Nếu không phải là vì thứ này, hắn ngu mới đơn đả độc đấu cùng nữ nhân điên đó.
Một thân võ học linh pháp của Triệu Yên Nhiên đều bất phàm, có thể
coi là nhân trong hùng kiệt, nhưng vì sao kiếp trước hắn không có nghe
nói qua?
Thời điểm Tông Thủ đang có chút thất thần thì bỗng dưng Sơ Tuyết đi đến bên cạnh hắn, thần sắc có hậm hực nói:
- Nữ nhân này tính cách kỳ quái còn có Lăng Vân Tông mua danh chuộc
tiếng. Long Nhược đã biết rõ nàng là người của Xá Ma Tông, vì sao không
động thủ?
Tông Thủ mỉm cười, ngón tay gõ gõ cái trán của Sơ Tuyết nói:
- Sau khi thấy người ta phải lễ phép một chút. Nữ nhân này mặc dù thủ đoạn ngoan độc nhưng nàng đừng gọi người ta là ma nữ yêu nữ gì đó. Thất Linh Tông không phải thật sự là Ma tông.
Thấy Tố Sơ Tuyết ngạc nhiên, Tông Thủ lại cảm thấy đau đầu, Thất Linh Tông tuy bị người ta coi là ma tông nhưng khác hẳn với ma đạo chân
chính, vì thế Lăng Vân Tông mới không coi họ là đại địch chính thức.
Chuyện này có liên quan tới tranh đấu Hoang Cổ Kỷ Nguyên, Tông Thủ
cũng có chút thật không minh bạch, chỉ biết một vài tin tức bên ngoài
thôi.
Nghe nói thời đại Hoang Cổ chẳng những là võ học hưng thịnh, nhân văn học thuật cũng trăm nhà đua tiếng.
Mà tổ sư Hi Tử của Thất Linh Tông là một trong số đó.
Chủ trương của ông là thế gian này mỗi người ngang hàng, vô luận mạnh yếu, vô luận xuất thân đều có quyền lợi ngang nhau. Chút ít vương tộc
quyền quý trên đời đều phải bị quật ngã toàn bộ để dân tự làm chủ.
Học thuyết như vậy tự nhiên bị cường giả quyền quý thế gian coi là tà thuyết ngụy biện, cực lực bài xích đặt song song với Ma Đạo.
Hi Tử lập nên Thương Sinh Đạo truyền thụ học thuật, dùng đạo nho pháp mặc thành một nhà, vì thiên hạ muôn dân trăm họ mưu phúc lợi, cuối cùng vẫn bại vong. Bất quá mấy vị môn đồ xuất sắc của người này lại đem lý
niệm truyền thừa xuống dưới, mà Thất Linh Tông là một trong số đó. Môn
hạ đều là nữ tử vì thế mới gọi là Xá Ma Tông.
Truyền thuyết mấy ngàn năm trước, thủ đoạn làm việc của họ rất cấp
tiến, chỉ cần lý niệm đúng, đạt tới mục đích cuối cùng là thế nhân ngang hàng, như vậy vô luận thủ đoạn nào cũng lấy ra vì thế mà bị người ta
coi là ma đạo.
Hôm nay tác phong tuy là tốt hơn chút nhưng vẫn có chênh lệch, chỉ
nhìn kết cục mấy võ giả đi theo Triệu Yên Nhiên thì cũng biết phong cách làm việc của nàng ta.
Đến đời sau, mọi người đã dần dần tiếp nhận tư tưởng của Hi Tử nhưng
danh tiếng Ma Đạo của tông phái này tự nhiên cũng bị lật lại bản án,
thực sự vẫn bị ghét.
Bất quá những chuyện này làm như thế nào giải thích rõ ràng cho Sơ
Tuyết hiểu? Cau mày nghĩ một hồi, Tông Thủ quyết định càng trực quan một ít:
- Nghe nói Lăng Vân Tông hiện tại có 23 vị võ tu Thiên Vị, 17 vị Linh Sư Viết Du. Mà cường giả cùng giai Thất Linh Tông số lượng chỉ kém ba
vị mà thôi, đồng dạng so sánh thì nàng nói Lăng Vân Long Nhược có dám
động thủ không?
Trong lòng Tông Thủ còn bồi thêm một câu, trừ phi là Long Nhược xác
định hắn có thể tu hành tập võ, nếu không Long Nhược như thế nào lại đơn giản xuất đầu cho hắn?
Đối mặt Thất Linh Tông đại phái như thế, nếu thái độ của Triệu Yên
Nhiên kiên quyết thì cho dù có Chu lệnh cũng không giúp được bao nhiêu.
- Thì ra là bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh!
Sơ Tuyết lập tức tỉnh ngộ, nàng dù ngây thơ cỡ nào cũng biết một khi
hai đại phái này tranh đấu, toàn bộ Vân Giới sẽ đại loạn, sinh linh đồ
thán.
Trong lòng nàng còn sợ hãi, nếu như là ngôn ngữ của mình thực chọc
giận nữ nhân điên đó thì chẳng phải là thổi một hơi sẽ diệt luôn Càn
Thiên Sơn sao?
Bất quá Lăng Vân Tông thì không nói nhưng mà Thất Linh Tông chưa nghe nói qua? Chẳng lẽ chính là tông phái lánh đời bên trong truyền thuyết.
Nàng không có hoài nghi Tông Thủ tại sao biết những điều này, dùng
thân phận thế tử của Tông Thủ đối với mấy hiểu biết về Đại tông phái này cũng không kỳ quái.
Nhưng mà đại tông phái đương thời thì sao chứ? Họ đã tìm tới tận cửa, chẳng lẽ thành toàn cho họ? Cùng lắm thì liều mạng thôi.
- Nữ nhân này tính tình tuy cổ quái, bất quá nói chuyện vẫn rất giữ
lời. Đúng rồi! Nàng nói thế tử kiếm đạo thông linh là có ý gì? Ta vừa
rồi thấy Thiếu chủ sử kiếm, cảm thấy Thiếu chủ thật sự rất cao minh,
kiếm thế lăng lệ ác liệt như vậy có thể nói là cân sức ngang tài, nhưng
đến tột cùng cao minh ở nơi nào thì không biết được.
Tông Thủ cười khúc khích, điều này hắn nói không rõ, thực ra trận
chiến ấy hắn đã vượt xa thực lực bình thường, bị nữ nhân điên kia áp
đảo, dùng thân thể yếu kém này sử xuất kiếm thuật vượt xa quá thực lực
của chính mình.
Bất quá nếu bàn về đến kiếm đạo thì không chỉ như thế.
Lúc này lại thấy Doãn Dương đi tới, khuôn mặt lạnh lùng, thần sắc không hề thay đổi.
- Doãn Dương có một chuyện muốn hỏi thế tử. Mới rồi trong tay Long
Nhược rõ ràng có linh dược kỳ trân trân quý hơn, vì sao thế tử không
chọn? Vì sao lại chọn giúp ta, lãng phí một tuyệt phẩm Lăng Vân Chu? Làm sao ngài biết Doãn Dương bị cấm chế tông môn phong ấn?
Tông Thủ kinh ngạc một hồi suy tư một lát rồi nghiêm túc nhìn Doãn Dương:
- Những vật kia dù trân quý thế nào đối với ta cũng là vô dụng, chẳng bằng thành toàn cho các ngươi. Ngày sau an nguy của Tông Thủ ta chỉ sợ
phải dựa vào ngươi và Sơ Tuyết. Về phần vậy tuyệt phẩm Lăng Vân Chu
lệnh, nếu ta nói mình cho dù là chết cũng tuyệt không nguyện vì chuyện
của mình đi cầu Lăng Vân Tông một câu, không biết Doãn Thúc có tin
không? Về phần linh pháp cấm chế trên người của ngươi, ta từng nghe nói
ngươi là xuất thân danh môn. Suy đoán một vị đệ tử đại tông môn mà được
phụ vương ta coi trọng như thế tất không chỉ có thực lực như vậy, chắc
chắn phải có duyên cớ khác vì thế mới suy đoán ra...
Tại Vân Giới có thể được hai chữ tông phái danh môn không nhiều lắm,
mặc dù đệ tử tông phái yếu nhất thực lực cũng mạnh hơn người thường rất
nhiều, 30 tuổi mới tiến vào thất mạch Bí Võ Sư, tư chất này không cao.
Kỳ thật thời điểm sơ khai khí hải, hắn đã cảm giác khí cơ của Doãn
Dương có chút ẩn nấp, mãi cho tới mấy ngày này mở ra cốt luân, tiến vào
Võ Sư mới xác định mà thôi.
Ánh mắt Doãn Dương chớp động một lát, rồi sau đó là thở dài một tiếng quỳ xuống hành đại lễ.
- Doãn Dương được quân thượng cùng thế tử hai đời đại ân, thật sự
không biết báo đáp ra sao. Chỉ có thân này quên mình phục vụ vì thế tử.
Mấy chữ cuối cùng hắn dừng lại, âm vang hữu lực, nơi mi tâm hiển hiện một đồ án quỷ dị do huyết vân cấu thành.
- Doãn Thúc ngươi là hậu duệ là linh tộc?
Thần sắc Tông Thủ biến đổi tiếp theo lại nhăn lông mày nói:
- Huyết ước một khi kết xuống, chính là đời đời kiếp kiếp không thể
giải thoát. Doãn Thúc, ngươi đã nghĩ kỹ chưa? Lăng Vân Long Nhược đã
định cả đời này Tông Thủ không thể đột phá thân luân. Ngày sau chỉ sợ
không không cách nào giúp ích đối với ngươi mà còn liên lụy....
Doãn Dương lại im lặng không nói, mi tâm hiện ra Huyết vân khiến cho đồ án càng thêm hoàn thiện.