- A..., khí tức rất quen thuộc.
Đây là một thế giới tĩnh mịch, có dãy núi, có bình nguyên, có dòng sông, cũng có sông lớn.
Nhưng lại chỉ không có cỏ cây, không có sinh linh.
Bầu trời là âm u, vô số hồn hỏa phiêu đãng. Bao quát đại địa, có thể thấy vô số tử vật thân hình khô khan hành tẩu trên mặt đất.
Lúc này trên một đỉnh núi cao ngất, trong một cung điện màu xám trắng bỗng nhiên truyền ra một tiếng nỉ non.
Thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy lại dẫn phát một hồi tai nạn ở phụ cận.
Vô số Âm Hỏa bời vì âm thành này vang lên mà nhao nhao Tịch Diệt, lúc này ở trong thâm cung, một thân ảnh ngồi ngay ngắn ở trên bảo tọa vàng óng ánh, bộ dáng như khô lâu đang có chút ngốc trệ mở mắt ra.
Nói là "mở ra", nhưng thật ra là trong hai hốc mắt trống rỗng đột nhiên có một đoàn hỏa diễm thiêu đốt lên.
Có thể là đã ngủ say rất nhiều năm, trong đầu là một mảnh mơ hồ, mê mang.
- Đây là vương đạo, không đúng, lại là khí tức Thánh hoàng --
Theo hai chữ cuối cùng thốt lên, khô lâu kia mạnh mẽ đứng lên, trong mắt lại lộ ra cảm xúc kinh ngạc, nhớ lại.
-- Thánh hoàng chi khí, đã thật nhiều năm không cảm giác được rồi. Là một vạn năm, hay là hai vạn năm, đã lâu đến mức hắn không thể nhớ kĩ nữa rồi.
Bất quá khí cơ này vì sao lại cảm giác có chút bất đồng nhỉ.
Thánh giả chi khí, cùng minh khí giao cảm, Tà Linh lui tán --
Không ngờ trong sinh giới rõ ràng lại xuất hiện nhân vật như vậy!
Cũng không biết người nọ có phải là người trong dự liệu kia không nữa?
Nhân ảnh kia thoáng mở miệng phát ra tiếng vang ‘ ken két ’ , tựa hồ như đang cười.
Nhưng ngay lập tức khô lâu bỗng nhiên dừng lại.
Tà Linh lui tán? Minh khí giao cảm, đây là sao? Nhân vật Thánh Vương sao có thể ngự sử tử khí? Lại sao có thể cùng minh khí giao cảm được?
Tại hắn trước khi chết, phải làm là ngàn vạn Tà Linh ác khí, không thể cận thân mới đúng!
Khí tức Thánh Giả lại làm sao có thể lọt vào Minh vực.
Một cổ cảm giác giống như nguy cơ bỗng nhiên xông lên trong lòng, rồi lại không hiểu có một tia kinh hỉ.
Bỗng dưng đứng người lên, ý niệm mênh mông quét đi tìm kiếm khắp mọi nơi, tìm kiếm phương vị cỗ khí cơ kia.
Nhưng giờ này khắc này cũng đã trễ, không thể tìm được chút tung tích nào nữa, khô lâu cũng không cười nữa mà lâm vào trầm tư.
Cũng ngay chớp mắt sau đó, hỏa diễm âm bạch chung quanh người nó đột nhiên nhảy lên nháy mắt.
Một thanh âm, cũng không biết từ chỗ nào, cách không truyền tới.
- Chuyện vừa rồi, ngươi có cảm ứng không?
Khô lâu im lặng không đáp, đây không phải nói nhảm sao? Nếu không phải có cảm ứng, cần gì phải dùng linh niệm tìm khắp mười dặm nơi này chứ?
- Như vậy có tra được gì không? Không biết là do người phương nào ở Sinh giới gây nên?
Khô lâu vẫn im lặng, dù biết nó cũng không nói với người này.
- Nói vậy là không tìm được? Đầu của ngươi xem ra nên tẩy một chút rồi, một vạn năm này thật sự là ngủ đến hồ đồ rồi!
Lẽ ra bị chọc giận như thế nên tức giận mới phải, bất quá khô lâu lúc này lại không có loại cảm xúc đó.
Nói đến cũng buồn cười, Vong Linh sau khi chết, thất tình đạm mạc, lại duy nhất đối với chữ ‘ sinh ’ là vô cùng chấp nhất.
Chỉ cần không phải ảnh hưởng đến sinh tồn của nó thì tuyệt sẽ không tức giận.
Huống chi tên này nói cũng đúng. Đầu của mình đã có chút chậm chạp, còn kém một chút là tìm được tung tích rồi.
Bất quá nó lúc này cũng chưa nghĩ đến sẽ xử lý tên kia thế nào.
Là nuốt chửng? Hồn phách của một nhân gian Thánh giả là tư vị dạng gì a? Hay là nên mang hắn đến Minh giới để tặng cho Vương?
Không tìm được ngược lại cũng là chuyện tốt!
- Ta cần người này, có chút tác dụng!
Vậy thì sao?
- Kẻ sống Sinh giới, không thể khinh nhập. Bất quá ta nghe nói, đồ chơi kia của ngươi đã sắp tỉnh lại từ phần mộ rồi sao?
Khô lâu bĩu môi một cái, tỏ vẻ rất là không vui, tuy rằng nó kỳ thật cũng không có môi.
- Đây chính là con gái nó, không phải món đồ chơi --
- Tốt! Coi như là con của ngươi. Ta muốn nàng, tạm thời nghe theo lệnh ta, xử lý chút chuyện cho bản tôn ở sinh giơi. Bản tôn cũng có thể xuất lực giúp nàng tỉnh lại.
Khô lâu lại là ‘ tạch tạch tạch ’ cười, bắt tay đưa ra trước.
- Muốn chỗ tốt? Ngươi tính tình thật đúng là không chịu thiệt mà.
Một điểm hắc quang, đột ngột vọt vào tay khô lâu.
Là một khỏa hình trụ màu đen, phảng phất là Xá Lợi, lại ẩn đầy tử khí.
Khô lâu kia cũng nắm chặt tay, thoả mãn cười cười.
"Có thể!"
Nhưng lại uy nghiêm trang trọng, tựa như chuông lớn chấn động!
Rồi sau đó mắt nhìn về phía đông, nơi sinh minh chi giao, cửu âm tất tập kia!
※※※※
Trên boong tàu của cửu nha vân hạm, Khổng Dao nhìn chằm chằm vào bên ngoài hơn mười dặm, nơi khí mang tái nhợt vọt lên kia.
Thân thể Tông Thủ vốn là vạn tà khó nhập, cho dù thực lực Tà Linh có cường hoành, ý niệm nan địch, nhưng ở giới này lại có ý niệm Thiên Địa thay hắn ngăn cản.
Một màn này, vốn là không có chỗ nào khiến người kỳ quái cả.
Nhưng nàng thiên phú dị bẩm, lại có thể ẩn ẩn nhìn ra trong minh tử khí kia lại bao hàm một đạo khí mang thuần trắng, Thánh vương bạch khí, rõ ràng có thể nồng đậm đến trình độ hiển lộ ra như thế sao?
Nhưng vì sao có thể đan vào cùng tử khí? Hai trăm vạn oan hồn trên không rõ ràng chưa từng bị bạch khí này tách ra? Đây là chuyện gì?
Khổng Dao lập tức rên rỉ một tiếng, buồn rầu vuốt vuốt mi tâm mình.
Tất cả chuyện này khiến nàng không hiểu ra sao. Không khỏi lại vô ý thức vuốt ve mi tâm của mình. Ngay vào một tháng trước, nàng tự tay buông tha cho Huyết Mạch Thần Thông, không muốn vì đó mà ảnh hưởng đến phán đoán trong nội tâm nàng . Cũng không muốn vì tên kia mà hao tổn thọ nguyên của mình.
Lúc này lại muốn dùng thiên nhãn nhìn một cái xem bên trong xảy ra chuyện gì --
Lại nói tiếp, khi vứt đi thiên nhãn, loại đau đớn sâu tận xương tủy, tựa như vạn nhận cạo thân kia đến giờ vẫn khiến nàng khó quên.
Bất quá có thể là nhân họa đắc phúc, lần nữa tái nhập chiến trường. Nàng phát giác nắm chắc của mình đối với chiến cơ càng thêm nhạy cảm. Không xem toàn cục, lại có thể hiểu rõ toàn bộ chiến cục trong lòng.
- Ngự sử minh tử khí, hắn đây là kiếm thuật gì?
- Cửu U khai mở, cáo ngươi chi tử sao?
Bên kia đúng là mấy người Triệu Yên Nhiên. Hổ Trung Nguyên đứng thẳng bên người lúc này lại mỉa mai nói:
- Lúc này mới thấy đau đầu sao? Không có bổn sự, cũng đừng tiếp ấn soái --
Khổng Dao thản nhiên nhìn tên này, tay vuốt ve thanh "Thượng phương bảo kiếm" mà Tông Thủ cho kia, làm bộ muốn động, chỉ thấy cổ Hổ Trung Nguyên co lại, thoáng lui về phía sau một bước. Khổng Dao không khỏi mỉm cười, rồi sau đó thần sắc lại chuyển thành nghiêm nghị.
- Linh tướng quân, thỉnh các hạ suất lĩnh năm trấn quan trong, chuẩn bị lên đất liền. Còn lại chư bộ, có thể đi theo sau!Sau khi lên đất liền, do Linh tướng quân thống nhất chỉ huy. Hổ tướng quân có thể suất lĩnh lưu thủ trên hạm!