Lời ấy rơi xuống, mấy tu giả còn sót lại của Nguyên Thủy Ma Tông thần sắc đều không giống nhau. Phần lớn đều là nổi giận.
La Minh lại tức đến thân hình phát run, không giận ngược lại cười:
- Hẳn là Tông Thủ ngươi cho rằng mình nhất định thắng rồi phải không? Có
can đảm là địch với Nguyên Thủy Ma Tông, gan chó Tông Thủ ngươi thật
lớn?
Chỉ thấy Tông Thủ thần sắc hờ hững, nhàn nhạt nhìn qua.
Không phản ứng chút nào. Cũng không biết như thế nào, La Minh lại có
chút một hồi tim đập nhanh. Chỉ cảm thấy toàn thân vô lực.
Chỉ
cảm thấy thiếu niên ở trước mắt, quả thực như sơn như nhạc, khó có thể
lay động. Những lời mình nói ra lúc trước quả thực buồn cười.
Tâm niệm chỉ chợt lóe, La Minh liền không chút do dự, ném miếng lệnh bài cầm trên tay ra.
Lần này lại không tụ thành một đoàn mà vô số lôi quang màu đen, tràn ngập phía chân trời.
Vài đầu cửu giai hồn thú, cũng từ trong pháp đàn nhào ra. Bản thân hắn lại
đột nhiên độn không mà lên, hóa thành một đạo tật quang, bay vút về xa
xa.
Tông Thủ nhẹ mỉm cười một tiếng, bỗng dưng chém ra một kiếm, trên mũi kiếm, mơ hồ có một chấm đen.
Lại khiến cho khắp phía chân trời, lập tức không có thiên lý, đều bị tấm màn màu đen bao phủ.
Bóng đen lướt qua, không chỉ là lôi quang màu đen trước mắt, mà ngay cả pháp đàn cùng hồn thú, cùng với mấy tu giả bát giai trên đó cũng đều bị một
kiếm này thôn phệ, rồi sau đó là tia sáng trắng, trên thân Đoạn Thu
Kiếm, thình lình phun ra tia sáng trắng mênh mông!
Lúc này phía
chân trời mới rốt cục đã có thanh âm, thân ảnh La Minh mới thoát ra mấy
trăm trượng, đã bị bạch quang này bao phủ. Rồi sau đó là "Oanh" một
tiếng! Nổ thành bột mịn, tất cả huyết dịch đều bị bốc hơi, hóa thành cát bụi rơi xuống.
Tông Thủ cũng theo tay khẽ vẫy, hấp một cái Càn Khôn Đại ở vào biên giới tổn hại vào tay.
Mới rồi cố ý khống chế lực lượng, cuối cùng cũng không hủy diệt Càn Khôn
Đại. Dùng linh niệm tìm tòi, vật ấy quả nhiên là ở bên trong.
Tiếp theo lại khẽ giật mình, chỉ cảm thấy một cổ tinh khí tinh khiết vô cùng tinh thuần, không kém cỏi Triệu Yên Nhiên Đạo Thai phụng dưỡng, bỗng
dưng theo kiếm trong tay hắn mãnh liệt mà quay về.
Tinh khí nhảy vào, khiến cho nội tức trong Luân Mạch, còn có hồn hải lập tức cường tráng thêm không ít.
Tông Thủ khẽ giật mình, đây là có chuyện gì?
Tinh khí này tinh khiết, hơn xa hấp phệ của Thôn Thiên Nguyên Hóa trước kia. Căn bản không cần tinh lọc, độ tinh khiết còn mạnh hơn nội tức hồn lực
của bản thân hắn nữa.
Đây hẳn là thần thông dị năng của Hắc Bạch nhị động pháp tướng?
Những trước kia lúc mình chém giết đầu cửu giai tinh thú kia vì sao không vậy?
Là bởi vì chân lực trong cơ thể mình đã chuyển thành Âm Dương nhị khí sao? Hay là vì võ đạo linh pháp, song song đạt đến cửu giai?
Đang suy nghĩ thì lại bị Diệp Phi Sương đằng sau ngự khí bay tới cắt đứt suy nghĩ.
- Ngươi rõ ràng còn thật sự thắng? Vừa rồi hai kiếm kia, đến cùng chuyện gì xảy ra? Rõ ràng ngay cả cửu giai cũng không thể chống cự.
Trong mắt tràn ngập y kinh ngạc, nàng đoán được Tông Thủ có khả năng thắng.
Lại không nghĩ rằng, Tông Thủ sẽ thắng gọn gàng như thế, ngoại trừ một
tấm Khôi Lỗi Hàng Linh Phù ra, tổn thất cơ hồ là không.
Nhất là
vừa rồi chém ra hai kiếm kia, Diệp Phi Sương thậm chí có thể cảm giác
được huyết mạch của mình đang sợ hãi, đang thần phục!
Tông Thủ cũng không trả lời, mà chỉ híp mắt, nhìn về phía Tây.
Chỗ đó tựa hồ có hai người, một vị trong đó khí tức cũng cao tới cửu giai.
Rốt cuộc có ác ý hay không thì Tông Thủ không biết được, bất quá trong
đó một vị là người quen, cũng là thuộc hạ của hắn.
Đang do dự có nên giết người diệt khẩu hay không thì Linh Giác Tông Thủ lại lần nữa báo động.
- Thật sự là kinh hỉ! Một Đàm Thu có thể tương xứng với Tuyệt Dục đã
khiến người phải chờ mong vạn phần. Không nghĩ tới vừa quay lại Vân
Giới, liền có thể gặp được một kiếm giả như ngươi.
Tông Thủ ngạc
nhiên quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng đột ngột đi ra một thân ảnh. Tuổi
chừng hai mươi, thần thái cuồng ngạo, trong con ngươi cũng mang theo vẻ
điên cuồng và kích động.
Tông Thủ nhíu màu, rồi sau đó liền khôi phục bình thản.
- Kiếm cuồng Nguyên Vô Thương?
Tông Thủ nhìu mày lại, rồi sau đó liền khôi phục bình thản.
- Kiếm cuồng Nguyên Vô Thương?
Tiếng nói hạ thấp, thần sắc Tông Thủ đã chuyển thành vô cùng ngưng trọng.
Lặng yên không một tiếng động lấy ra miếng linh đan khôi phục hồn lực, cũng
không nuốt, trực tiếp bóp nát, dùng Thôn Thiên Nguyên Hóa đại pháp hấp
thu toàn bộ dược lực tinh hoa, sau đó chuyển vào trong Nguyên Hồn.
Bộ dáng thanh niên trước mắt này, hắn rất là quen thuộc. Bên treo một
thanh trường kiếm uốn lượn rộng hai phần một xích, như hình xà hình,
chiều dài cũng cực kỳ quỷ dị. Từ chuôi kiếm đến mũi kiếm, chừng hơn chín xích, chỗ mũi kiếm càng có phân nhánh như lưỡi rắn.
Khuôn mặt hơi có vẻ xanh trắng, nụ cười kia cũng như triệt để điên cuồng vậy.
Cùng vị Kiếm Cuồng trong trò chơi Thần Hoàng kiếp trước quả thật không khác chút nào.
Cùng Tuyệt Dục nổi danh, lại khiến cường giả trên thế gian này vô cùng đau đầu.
Tuy được xưng Kiếm Si, lại cực kỳ khát máu, dùng sát nhân làm vui, làm việc tùy tâm sở dục.
Cũng đang bởi vậy nên mới khó chơi.
Tuyệt Dục là quân tử, một thân làm việc rất chính khí.
Còn Nguyên Vô Thương lại theo tâm ý, tùy hứng mà làm, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người, gần như ma.
Hào hứng thì hắn ngay cả Chí cảnh Tôn Giả cũng dám khiêu chiến. Có đôi khi
khó chịu thì sẽ tìm đến dị tộc gây phiền toái, tàn sát ngàn vạn.
Người này, không thể không khiến hắn như lâm đại địch!
- Ngươi nhận ra ta?
Nguyên Vô Thương cũng hơi ngoài ý muốn, tiếp theo lại vui vẻ nở nụ cười.
- Nhận ra ta là tốt rồi! Hôm nay trong Vân Giới nghe nói lại thêm ba vị
tuyệt kiếm. Một vị là Vạn Ma Tông Đàm Thu, một vị là Vạn Kiếm khung cảnh Phong Thái Cực, một vị là Càn Thiên Sơn Tông Thủ, ngươi không thể nào
là Phong Thái Cực được, niên kỷ không lớn lắm, như vậy là vị nào trong
hai người Đàm Thu Tông Thủ?
Tông Thủ nhíu mày:
- Tại hạ Tông Thủ!
Lại thầm nghĩ, kỳ thật vô luận tự ngươi nói ra thân phận nào cũng đều không sai cả. Xem tình hình Nguyên Vô Thương này thì nhất định là muốn đánh
một trận với hắn rồi.
- Quả nhiên là ngươi!
Nguyên Vô Thương giống như sớm đoán được là thế nhẹ gật đầu, trong ánh mắt toát ra dị sắc:
- Quả nhiên kiếm thuật cao tuyệt, có tư cách đánh đồng với ta, thực tế lưỡng kiếm vừa rồi thật khiến người hưng phấn.
Lại nói tiếp, lần này trở về, người của Lăng Vân Tông đã từng tìm ta, muốn
ta mấy tháng sau tìm ngươi khiêu chiến đất! Nói là tốt nhất không cho
ngươi sống thêm ở trên đời này. Ta còn không đáp ứng, bất quá trước kia
ngược lại thiếu bọn hắn một cái nhân tình. Ngươi nói ta nên làm sao?
Tông Thủ thần sắc vẫn đạm mạc, nắm chặt mỗi một hơi thời gian, khôi phục lấy hồn hải.
- Dùng tính tình của Kiếm cuồng Nguyên Vô Thương ngươi, nhân tình gì đó, tự nhiên là sẽ không để ở trong lòng rồi.