Thế công như mưa to gió lớn, không cho hắn nửa phần cơ hội phản kích.
Nhưng vào kiếm thứ mười bảy kiếm quang tái nhợt trong tay Tông Thủ bỗng nhiên tăng vọt, cũng hóa thành vạn trượng, quét ngang vân không!
Kiếm nảh khắp trời bị toàn bộ vung diệt. Vô số tử khí, tràn ngập hư không.
Thân hình Tông Thủ cũng theo đó hiện lên, bay ra khỏi hố nhỏ. Lạnh lùng nhìn về phía trước mắt, chỉ thấy đối diện đang đứng một người quen, đúng là Vô Cực. Lúc này đã nhiếp lấy Nguyên Hồn Hàn Đô, đang dốc sức khu trừ minh tử khí.
Phía bên kia còn có một vị thanh sam đạo nhân. Giờ phút này thần sắc lại cực lúng túng. Tay nắm lấy một thanh kiếm, nhưng trên thân kiếm vốn xanh trắng cũng có tử khí quấn quanh
Mới vài kiếm, thanh sam đạo nhân này xuất kiếm trước, liên tục hơn mười kiếm, nhìn như ép khiến Tông Thủ không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể bị động ngăn cản, chiếm được chút ít thượng phong.
Nhưng lúc này chỉ cần là người sáng mắt thì đều có thể nhìn ra, chính thức ăn thiệt thòi là người này, mà không phải là Tông Thủ.
Thanh kiếm trong tay hắn lúc này cũng đang dần dần mục nát.
Minh tử khí, tuyệt không chỉ nhằm vào sinh linh, mà càng có thể tuyệt sinh cơ vạn vật.
Tông Thủ thản nhiên nhìn cái Vô Cực và đạo nhân, thầm nghĩ hai người này, cuối cùng vẫn nhịn không được ra mặt.
Kiếm ý hồn áp lại càng bành trướng như nước thủy triều, quét ngang ngàn dặm.
- Vô Cực đạo hữu, đã lâu không gặp! Vừa rồi trận trò hay kia hay vị đã xem đủ chưa?
Sát ý như nhận, lạnh lạnh như băng tràn ngập, quanh quẩn nơi cổ Vô Cực.
Vô Danh Kiếm trong tay càng ‘ ông ’ một tiếng, tựa hồ đang hô ứng lấy chủ nhân.
Thanh sam đạo nhân kia tựa hồ giận dữ, nhưng cũng biết mình lúc này không phải là đối thủ của Tông Thủ. Hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sẽ đưa tới hậu quả khó lường nên chỉ có thể là nhẫn nại lại.
Luận tu vị, tự nhiên là hắn hơn xa. Nhưng nếu bàn về kiếm thuật, Tông Thủ lại vượt qua hắn không ít.
Vương đạo võ học lại càng khiến người kiêng kị.
Nếu toàn lực ra tay, Tông Thủ hơn phân nửa có thể quyết sinh tử hắn?
Thần sắc Vô Cực lại hơi có vẻ xấu hổ:
- Vô Cực bái kiến quân thượng!
Xa xa thi lễ một cái, Vô Cực liền lại dùng ngữ khí không thể tưởng tượng nổi nói:
- Lúc này mới ngắn ngủn hơn mười ngày mà thôi, không ngờ tu vị quân thượng rõ ràng lại có tiến cảnh. Nói là tiến triển cực nhanh, cũng không đủ. Đoán chừng chỉ cần nửa năm nữa là đã có thể trùng kích tiên cảnh rồi, Vô Cực xin cung chúc --
Nhớ rõ lúc dưới hố sâu, Tông Thủ ứng đối ám sát của cường giả tiên cảnh còn có chút cố hết sức, suýt nữa vẫn lạc.
Thế nhưng lúc này đã có thể ung dung rồi.
Tông Thủ nghe vậy bĩu môi, rồi sau đó tà tà cười:
- Ngươi đây là đang uy hiếp cô sao?
Thiên Nhân chi chướng của hắn trong Vân Giới sợ rằng là chuyện mà mỗi người đều biết.
Cũng không biết có bao nhiêu người, đang chờ đến khi hắn đột phá thiên chướng.
Nói đến, trước đó vài ngày sứ giả của Thiên Ma khung cảnh cũng nói tương tự như vậy.
- Sao dám chứ?
Vô Cực tâm thần rùng mình, lúc này trong miệng lại có chút phát khổ.
Lời nói cũng mềm nhũn, khiến mặt mũi Đạo Linh khung cảnh mất hết, nhất định sẽ khiến đồng môn chỉ trích.
Nhưng nếu hôm nay vô cùng cường ngạnh, thì nhất định sẽ chọc giận vị Yêu Vương này.
Có thể ngang nhiên động thủ với Hàn Đô, chỉ sợ Đạo Linh khung cảnh cũng không lọt vào mắt người này. Không phải không có khả năng chém giết hắn ở đây, nhỏ không nhịn sẽ bị loạn đại mưu --
Trầm ngâm một lát, Vô Cực mới lên tiếng nói:
- Không biết ta mấy vị đồng tu này rốt cục đắc tội quân thượng chỗ nào? Lại đến mức muốn động binh đao như vậy?
- Xem không vừa mắt thôi!
Một câu, nói khiến mấy người trước mặt khẽ giật mình. Tông Thủ tiếp theo lại cười, những lời này đương nhiên chỉ là nói vui vậy thôi.
- Tình thế cực kỳ nghiêm trọng, cô không muốn lưng bụng đều là địch. Huy Châu tam tông này nếu không thể để cô sử dụng, vậy thì sẽ dùng huyết tẩy rửa!
Ba tông Huyền Đồng, Linh Minh, La Thiên ở Huy Châu cây lớn rễ sâu. Vô số đệ tử gia tộc ở khắp dân gian.
Nếu vào lúc hắn toàn lực đối phó với địch lại nổi lên dị tâm gì đó. Vậy chẳng khác nào đâm vào tim một đao vậy
Nếu muốn ứng chiến Dạ Ma, cũng cần chỉnh hợp toàn bộ lực lượng Huy Châu, vì vậy Huyền Đồng tam tông chính là trở ngại lớn nhất của hắn.
Không thể hiệu lực cho hắn, vậy thì cũng chỉ có thể loại bỏ.
- Thì ra là thế! Đạo Linh khung cảnh ta mặc dù không muốn độc kháng Dạ Ma, cũng không muốn là địch với Càn Thiên Sơn.
-- ít nhất là trước khi Càn Thiên Sơn cùng Dạ Ma lưỡng bại câu thương thì sẽ không định đi liều với tên điên này.
Một câu biểu lộ thái độ của Đạo Linh khung cảnh, Vô Cực tiếp theo lại cười cười:
- Như vậy được không? Huyền Đông tam tông, tất nhiên sẽ trong vòng bảy ngày, rời khỏi Huy Châu. Như thế có thể khiến quân thượng yên tâm chưa?
Thấy Tông Thủ mí mắt hơi híp, từ chối cho ý kiến. Vô Cực liền biết vị ở đối diện cũng không thỏa mãn, vì vậy lại nói tiếp:
- Trong vòng mười năm, Đạo Linh khung cảnh tà và Huyền Đồng tam tông, tuyệt không nhúng tay vào chuyện Huy Châu! Vô Cực sẽ trong ba ngày thỉnh Khung Cảnh Chi Chủ đưa tới dạ thư!
Tông Thủ lúc này mới cười cười, hắn đợi đúng là những lời này!
Đã có câu hứa hẹn này, hắn mới có thể chính thức an tâm ứng chiến Dạ Ma.
Lại mắt nhìn Nguyên Hồn Hàn Đô, Tông Thủ liền ‘ hắc ’ cười, tay khẽ vẫy, liền thu hồi lại toàn bộ minh tử khí trong nguyên hồn Hàn Đô. Quơ quơ tay áo, ý bảo mấy người kia có thể cút.
Lúc này cuộc chiến trên Liên Vân đảo đã không sai biệt lắm kết thúc rồi..
Mấy Tiễn đài cỡ lớn đều bị phá huỷ. Huyết Vân Kỵ đã xông vào, Linh Huyền cũng thống lĩnh chừng hai mươi quân trấn, leo lên tòa phù đảo này. Đúng là tập trung binh lực, muốn bức hàng từng quân địch trên đảo.
Những chiến binh đến từ Huy Châu Chư Thành còn đỡ, sớm đã quen với chuyện đầu tường biến ảo Đại Vương Kỳ nên khi mấy vị thành chủ đã vong thì cũng không còn lòng chống cự nữa. Ngoại trừ những tâm phúc tinh nhuệ vẫn đang liều chết chống cự ra, những người còn lại, đều dứt khoát buông xuống binh khí.
Chỉ có gần 60 vạn Đại Thương bộ kỵ dưới trướng Ngụy Hải là hơi có chút phiền phức. Muốn bách hàng, cũng cần chút ít công phu.
Cũng may lúc này thắng thế đã thành, cũng không cần Tông Thủ quá mức để ý nữa.
Nhàn nhạt nhìn chung quanh, Tông Thủ liền tản ra toàn bộ minh tử chi lực quảnh quân quanh thân.
Hai trăm vạn âm hồn, cũng gào thét rời hắn mà đi. Chỉ là lại chưa từng rời xa, mà quanh quẩn trên không Liên Vân chủ đảo.
Sau lưng cũng giống như là tiếng răng rắc xoạt đang vang lên, phảng phất một cánh cửa đang khép kín lại.
Tông Thủ liền có chút thất thần nhìn phía trê, cuối cùng khe khẽ thở dài, thu hồi ánh mắt.
Xem ra phải thỉnh mấy vị cao tăng Phật tông tới, làm lễ siêu độ những âm hồn ở đây mới tốt.
Trong nội tâm than nhỏ, hắn có thể làm cho những người đã chết đi này, cũng chỉ có chừng đó thôi.