Tông Thủ không khỏi cười khổ một tiếng, hắn biết được quy củ Linh
Tộc, giờ phút này cự tuyệt sẽ sỉ nhục Doãn Dương. Trầm ngâm một lát,
thần sắc của hắn trở nên trang trọng nghiêm túc đứng ở trước người Doãn
Dương.
- Ta không biết Doãn Thúc vì sao phải kết thệ ước này, bất quá nếu là Doãn Thúc cảm thấy không ổn có thể tùy thời tim ta giải ước.
Tông Thủ vươn tay ra điểm vào mi tâm của Doãn Dương, lập tức một sợi tơ huyết hồng tiến vào mi tâm hắn.
Ở cổ tay Tông Thủ hình thành một đồ án màu đỏ nhạt mắt thường khó thấy.
Đây gọi là Linh Tộc Huyết Ước, từ nay về sau, một ý niệm của hắn có
thể khống chế sinh tử của Doãn Dương, thậm chí là hậu duệ của hắn cũng
có thể.
Tiếp theo ở trong tơ máu bỗng nhiên tuôn ra một đoàn ý niệm tinh thần thẳng vào não, trước mắt Tông Thủ sinh ra vô số hình ảnh cùng văn tự.
- Huyết căn Linh Tộc truyền thừa!
Trong chốc lát, Tông Thủ đã biết chân ý của Doãn Dương, nếu có thể
đem huyết căn hoàn toàn dung nhập thân thể mình, chỉ cần bảy tám năm
thời gian thì mình sẽ chuyển sang thân thể Linh Tộc. Mặc dù không cách
nào tập võ, cũng có thể tu tập hồn lực.
Bất quá truyền thừa huyết căn sẽ khiến chủ nhân của nó trả một cái giá rất lớn.
Kinh dị nhìn Doãn Dương một cái, Tông Thủ cười nhạt một tiếng, hắn
biết thân phận của người này không đơn giản chỉ là đệ tử danh môn.
Tiếp theo hắn không chút do dự đem dị lực Linh Tộc phong ấn lại trong đồ án màu đỏ nhạt.
Nhớ tới ngôn ngữ trước đó của Long Nhược, khóe môi Tông Thủ bĩu một cái.
Không thể tu hành sao? Hắn thật đúng là không chịu thua như thế, ông
trời hãy nhìn đi, ta sẽ dùng thân hình này leo lên võ đạo đỉnh phong!
Chỉ tiếc vậy Long Nhược nói không tỉ mỉ, không có chỉ tai hoạ ngầm
của hắn đến cùng là ở đâu, nếu muốn tra, chỉ sợ sẽ tốn không ít công
phu.
Bất quá giờ phút này hắn còn có một cái đại phiền toái phải ứng phó.
Tông Thủ nhìn ra xa chỉ thấy chung quanh nơi này đã bị mấy trăm đầu
Chiểu Lang xúm lại, không còn Triệu Yên Nhiên cùng vậy cự giao áp chế,
giờ phút này chúng đều nhao nhao tới gần, mắt thấu hồng mang thèm khát
nhìn ba người.
Số lượng nhiều vô cùng khiến cho ba người nhịn không được mà da đầu
run lên. Lúc này đây thật đúng là bị nữ nhân điên kia hại khổ rồi.
Xa xa truyền đến từng tiếng sói tru thảm thiết và xen lẫn vài tiếng rên rĩ của Đạp Vân Câu.
Triệu Yên Nhiên rất nhanh chạy đi trên mặt băng khóe môi nhếch lên, trong mắt lộ khoái ý khi như trả được thù.
Đột nhiên nàng biến đổi phương hướng chạy lên trên một ngọn đồi gần
đó, Triệu Yên Nhiên nhìn lại phương hướng đó, giờ phút này một chiếc Đạp Vân Xa đang bị vô số Chiểu Lang đuổi về phía đông.
Triệu Yên Nhiên cười khanh khách một tiếng run rẩy hết cả người, sau đó cau chặt lông mày.
Miệng vết thương chỗ ngực giờ phút này càng đau đớn, độc tố trong cơ thể không thể áp chế được.
Đưa tay sờ vào thì chỉ thấy toàn là máu tươi, vốn vết thương nho nhỏ
không có ý nghĩa lại bị một cỗ lực lượng kì dị quấy nhiễu, rõ ràng đến
bây giờ vẫn không thể cầm máu.
- Quả nhiên là hình thức ban đầu của kiếm ý! Mười ba tuổi đã thông linh kiếm đạo...
Trong miệng thì thầm một tiếng, hai mắt Triệu Yên Nhiên nhắm nghiền,
nhớ tới một kiếm phảng phất tới từ địa ngục thì toàn thân co rút thống
khổ.
Không giống với lúc trước, trong mắt Triệu Yên Nhiên lúc này thiếu
niên bán yêu đó một chút cũng không hứng thú mà còn đáng giận.
Nàng khiếp sợ bởi uy áp kiếm thuật cao tuyệt kia mà không còn coi Tông Thủ làm Lô Đỉnh Nguyên Thai nữa.
Tâm hồn đã có một tia sơ hở, trên đời này không ngờ còn có người làm nàng không tin vào bản thân.
Lại mở ra túi tùy thân chỉ thấy dược vật bên trong không còn thừa mấy nữa.
Triệu Yên Nhiên than khẽ đang muốn quay người rời đi thì sau một khẽ
động trong lòng, nàng dừng bước sờ sờ trong túi lấy một cái gương dài
một thức.
Trực tiếp đem một khối tứ giai thú tinh khảm vào phần lưng tấm gương, đợi lúc mặt kính dần hiện ra một tầng chính mình màu xanh da trời thì
Triệu Yên Nhiên lấy máu ở cổ mình là mực viết lên mặt kính.
Chữ viết ngoáy rối tinh rối mù, không hề có cái đẹp của nữ hài, ngược lại ẩn chứa phong mang man bá chi khí.
- Này! Lão yêu bà, Thái Nguyên tông các ngươi có thiếu người không? Có muốn một đồ đệ thân truyền không hả?
Chữ viết vừa mới viết lên, huyết dịch thì hóa thành từng chút một
linh quang tiêu tán bốn phía. Sau đó chờ giây lát tấm gương mới có phản
ứng, cũng mấy hàng chữ xuất hiện bên trên mặt kính.
Trên cùng là một bức họa nữ tử đường cong lung linh, xinh đẹp tuyệt trần nhưng rất giận dữ.
- Bà nương điên kia, còn dám gọi ta là lão yêu bà, ta nhất định ăn sạch ngươi.
Chữ viết chỉ qua một lát thì toàn bộ biến mất, sau đó lại một hàng chữ trồi lên.
- Thái Nguyên tông chúng ta thiếu người , ngươi cũng không phải không biết? Bất quá đồ đệ đích truyền? Ngươi sẽ hảo tâm như vậy? Có tư cách
làm đệ tử đích truyền của Thái Nguyên chúng ta, Thất Linh Tông các ngươi không muốn ngược lại xấu hổ muốn nhường cho ta? Hẳn là mặt trời mọc ở
hướng tây...
Cô gái đẹp trong tranh vẽ mặt mũi biến ảo tràn đầy nghi kị.
Triệu Yên Nhiên mở miệng nói "dừng" nàng tiếp tục dùng huyết làm mực bắt đầu viết trên mặt kính.
- Nếu không phải người này là nam mà Thất Linh Tông ta chỉ lấy nữ tử
thì lão yêu bà ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?
- Là nam à?
Mỹ nữ trong tranh vẽ lãnh đạm vài phần:
- Nói xem nào! Tóm lại bà nương điên ngươi mỗi lần tới tìm ta, cũng
sẽ không có chuyện tốt. Thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều, dùng ánh
mắt của ngươi đi đề cử thì đoán chừng cũng không ra sao. Thái Hạo Nguyên Linh Kiếm của Thái Nguyên tông ta không phải là người nào cũng có thể
học!
Khóe môi Triệu Yên Nhiên run rẩy một hồi, cố nén ý niệm triệt để đập nát gương đồng trong tay.
Sau một lát, nàng nhẹ giọng cười lạnh, trong đôi mắt lộ ra quang trạch âm tàn.
- Người phá vỡ Minh Kiếm Đài - Tiểu La Thiên Kiếm Trận của Lăng Vân Tông, lão yêu bà ngươi cảm thấy được chứ?
- Tiểu La Thiên Kiếm Trận? A! Vậy cũng được, không tệ! Bất quá cũng
chỉ là Đông Lâm Vân Giới có chút danh khí mà thôi. Thập Đại Thánh Địa,
Thập Cửu Linh Phủ những tông môn Linh Địa vô luận là đệ tử đích truyền
của nhất tông nào cũng nhẹ nhàng phá vỡ, tư chất như thế ngược lại miễn
cưỡng làm môn hạ của ta...
- Nếu như người này, chỉ có mười ba tuổi, hơn nữa tổng cộng chỉ dùng ba trăm bốn mươi ba tức thì sao?
Mặt kính nhất thời không một tiếng động, Triệu Yên Nhiên phảng phất còn ngại không đủ, tiếp tục viết:
- Nếu như người này chỉ dùng hai canh giờ lại vẽ ra mười hai thần bia Thiên Phù thì sao?
Lần này rất lâu sau, gương đồng mới phản ứng:
- Chẳng lẽ là đang nói giỡn? Đông Lâm Vân Giới có nhân vật như vậy? Con mụ điên, ngươi xác định chứ?
- Ta không có tận mắt nhìn thấy nhưng Long Nhược Lăng Vân chính miệng nói.
- Không tin! Nếu thật có người như vậy, Lăng Vân Tông hơn phân nửa sẽ đoạt vào tông, sao có thể để chúng ta xí phần?