Nguyên Vô Thương nghe vậy khẽ giật mình, tiếp theo cười lớn:
- Ngươi đoán sai rồi, nếu là nhân tình thật sự, Nguyên Vô Thương ta
cũng hiểu được đạo lý dùng đức trả ơn, dùng ân báo ân. Bất quá giống như Lăng Vân Tông lần kia, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, Nguyên Vô
Thương ta thật đúng là không quan tâm lắm! Bọn hắn tự cho là đúng, nhân
tình kia trong mắt Nguyên Vô Thương ta chẳng là gì cả!
Lúc ở
gần đó, sắc mặt Tông Nguyên, Nhược Thủy đều tái nhợt. Cố tình đến bên
cạnh Tông Thủ hộ pháp cho hắn, từng người đều bị một cổ kiếm ý quỷ dị áp chế ngay tại chỗ, khiến hai người không dám nhúc nhích.
Ngược lại cũng không lo lắng tồn vong bản thân, mà là sợ liên lụy đến
Tông Thủ, Diệp Phi Sương Diệp Phi Hàn mặt ngọc trắng bệch. Hai người
cũng không như hai năm trước, đối với chuyện Vân Giới hoàn toàn không
biết gì cả.
Danh tiếng của Kiếm Cuồng Nguyên Vô Thương này cũng như sấm bên tai.
Thẳng đến khi nghe câu sau thì mới buông lỏng. Nhưng tiếp theo chỉ thấy khóe môi Nguyên Vô Thương bỗng kéo ra một dộ cong quỷ dị đến cực điểm.
- Nhưng nếu có thể khiến kiếm giả như ngươi vẫn lạc dưới kiếm của Nguyên Vô Thương ta, tựa hồ cũng rất không tệ!
Tông Thủ vẫn không chút biểu tình, ngược lại Diệp Phi Sương thì nhíu
mày, đang muốn thúc dục Băng Giao cửu giai của mình thì Nguyên Vô Thương lại bỗng nhiên liếc qua:
- Đầu khôi lỗi Băng Giao, kia là
khôi lỗi của ngươi sao? Rất là không tệ! Bất quá có tin không, chỉ cần
nó động một đầu ngón tay, ta sẽ một kiếm chém chết tỷ muội các ngươi
ngay?
Diệp Phi Sương tâm thần cả kinh, vội vàng dừng lại, một mực giữ chặt Diệp Phi Hàn, thần sắc dị thường khó coi.
Mà mắt Tông Thủ trong cuối cùng cũng lóe ra một tia tàn khốc. Trực tiếp phẩy tay áo một cái, một lần nữa hóa Chỉ Nhân cửu giai ở bên cạnh
thành phù lục, thu vào trong tay áo.
Nguyên Vô Thương thấy thế, cũng đưa ánh mắt nhìn sang, trong con ngươi hơi mang vẻ đùa cợt
- Ngươi tựa hồ rất xem trọng? Ta cũng chỉ là nói vậy thôi, người như
ngươi, không khuất phục không thể duỗi, sao có thể làm vua một nước! Mà
thôi, ngươi khôi phục mấy thành rồi?
- Bảy thành! Đã có thể đánh một trận!
Tông Thủ thở sâu thở ra một hơi, rồi sau đó khẽ ngẩng đầu, vô hỉ vô nộ, trong con ngươi tinh mang nội liễm.
- Tông Thủ vốn là kiếm giả, sau đó mới là quốc quân. Đã tu kiếm thì
phải kiên cường bất khuất. Huống chi như các hạ thì Tông Thủ cũng không
cần phải học chữ "Nhẫn" kia.
Nguyên Vô Thương trong mắt hơi ngạc, tiếp theo lại phá lên cười ha ha, chấn động trời cao.
- Tốt một cái không cần nhẫn! Ngươi rất hợp với tính ta, Nhưng vì sao Nguyên Vô Thương ta lại càng muốn giết người chứ?
Khi thanh âm rơi xuống, cả người Nguyên Vô Thương cũng biết mất trước mắt Tông Thủ.
Vô luận cảm giác, linh giác, nhất thời đều không thể cảm ứng được người này, không thể tìm ra tung tích hắn.
Tông Thủ ánh mắt chút nhíu lại, quả nhiên là chiêu thức ấy.
Kiếp trước đã nghe nói, Nguyên Vô Thương này am hiểu nhất chính là Tiêu hình chi thuật. Tập có một môn bí pháp, truyền thuyết vô luận là Ngũ
Hành, Quang Ám, Phong Vân Lôi Điện, đều có thể bỏ qua
Khi đấu kiếm cũng không giảng quy tắc nhất, thường thường còn chưa kịp tìm được thân ảnh thì đã chết dưới kiếm Nguyên Vô Thương rồi.
Thật khiến cho người ta thèm thuồng, nếu Nhược Thủy, có thể học được thì tốt rồi.
Nghĩ vậy, Tông Thủ liền chém ngan một kiếm về sau. Ngay khi khó khăn
lắm muốn chặt đứt một đạo vi phong phía sau liền chỉ nghe "Khanh, một
tiếng bén nhọn.
Thân ảnh Nguyên Vô Thương hiện ở sau lưng.
Một đôi xà kiếm, hiểm và hiểm ngăn Đoạn Thu Kiếm của Tông Thủ lại. Lại
không buồn bực mà hưng phấn cười ha ha.
Cả người uyển như
cuồng phong, vây quanh Tông Thủ chém ra một kiếm. Mỗi một kiếm đều mang
theo vòi rồng dữ dằn, mấy ngàn vạn kiếm cự lực tuy không bằng vị Linh Vũ tôn cửu giai vừa rồi của Nguyên Thủy Ma Tông nhưng võ đạo ý niệm lại
hơn xa. . . Nhanh hơn, cũng càng thêm cuồng liệt, càng quỷ trích vô số!
Dùng kiếm ý đỉnh phong, cận thân loạn chiến. Cơ hồ mỗi một điểm sức
gió, đều có thể cho hắn sử dụng, áp bách về phía trung ương. Mỗi một tia gió nhẹ, sau khi đến gần liền có thể hóa thành nhận mang trí mạng.
Bất quá bóng người ở trung ương lúc này lại phảng phất một cái bong da
dùng chất liệu cứng cỏi nhất thế gian chế tác thành, càng áp bách, bắn
ngược lại càng lợi hại. Bóng kiếm bện lấy vô cùng cùng bình tĩnh, gió
không thể lọt, nước không thể vào.
Khiến Xà kiếm của Nguyên
Vô Thương căn bản không cách nào tiếp cận, khó khăn lắm đến 200 kiếm,
sau lưng Tông Thủ lần nữa hiện ra Lâu Long chi ảnh. Ngay khi long khiếu
hương thiên thì Đoạn Thu Kiếm trong tay hắn cũng bỗng nhiên không hề
chống cự, mạnh mẽ chém ra một kiếm!
Bạch Kim Long Kiếm, Trảm!
Một kiếm này có thể toái kim đoạn nhận, cũng khiến cuồng phong phải vỡ vụn!
Tia sáng trắng chói mắt, lóe lên tức thì. Lại là một tiếng nổ vang,
Nguyên Vô Thương cười ha ha, thân hình nhanh lùi lại, theo cuồng phong
chi nguyên bị ép lui về sau.
Vòi rồng mãnh liệt vây quanh Tông Thủ cũng tự nhiên biến mất vô tung vô ảnh.
- Ngươi quả nhiên không tệ!
Lời còn chưa hoàn toàn rơi xuống, thân ảnh Nguyên Vô Thương lần nữa
biến mất. Lại lần nữa theo quang mà tiêu, càng thêm mau lẹ, cũng càng
khó nắm bắt.
Tông Thủ lại "Hắc, một tiếng cười lạnh, trên mũi kiếm, hiện ra nguyên một đám nho nhỏ điểm đen.
Tất cả ánh sáng quanh người cũng đều vặn vẹo.
Sau đó lại mạnh mẽ chém nghiêng một cái, Nguyên Vô Thương cũng phát ra một tiếng "ồ"
Hai đạo kiếm quang lưỡi rắn lại hiện ra, lại là BOANG... một tiếng kiếm minh. Thân hình lần thứ hai nhanh lùi lại, lần này lại lộ ra vô cùng
chật vật. Quần áo trên người đều bị rách nát, trong miệng cũng tràn ra
một tia tơ máu.
- Chính là một kiếm này! Đáng tiếc không cách nào xem hết toàn bộ. Bất quá Nguyên Vô Thương ta cũng không dám để
ngươi dùng ra toàn bộ một kiếm này.
Tông Thủ yên lặng đứng tại chỗ, điều tiết lấy hô hấp, khiến khí lực của mình khôi phục đến trạng thái tốt nhất.
Cũng biết Nguyên Nhất Hắc Kiếm và Nguyên Nhất Bạch Kiếm, chỗ thiếu hụt lớn nhất chính là tụ lực quá lâu.
Ứng đối với tinh thú cửu giai và Linh Sư thì còn có thể, nhưng ở trước mặt Nguyên Vô Thương lại hơi có vẻ chưa đủ.
Bất quá một thức này sử ra, cũng cũng chỉ là hơi làm uy hiếp thôi.
Kiếm thuật người này mạnh mẽ còn hơn Tuyệt Dục kia nửa phần! Mới chỉ là thăm dò, đằng sau mới là kiếm chiến thật sự.
Bất luận là hắn hay là Nguyên Vô Thương, đều tất sẽ toàn lực ứng phó!
Ý niệm này mới nổi lên thì Nguyên Vô Thương liền cười ha ha.
- Bất quá chỉ bằng chút kiếm thuật ấy lại không khỏi có chút khiến người thất vọng!
Hai đạo kiếm quang xà hình kia bỗng nhiên kiếm khí bạo cuốn, chém xoáy
mà đến. Hai đạo kiếm quang lướt qua, tất cả Thiên Địa Linh Năng, đều
nhao nhao nổ bung.
Thanh thế mênh mông, tất cả sự vật trước
kiếm Nguyên Vô Thương, vô luận là Phong Vân, khí thể hay là những khí
bụi lơ lửng trong không trung đều bạo liệt.
Trước kia Tông
Thủ đấu kiếm với người, thường thường đều có thể mượn toàn bộ thiên địa
lực lượng cho mình dùng, nếu không được, cũng có thể cùng đối phương cân sức ngang tài.