Trong gian phòng oi bức như lửa nóng hừng hực. Hiên Viên vào lúc này
đang ngồi ở trung ương, ngồi trước cự đỉnh điêu khắc ba cự long màu
vàng, lông mày nhíu lại suy nghĩ cái gì đó.
Mà Tông Thủ thì hào
hứng bừng bừng nhìn không chuyển mắt vào trong bếp lò. Cao thủ luyện đan hơn nữa còn không chút che dấu, cơ hội này thật khó được.
Nếu không học cho tốt thì quá lãng phí rồi.
- Thất Suy Quỷ Diện độc kia ta không biết giải. Quỷ Diện Xà khó chơi nhất chính là chỗ này, bởi vì nó là hỗn hợp độc. Dùng độc của bản thân thôn
phệ độc vật khác, phương pháp đào tạo của những linh sư kia không giống
nhau, thành phần độc tố luôn khác nhau. Ta mới cẩn thận phân biệt thì
chỉ nhận ra hai mươi bốn loại trong đó, còn có bảy loại độc tố không
cách nào nhận ra.
Hiên Viên lúc này vẻ mặt áy náy nhìn qua, Tông Thủ lại kinh ngạc nhíu mày, mang theo vài phần sùng bái nhìn sang:
- Không ngờ ngươi phân biệt được nhiều như vậy? Sư tôn ngươi nói thiên tư đan đạo của ngươi là đệ nhất quả nhiên không sai.
Hắn dốc hết trí nhớ nhìn qua tất cả điển tịch mình đã nhìn xem. Cũng không
quá đáng mới miễn cưỡng nhận ra sáu bảy loại mà thôi. Trong đó có độc tố bản thân của Quỷ Diện Xà.
Cả hai chênh lệch quả thực là trên trời dưới đất a.
Hiên Viên lúc này vốn đang uể oải giờ phút này bị Tông Thủ tán dương, lúc này vui vẻ vài phần:
- Bảy loại độc tố này cũng không phải là cực độc gì nhưng chỉ hiếm lạ.
Đối với chỉnh thể độc tố chỉ hơi ảnh hưởng mà thôi. Cho nên không cần
phải đi tìm giải dược gì. Nhưng mà ngươi nghĩ ra được phương pháp phân
biệt nhóm máu này, bằng không thì thật sự không thể làm gì được. Hôm qua ngươi đưa ra ba loại đang phương đều là vật bình thường. Mặc dù vô dụng cũng không có hại. Hai chủng khác có thể thanh trừ độc tố của Nhược
Thủy tiểu thư, một loại sau có thể tăng cường kháng thể. Nếu như ngươi
mỗi ngày thay máu cho nàng thì tất cả đều thuận lợi, ước chừng hai năm
sau Nhược Thủy tiểu thư sẽ khôi phục bình thường...
- Hai năm? Quá dài. Ngươi cũng quá nhẫn tâm mà, phải hai năm sau mới có thể sử dụng.
Thấy Hiên Viên kinh ngạc một hồi thì Tông Thủ cười cười, cầm một trang giấy ném qua.
- Ngươi nhìn xem giúp ta nếu cộng thêm đan phương này thì ba tháng có thể trị hết không?
Khi Hiên Viên nói không nên lời cầm trang giấy đọc.
- Thanh Lương Tuyết Khiếp Đan? Đoạn Trường Thảo, Cửu Lý Sương, Đương Quy, Long Hàm, Huyết Khiếp Thảo.
Dần dần một hồi nghi hoặc hiện ra những dược liệu trong đầu, có tám phần
đều là mang độc. Mà khi trông thấy mặt sau cùng thì thần sắc khẽ giật
mình, bình tĩnh trầm tư hồi lâu, mới thán phục nói:
- Hoàng Long
thảo! Thật sự là vẽ rồng điểm mắt, hóa mục nát thành thần kỳ. Một quả
độc đan lại có thể biến thành đan dược tiêu độc. Không biết là người
phương nào sáng chế đan phương này? Nếu có thể gặp mặt hắn phải thỉnh
giáo một phen mới được!
Tông Thủ sờ sờ cái mũi, hai mắt nhìn qua trần nhà. Chủ nhân đan phương này sẽ ra đời vào bảy ngàn năm sau đấy.
- Nếu có viên thuốc này, ba tháng sau mới miễn cưỡng trị liệu hết! Cũng chỉ là một chút thời gian là có thể luyện ra.
Lúc này Hiên Viên sinh ra vài phần cảm giác chờ mong trong lòng. Sau đó một lát ánh mắt lại co rút lại, nhìn chằm chằm Tông Thủ:
- Tiểu Thủ! Ngươi cho thêm vài loại đan dược này, có phải muốn học theo người nào đó luyện công cấp tốc đúng không?
Tông Thủ đã biết rõ không thể gạt được cô nàng này, cười cười:
- Tông Nguyên thì ngươi gặp rồi. Dùng tình hình của hắn sớm nên đột phá
Vũ Tông, hắn bị tạp trong Tiên Thiên tam mạch một bước này ba năm qua,
trước kia càng chậm trễ không ít thời gian. Người này có chút đáng tiếc, dừng căn cơ của hắn có thể đột phá lên Địa Luân lục mạch rồi. Còn có
Doãn Dương cũng cần vài loại đan dược. Không dùng đến một năm thì dưới
trướng của ta nhiều ra một tên thủ hạ Huyền Vũ tông sư, nếu có những đan phương này thì tại sao không luyện cơ chứ?
Tự nhiên là có, Tông Thủ xem qua túi càn khôn của Hiên Viên thì phát hiện rất nhiều dược liệu, tự nhiên phải tận dụng rồi.
Hiên Viên lúc này nhìn ra được tâm tư lén lút của hắn, khinh thường bĩu bĩu môi, cũng nhẹ nhàng hỏi:
- Những loại linh đan này trước kia ta chưa từng thấy qua, hơn nữa không
có cái nào mà không tinh diệu cả, viễn siêu đương thời. Chẳng lẽ nói là
ngươi xem dược trong tàng thư Lâm Hải Thư Viện phải không? Về sau ngươi
có cơ hội thì nên đem ra hết đi.
Tông Thủ pha trò, tiếp tục ngửa đầu nhìn lên trời:
- Ai biết được? Dù sao ta chỉ nhớ rõ.
Hiên Viên hừ hừ, rõ ràng không tin. Mặc dù không hỏi nữa nhưng ánh mắt như
nhìn thấy bảo tàng nhìn kỹ Tông Thủ. Sau nửa ngày ánh mắt mới nhìn qua
tờ giấy trên tay. Lúc này đây ánh mắt vô cùng ngưng trọng, sau khi chăm
chú thời gian khá lâu. Qua trọn vẹn một khắc mới nhắm mắt lại thở dài
nói:
- Hàn Hỏa Bích Linh Đan, Huyền Nguyên Bổ Khí Đan. Tiểu Thủ, hai đan phương này ngươi ghi ra là có ý gì?
Tông Thủ ‘ Ân ’ một tiếng, có chút nhàm chán nhìn qua đan đỉnh:
- Huyền Nguyệt Mộc Hoàng Quyết của ngươi đúng là có chỗ thiếu hụt, nếu
không cẩn thận sẽ chết người. Ta hiện tại còn không có biện pháp nào,
nhưng mà hai đan dược này có thể phối hợp với Huyền Linh Hợp Ý Đan, có
thể bảo vệ ngươi không có việc gì. Chỗ thiếu hụt của công pháp có thể
dùng đan dược ngoại lực bù đắp dù sao cũng là ngoại đạo. Muốn triệt để
giải quyết phải bắt đầu từ phù văn của công pháp.
Hắn nói hời
hợt, Hiên Viên lúc này lại vô cùng vui mừng. Chợt trong lồng ngực dâng
lên cảm giác xúc động tung người lên, nhẹ nhàng bay tới bên cạnh Tông
Thủ. Cặp môi thơm của nàng hôn lên hai gò má của Tông Thủ một cái, sau
đó cười khanh khách lui lại.
Tông Thủ lập tức sửng sốt, sau nửa
ngày hắn mới hoàn hồn. Sau đó là giận tím mặt, giờ phút này cô nam quả
nữ sống cùng phòng, đây quả thực là khiêu khích! Cô nàng này chẳng lẽ
thật sự cho rằng mình chỉ là nam hài mười bốn tuổi sao? Nếu không phản
kích thì tôn nghiêm ở đâu?
Trong nháy mắt tiếp theo thân hình của Tông Thủ dường như là dã thú bộc phát. Thân hình bắn ra đè ngã Hiên
Viên đang kinh ngạc xuống đất. Cũng không đợi nàng kịp phản ứng thì Hiên Viên hôn lên đôi môi phấn nộn của nàng, đầu lưỡi như độc xà tiến vào
miệng nhỏ của nàng, quấy một cái. Nhưng mà sau đó hắn khẽ hấp mạnh nút
cái lưỡi thơm tho của nàng.
Hiên Viên lúc này vô ý thức kháng cự, thân hình vặn vẹo giãy dụa hai tay đẩy ra. Mà khi đầu lưỡi Tông Thủ
chui vào thì chỉ cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy qua, bỗng
nhiên từ đầu lưỡi tryền ra toàn thân, mà thân thể nóng lên, bị thân hình nóng bỏng đè xuống hay bị hôn đều làm khí lực toàn thân của nàng biến
mất.
Sau khi hôn kịch liệt thì phát hiện nữ hài trong ngực càng
vô lực phản kháng. Trong mắt Tông Thủ hiện ra vui vẻ. Động tác của hắn
biến thành ôn nhu. Ngậm lấy bờ môi hơi mỏng liếm láp, không ngừng hút
lại ngẫu nhiên cắn một cái.
Thời điểm phát ra âm thanh bất mãn ưm một tiếng, lúc này mới đem đầu lưỡi thăm dò lần nữa, quấn quanh cái
lưỡi của Hiên Viên và cảm thấy rất ngọt ngào, không biết thỏa mãn không
ngừng mút liếm.
Hô hấp dần dần nóng rực, hai mắt mê ly và thân
thể vô ý thức phối hợp với động tác của hắn, tuy không phải lưu loát
nhưng huyết mạch toàn thân Tông Thủ sôi sục. Hai tay không thành thật
thăm dò nội y của Hiên Viên, bắt lấy ngực trái mềm mại của nàng, không
ngừng vuốt vuốt và thỉnh thoảng khiêu khích hạt đậu anh đào của nàng.
Sau khi thấy Tông Thủ càng được một tấc lại muốn tiến một thước, một tay
kia không tiếng động mò xuống phía dưới, đụng chạm vài khe rãnh ướt át
của nàng, nhẹ nhàng phủ động và ngón tay lại vuốt ve cánh môi mềm ở bên
ngoài, sau đó lại chạm vào hạt đậu nhỏ của nàng.
Đang lúc một
ngón tay của hắn sờ mó thăm dò động đào nguyên kia thì Hiên Viên lúc này mạnh mẽ bừng tỉnh lại, trong mắt hiện ra vài phần thanh minh. Cảm thấy
toàn thân bủn rủn vô lực, không thể động đậy. Từ dưới thân tuyền ra từng cơn khoái cảm cướp đoạt tia khí lực cuối cùng của nàng. Chỉ có thể
giương mắt dùng ánh măt cầu khẩn nhìn qua Tông Thủ, ánh mắt đầy sương
mờ.
Hồi lâu cũng không thấy Tông Thủ có dấu hiệu bỏ dỡ cũng dứt
khoát nhận mệnh, nhắm mắt lại chuẩn bị chờ đợi thời khắc kiếm đưa vào
bao. Trong nội tâm đã bất mãn lại có vài phần chờ mong vui vẻ.
Nhưng mà ngay sau đó Tông Thủ lại khe khẽ thở dài. Thả Hiên Viên ra, hai người rời môi.
Hiên Viên lúc này cảm thấy vô cùng ngượng ngùng, thân hình của nàng lui
nhanh lại, lui ra ngoài mấy trượng mới dừng lại được. Hoàn toàn xem Tông Thủ như con mãnh thú vậy, nàng sửa sang quần áo và gương mặt đỏ bừng
ngồi cạnh lò đan. Chợt lại cảm thấy không đúng, chỉ cảm thấy phía dưới
ướt át cả rồi, giống như nước tuôn ra ngoài không bị kiềm chế. Lại nhìn
qua tay của Tông Thủ có nước hơi dính dính.
Nàng lúc này càng bối rối, vội vàng chuyển thành ngồi chồm hổm, đem áo của mình liều mạng kéo xuống dưới, dùng che khuất bộ vị đũng quần của mình. Cái cằm của nàng
cơ hồ rũ xuống ngực, cũng không dám nhìn Tông Thủ, âm thanh như muỗi
kêu:
- Tông Thủ! Ngươi, tại sao ngươi lại như vậy? Vẫn chưa hôn xong còn làm như vậy với ta?
- Chuyện này nên oán ai? Ai kêu nàng trêu chọc ta?
Tông Thủ lúc này buồn bã ai thán nhìn qua phía dưới. Quả thực là cứng rắn như thép, nhất trụ kình thiên.
- Đáng tiếc, hôm nay không bằng cầm thú rồi.
- Ngươi nói lung tung, ta mới không có khiêu khích ngươi. Khi đó vui mừng quá nên hôn hai cái mà thôi.
Hiên Viên lúc này nói hắn không bằng cầm thú là có ý gì. Tâm thần của nàng
dần dần bình phục lại nhưng thân thể vẫn còn dư vị khoái cảm lần luợt
biến mất. Lại có cảm giác thất lạc không hiểu, hận không thể gọi Tông
Thủ lại ôm mình một lần tiến tới mới tốt. Nước ở chỗ hạ thân không thấy
dừng lại, vẫn tràn ra ngoài.
Cường lực tự khắc chế, Hiên Viên lúc này trấn định tâm thần, ánh mắt chuyển thành nghi hoặc, chân mày lá liễu khẽ nhếch:
- Ta hình như cảm thấy tiểu Thủ ngươi vừa rồi hình như rất quen thuộc thì phải?
Tông Thủ nhíu mày, mặt không đổi sắc:
- Thuần thục thế nào? Ta lúc này mới chỉ là nụ hôn đầu tiên đấy. Trong mắt của nàng, ta không lợi hại sao?
- Nụ hôn đầu tiên?
Hiên Viên lúc này lập tức cười lạnh:
- Vậy ngươi thời điểm chữa thương cho Nhược Thủy tiểu thư tính thế nào?
- Khục khục! Ngươi cũng nói đó là chữa thương! Sao có thể tính toán.
Tông Thủ vừa nói lại nhìn qua tay phải của mình. Hiên Viên lúc này lập tức
sụp đổ ngay, lập tức đem bồ đoàn ném về phía của Tông Thủ.