Tông Lam nghe thế liền nhíu nhíu mày:
- Lúc này linh trận trên đảo còn chưa công phá! Có phải quá sớm không?
- Đợi đến lúc chư vị chuẩn bị thỏa đáng, ước chừng liền có thể phá vỡ.
Thanh âm bình tĩnh như mây trôi nước chảy --
Tông Lam nghĩ nghĩ, lại nhìn nhìn. Cũng không thể bác bỏ, liền lại ngưng âm thanh nói:
- Vì sao không phải bản soái, mà là Linh Huyền?
Hổ Trung Nguyên cũng tức giận, dù là hắn tư lịch cũng hơn tên Linh Huyền kia nhiều. Vì sao lại phải lưu thủ vân hạm, xem người khác lập công chứ?
- Khổng Dao đến Càn Thiên mấy tháng, lúc nhàm chán đã từng lượt tra lại chiến quả của chư tướng Càn Thiên.
Ánh mắt Khổng Dao chớp lên:
- Hữu đô kiểm điểm mười năm qua lớn nhỏ một trăm bảy mươi ba chiến. Mỗi một trận chiến, quân địch đều tử thương nhiều hơn phân nửa. Lại có bốn lần giết tù binh đúng không?
Tông :am khẽ giật mình, cái này cùng việc Linh Huyền thống quân thì có quan hệ gì?
- Bản soái muốn nói chính là Tông kiểm điểm sát tính quá nặng!
Nói đến đây, Không Dao ánh mắt du du:
- Ta đoán ý quân thượng ước chừng là muốn tận tru thủ lãnh. Hơn trăm vạn tinh binh ở này với hắn còn có hữu dụng --
Khi trên cửu nha hạm đang nghị luận đại binh lên đất liền thì Tông Thủ đã lần nữa mang theo tử khí mênh mông cuồn cuộn kia xông lâm mà xuống.
Nhưng sâu trong mắt hắn giờ phút này lại tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Vô danh kiếm này thật sự có chút quỷ dị. Vừa rồi lúc dọa lui ngàn vạn tà ma kia, phần lớn tà vật đều bị kiếm ý của hắn, xông lăng chém giết.
Nhưng âm hồn nguyên thần lại không toái tán nhạt nhòa như vậy, mà là toàn bộ đều bị hấp thu vào thân Nguyên Hồn Kiếm, không thấy tung tích.
Mà càng thêm quỷ dị chính là chỉ trong nửa nơi. Lại có một tia dị lực, từ trong Vô danh kiếm xuyên vào. Một giọt chất lỏng màu xanh lá cây đậm nhỏ vào trong hồn hải.
Sau đó trong thần hồn lập tức sôi trào, vô số hỏa diểm màu xanh đậm cuốn khắp các nơi trong Nguyên Hồn của hắn.
Tông Thủ lại càng hoảng sợ, sau đó phát giác cũng không có việc gì mới tạm thời yên tâm, lúc này hắn cũng không có thời gian xem xét xem lục dịch kia đến cùng từ đâu mà đến, trong thần hồn cuối cùng xảy ra biến hóa thế nào.
Thoáng phân tâm, tất cả tâm niệm liền về lại trên mũi kiếm. Kiếm giả như hắn, khi vận kiếm vốn nên toàn lực mà làm. Nửa điểm phân thần, cũng không nên!
Còn lần này, càng như phá hủ trúc! Tầng thứ bảy, tầng thứ 8, tầng thứ 9, linh quang hộ chướng ở đây toàn bộ đều bị phá hủy dưới thân kiếm...!
Tầng cuối cùng, Ngụy Hải cũng không còn giữ được bình tĩnh kia, tựa hồ cũng biết được, tầng linh chướng này một khi toái diệt, cuối cùng sẽ là kết cục gì. Mạnh mẽ đnáh ra một quyền!
Tông Thủ lóe mắt lên, tiếp theo cười dài một tiếng, kiếm quang tái nhợt trong tay bỗng nhiên biến đổi, tựa hư tựa thật, phảng phất từ trong U Minh đâm ra, đnáh thẳng lên quyền của tên kia.
Vô thanh vô tức, không hề khí lực, Ngụy Hải phảng phất không chịu nổi một kích, lại như con thỏ bạo lui về sau.
Là mạnh mẽ cắn răng một cái, chém cánh tay của mình xuống. Ngay nháy mắt thì bị chặt đứt, cánh tay kia bắt đầu mục nát, trong chốc lát, chỉ còn lại chút ít bụi và cốt cách xám trắng.
Lúc này Hàn Đô kia sắc mặt cũng đã trắng như giấy.
Đại Hư Thiên Vô Sinh Cấm Tuyệt trận không thể làm gì, Phong Tà Lệ Tuyệt Phù cũng không cách nào cận thân, linh trận dự tính dù cả trăm vạn người đánh cũng không thể làm gì lại dễ dàng bị phá
Tông Thủ này dĩ nhiên lại mạnh như thế?
Bỗng nhiên hắn nhớ lại cảnh cáo đến từ Đạo Linh khung cảnh, thật đúng là nửa câu không chênh lệch.
Vị đứng đầu lục tuyệt kiếm này,quả nhiên là vô địch hậu thế trước khi linh triều đến!
Quanh người Tông Thủ lúc này lại dấy lên trận trận ngân bạch hỏa diễm. Kiếm trong tay, nhẹ nhàng vẽ một cái vễ trước, xé mở tầng linh chướng cuối cùng kia.
Rồi sau đó nhẹ giọng cười, đạp trên trăm vạn âm hồn tiến vào đảo.
- Không phải không cho sao?Nếu đã không nói được, vậy thì cô tự mình đến lấy!
- Không phải không cho sao? Nếu đã nói không được, vậy thì cô tự mình đến lấy!
Hơn mười người ở đây nghe vậy chỉ biết im lặng. Càng nhớ rõ hơn nửa canh giờ trước, mấy người vẫn còn dùng ngữ khí giễu cợt nói về Tông Thủ. Nhưng lúc này vị này đã mang theo kiếm đứng trước mặt bọn hắn rồi.
Sát ý như bão tố kia vẫn không tiêu tán, ngược lại càng thêm lạnh thấu xương khắc cốt, bức thẳng vào tâm thân.
Sắc mặt Ngụy Hải lại thay đổi, cuối cùng hít sâu một hơi, trên mặt tươi cười, hướng phía Tông Thủ hơi cúi người:
- Một chút hiểu lầm mà thôi, cần gì đến nỗi này? Quân quyền nơi này, quân thượng nếu muốn, Ngụy Hải chắp tay nhường cho là được. Mọi chuyển trước kia, đều là ngoại thần cuồng vọng quá mức, không biết tốt xấu, kính xin quân thượng xin chớ trách tội. Từ nay về sau nhất định sẽ cúi đầu nghe lệnh, toàn bộ đều nghe quân thượng phân công. Nếu có lệnh, ngoại thần không dám không theo. Bất quá đại trận ở nơi này đã vô dụng, ngàn vạn tinh tráng tự nhiên cũng không cần nữa. Chúng ta tình nguyện dâng những người này cho quân thượng!
Tông Thủ ánh mắt lóe lên, hơi mang theo vài phần đùa cợt nhìn Ngụy Hải:
- Không ngờ ngươi ngược lại co được dãn được --
Trong mắt Ngụy Hải chớp lên vẻ lo lắng, hiện ra vài phần lệ sắc, lập tức liền bình phục lại, trên mặt cũng vẫn mang theo vẻ nịnh nọt. Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, chợt lại nghe Tông Thủ cười cười.
- Nhưng cô lại không tin! A, ngươi hẳn cho rằng Tông Thủ ta không dám đắc tội Đại Thương sao?
Ngụy Hải thế liền khẽ giật mình chi tế, chỉ thấy một đạo bóng kiếm xám trắng đánh thẳng đến.
Kiếm lộ vô cùng quỷ dị! Rõ ràng nhìn trong mắt vô cùng rõ ràng, nhưng lại cảm giác không cách nào tránh né, chỉ cảm thấy lúc này bất luận động tác gì cũng vô dụng. Chỉ có thể trơ mắt ếch ra nhìn, tùy ý để kiếm quang tía nhợt kia điểm vào mi tâm.
Rồi sau đó ‘ PHỐC ’ một tiếng. Toàn bộ thân hình Ngụy Hải già yếu với tốc độ kinh người. Da thịt toàn thân đều chuyển thành máu tái nhợt. Rồi sau đó chỉ trong vài lượt hô hấp đã hóa thành bạch cốt bụi, rơi trên mặt đất.
Hô hấp mọi người ở đây lần nữa xiết chặt. Mấy vị Huy Châu Đảo Đại Thành Chi Chủ trong mắt nhất thời đều lộ vẻ không dám tin.
Dù là bản thân, cũng là võ giả đẳng cấp cao, thực lực không kém, nhưng cũng nhịn không một hồi sợ run.
Tông Thủ quả thật đã điên rồi! Ngụy Hải cũng không phải người khác, mà là Tổng binh nhị phẩm của Đại Thương! Thống lĩnh trăm vạn thậm chí mấy trăm vạn đại quân, là đại thần danh xứng với thực!
Tên này rõ ràng lại nói giết liền giết. Không hề có nửa phần do dự chần chờ.
Ngụy Hải vừa chết, vậy thì mấy người bọn họ phải làm sao?
Tông Thủ lúc này trong lòng lại thoáng kinh ngạc. Giết Ngụy Hải, nhưng lúc này Vô Danh Kiếm trong tay lại không thu nguyên thần của người này. Tự nhiên cũng không có chất lỏng màu xanh lá kia nhỏ vào hồn hải hắn.
Phong Tà Lệ Tuyệt Phù? Môn nhân Vạn Quỷ Sơn?
Tông Thủ có chút hiểu được, cũng không để ý lắm. Chỉ thấy một đạo tử khí tái nhợt, ngược dòng tìm hiểu lấy mới mơ hồ cảm ứng được cổ khí cơ kia độn không mà đi.