiếm Pháp, dùng nguyên hồn và các loại canh kim chi khí đúc kiếm, cơ hồ có thể trực tiếp tỉnh lượt quá trình tế luyện linh binh, có thể tùy ý thay đổi, thay thế linh binh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.