Thần Hoàng

Chương 870: Chương 870: Thấy lợi tối mắt.




Lại quay đầu nhìn qua, chỉ thấy mấy vị Huy Châu thành chủ kia khuôn mặt đến trắng xanh khom người đứng đấy. Ánh mắt do dự, như có chuyện muốn nói.

Chỉ là Tông Thủ cũng chẳng muốn phản ứng:

- Lúc trước nói tốt thì không nghe, lúc này xin tha thứ thì có được gì? Huy Châu sau hôm nay là do cô sở hửu, cũng không cần các ngươi--

cũng không cần xuất kiếm, trực tiếp phất tay áo một cái, Minh Tử chi lực nồng đậm đã khiến thân hình mấy người kia đều hóa thành bột trắng rồi.

Người như thế luon xem người khác là con sâu cái kiến cọng rơm cái rác. Tông Thủ hắn tự nhiên cũng có thể đối xử với bọn hắn như con sâu cái kiến cọng rơm cái rác!

Hàn Đô thấy thế thân hình khẽ run, cưỡng chế lấy kinh sợ trong lồng ngực, ngưng giọng mở miệng:

- Quân thượng hôm nay chẳng lẽ không thấy quá phận sao? Ngụy Hải thì cũng thôi đi, đắc tội quân thượng, xem như gieo gió gặt bảo. Nhưng mấy người kia, đa số cũng là bị bức hiếp. Quân thượng lại hỏi cũng không hỏi, liền trực tiếp lấy tánh mạng người ta, đây là đạo lý gì?

- Đạo lý?

Tông Thủ lập tức vui lên, chuyện thế này này chính là kỳ quái như thế. Khi ngươi giảng đạo lý với người, hết lần này tới lần khác lại không chịu nghe. Lúc bắt đầu ngang ngược thì người khác lại muốn nói lý v ới ngươi.

- Cô chính là không giảng đạo lý, ngươi muốn như thế nào? Chưa nghe nói qua cô hôm nay có một danh hiệu là Tông Bá Thiên sao? A..., không đúng! Cô hôm nay đúng là điếu dân phạt tội, không đành lòng để chúng dân Huy Châu Đảo chịu khổ, vì vậy hưng binh thảo phạt --

Nói đến thì những người này sao chưa từng nói đạo lý với hai trăm vạn tánh mạng đã bị huyết tế kia đi?

Khí tức Hàn Đô cứng lại, tức cười im lặng. Dùng thực lực Tông Thủ, còn có xu thế Càn Thiên Sơn, bãi minh xa mã như vậy, bá đạo ngang ngược quả thật cũng không có cách nào.

Về phần Tông Bá Thiên gì đó, căn bản không biết ý nghĩa. Chỉ là lúc nghe được câu cuối, đồng tử Hàn Đô hơi co lại. Lại nhớ đến lời hắn lúc trước.

Huy Châu sau hôm nay là do cô sở hửu, cũng không cần các ngươi--

- Như vậy ý quân thượng là muốn đánh chiếm Huy Châu Đảo sao?

Đúng rồi! Hắn đã nói Tông Thủ này thân là một đời hào hùng, vì sao có thể hảo tâm như vậy được!

Ngàn vạn dân cường tráng, vẫn chưa tới 1% nhân khẩu huy châu.

Nhưng nếu thêm những thân thích của ngàn vạn người này, lại có thể đạt tới mấy tỷ!

Vốn là hẳn phải chết không thể nghi ngờ, lại được vị Yêu Vương này tự tay cứu. Dù là người không có tim không có phổi cũng sẽ mang ơn.

Vị Yêu Vương này mặc dù đường xa mà đến, Đông Lâm cách xa cả vạn dặm. Nhưng sau ngày hôm nay, Càn Thiên Sơn ở Huy Châu lại đầy đủ căn cơ rồi!

Cái gì tiên lễ hậu binh, lời vừa rồi sợ rằng chỉ là nói cho những tráng dân sắp bị chém giết kia nghe a?

Tự giác đoán được tâm tư Tông Thủ, trong mắt Hàn Đô đều là nộ diễm. Chỉ là nhất thời lại không biết nên nói như thế nào mới tốt.

Chỉ trích? Chỉ sợ kế tiếp bị trảm thủ cấp chính là hắn.

Sau nửa ngày vẫn cười lạnh:

- Quân thượng quả nhiên tâm tư thật sâu. Đáng tiếc lại có chút thấy lợi tối mắt!

Dạ Ma Tộc ngay cả Đại Thương cũng không muốn tranh phóng chính diện, mà ngay cả Đạo Linh khung cảnh cũng phải nhượng bộ lui binh đâu dễ ứng đối như vậy?

- Thấy lợi tối mắt?

Tông Thủ thầm mỉm cười, đã sớm biết người này, sẽ nói như vậy, lúc này ánh mắt của hắn đang nhìn chăm chú vào một thanh niên mặc minh quang giáp ở bên ngoài trăm dặm kia.

Đúng là Khổng Huyền, lúc này lại đang hoảng sợ chạy thục mạng. Người này xem như cực kỳ cơ linh, lúc Đại Hư Thiên Vô Sinh Cấm Tiệt trận bị hắn phá vỡ, linh trận hộ đảo cũng bị hắn phá vỡ từng cái thì đã chuẩn bị bỏ chạy rồi.

Đến lúc này đã thoát khỏi tầm mắt hắn rồi.

Vậy rốt cục có lấy tánh mạng người này không đây?

Nói thật, người này còn đáng giận hơn cả Ngụy Hải. Đại Hư Thiên Vô Sinh Cấm Tiệt trận là do người này hiến. Dùng nguyên thần khí huyết của ngàn vạn người để thay thế huyết tế, hơn phân nửa cũng là thủ bút của Khổng Huyền.

Thế nhưng người này dù sao cũng là thân huynh của Khổng Dao --

Chỉ do dự chốc lát, Tông Thủ đã có quyết đoán. Nếu hắn đã không tiện, vậy thì giao cho Khổng Dao là được.

Trực tiếp bắn ra chỉ, một đạo khí mang xám trắng phóng ra, xông lăng ra ngòai trăm dặm.

Tử khí bắn ra, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thê lương. Tứ chi Khổng Huyền đều mục nát, hóa thành tro cát. Vừa lúc tận gốc mà đoạn, nhưng thân hình lại không hề hấn g ì.

Bị Tông Thủ chân lực nhiếp qua, cả người liền từ ngoài trăm dặm nhanh chóng bay về.

Tông Thủ ngược lại lắp bắp kinh hãi, tử khí hắn ngự sử là trực tiếp trừ khử sinh cơ trong cơ thể con người, cho dù chết đi, bản thân cũng cũng không hề đau đớn mới đúng.

Nhưng Khổng Huyền lại kêu thảm thiết như vậy.

Lắc đầu, Tông Thủ liền mở chân lực ra, trực tiếp ném tên này lên cửu nha hạm ở xa xa. Rồi sau đó lại nhìn ba người còn lại trước mắt.

- Có phải là thấy lợi tối mắt hay không thì đời sau tự có công luận. Chỉ là trước mắt, chuyện các ngươi làm lại khiến cô không thích.

Híp mắt, trong mắt Tông Thủ toàn là sát ý lãnh mang:

- Ba tông Huyền Đồng, Linh Minh, La Thiên tất cả để trăm tên tu sĩ thất giai tới hiệu lực cho cô. Như thế, cô có thể xá tội cho các ngươi!

Hàn Đô nghe vậy lập tức buồn cười. Tông Thủ này xem bọn họ là gì chứ?

Huyền Đồng Tông ở huy châu truyền thừa vạn năm, có bao giờ từng cúi đầu với quân vương nhân gian chứ? Cho dù là Trung Nguyên lịch đại hoàng triều, phần lớn đều là lôi kéo ràng buộc. Tông Thủ này chỉ là một Càn Thiên Yêu Vương nho nhỏ được xem là gì? Lại dám nói chuyện với bọn họ như vậy.

Khác hai người, lúc này cũng là im lặng không nói, trong con ngươi, đều tràn ngập lấy chê cười chi ý.

- Vị Càn Thiên chi quân này quả nhiên là điên rồi!

- Không muốn sao?

Tông Thủ mục mang lóe lóe, thấy thần sắc ba người đã biết kết quả.

Như vậy sau ngày hôm nay, coi như xem là địch quốc!

Cũng không hỏi, kiếm quang tái nhợt bỗng nhiên lần nữa lóe lên. Chỗ quang ảnh rơi xuông đúng là cổ Hàn Đô.

Một kiếm xẹt qua, liền có một đầu người rơi xuống mặt đất, tử khí lan tràn, thân hình trong nháy mắt, cũng chuyển thành xám trắng.

Mà lúc này trên bầu trời, cũng đồng thời truyền ra một tiếng hét lớn:

- Dừng tay!

Một đạo kiếm quang thanh lam chợt từ trong tầng mây xuyên xuống. Hóa thành dài hơn ngàn trượng, mang theo hồ quang điện màu xanh đậm chém xuống.

Tông Thủ nhíu mày, không chút do dự liền nghênh tiếp.

Chỉ nghe ‘ BOANG... ’ một tiếng khinh minh, cự lực mênh mông kia ép khiến thân hình Tông Thủ trầm xuống nửa xích.

Ngàn trượng quanh người cũng đều lõm xuống dưới!

Tiên cảnh trung kỳ?

Chỉ một cú đánh, Tông Thủ đã biết thực lực người này nhất định đã đến tiên cảnh trung kỳ!

Áp chế của Thiên Địa đối với hắn đã ít càng thêm ít!

Xem ra Linh Triều đã đến trước thời hạn rồi!

Chỉ là mặc dù người này là tiên cảnh thì đã sao?

Liên tiếp ngăn cản mấy kích, sau mỗi một kích thân ảnh Tông Thủ liền nhất định trầm xuống nửa xích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.