Thần Hoàng

Chương 1496: Chương 1496: Lộ bố phi tiệp. (1)




- Sau thời Tần Hán đều nói là giảm nô dịch, giảm thuế, chính sự quốc gia vô sự mới tốt. Tần Tùy đều sớm sụp đổ, đó chính là vết xe đổ tốt nhất! Nhưng mà quan sát bên trong Đại Kiền cũng là khắp nơi xây dựng rầm rộ, nhưng mà ngươi xem, người dân Đông Lâm có điểm nào gian khổ không nguyện ý không?

Nói đến việc này, Văn Úy cũng có chút nghi hoặc.

- Nói đến cũng lạ, bên trong Đại Kiền quốc mấy năm gần đầy đều tu sửa đường xá và thành trì. Bất chấp sức dân mà coi triều đình là quan trọng nhất. Nhưng bách tích lại không thấy khổ mà ngược lại còn cho đó là niềm vui. Trừ những nước chư hầu trước kia và các phiên thành, nơi đâu cũng là phồn hoa hưng thịnh.

Lại trầm ngâm nói:

- Theo như ta cẩn thận xem xét, chắc có liên quan đến việc Đại Kiền hủy bỏ lao dịch. Tất cả các công trình đều dùng số tiền lớn chiêu mộ dân phu tráng sĩ. Mà triều đình Đại Kiền, các quan to đều lo tiền trong quốc khố không được dùng đến. Chỉ có nền kinh tế ỏ đó thì ta không nắm rõ lắm.

- thương nhân có câu: tiền sinh ra tiền.

Dương Minh gật đầu nói:

- Tình tiết trong đó ta cũng không rõ lắm. Chỉ biết đại khái là liên quan đến việc lưu thông tiền tài và linh thạch. Vậy nên ta mới mời Nhiếp huynh đi Đại Kiền một chuyến, vừa đi vừa quan sát.

- Nhưng toàn bộ đạo lí cuat Tông Thủ rõ ràng là đi ngược lại giáo huấn của thánh nhân!

Thiếu niên kia nhăn mi:

- Nếu như hủy bỏ khoa cử, lại có Tham Nghị điện kia, khắt khe với sĩ tử như vậy không phải do vị minh quân kia gây nên sao?

Thế nên con dao thứ ba lại gõ lên đầu thiếu niên.

- Tông Hi, thánh nhân nói, chưa cần chính là đúng. Phu tử có mây, ba người đi chắc chắn pahir có kẻ làm thầy này, chỉ là thánh nhân cũng có việc không biết: khi phạm sai lầm. Thời gian trôi đi thế giant hay đổi, đạo lí từ xa xưa, chưa dùng đến thì sẽ thích hợp với ngày nay. Không thể vì không hiểu, vì phản cảm liền mắng nhiếc bài xích. Những thuyết sách của Tham Nghị điện, lấy dân làm quan, đâu phải không hậu đãi người đọc đọc sách như chúng ta? Nho gia của ta trải qua thời gian vạn năm, rất nhiều người theo đuổi tam đại chi chính, khôi phục lễ nghi thời thượng cổ. Kỳ thực cũng có rất nhiều người, biết được cái hại của quân quyền cường thịnh nên muốn hạn chế. Không thể “thống trị khắp thiên hạ mà thật ra chẳng thống trị gì”, vì vậy mới có Đổng Thánh thiên nhân cảm ứng chi luận, nhưng cũng chỉ trị được ngọn mà không trị được tận gốc…

Mọi chuyện trong thiên hạ, mọi người dân trong thiên hạ không thuộc về sở hữu của riêng ai. Mà là thiên hạ vì thiên hạ, không được coi bản thân là thiên hạ, dù là muôn đời cũng không thể.

- Vị Đại Kiền Quốc quân này là tự hạn chế quyền hành của minhg, đem bản thân ép vào khuôn khổ lễ giáo, có thể nói là hoàn thành tâm nguyện của vô số bậc tiền bối Nho gia ta. Quốc quân đã tự hạn chế quyền lực thì có pháp luật nào có thể áp chế quần thần?

Mấy câu ngắn ngủi khiến Văn úy trầm tư suy nghĩ. Liền lấy tay vỗ đầu, vẻ mặt không phục thiếu niên nhưng cũng lặng im không nói ra.

Cùng lúc ấy, ở lầu hai của Vũ lâu xuất hiện một khung cảnh trái ngược. Mấy văn sĩ mặc đồ trung niên đang nói hươu nói vượn, không khí rất vui mừng sôi nổi.

- Nếu vậy thì bệ hạ chuẩn bị bất ngờ tập kích Tửu Trì cung?

- Đúng thế! Bắt giặc bắt vua. lần này tam giáo hợp lực, đem tám mươi vạn đại quân, mượn tiền trong mấy nghìn dặm, lại cùng nhau phong tỏa ngoại vực. Tông Thủ có muốn đào tẩu cũng không thể.

- Quân không bảo mật thì dễ mất thần, thần không mật thì… sẽ không bị lộ tin tức chứ? Để tên hôn quân kia sinh ra tâm lý phòng bị?

- Không thể, đó là hai canh giờ trước, tam giáo và vương sư đã rat ay ta mới biết được. Nói không chừng bây giờ cung Tửu Trì đã phân thắng bại.

- tên tuổi của Vẫn Thần Nguyên quả là chuẩn xác!

- Muốn chúc mừng Vu huynh, lần này sách lược đóng của các thư viện ỏ vùng Đông Lâm trên lục địa Vân giới, lại khiến các nho sĩ đông lâm đều từ quan trong Đại Kiền triều. Công tích như vậy mà vào triều ắt được phong đại thần, không cầm quyền cũng danh chấn một phương. Dựa vào hai mươi năm Vu huynh quản lí Lâm hải thư viện, sau đó đến Bạch Lộc Đông thư viện, gần như đã nắm chắc rồi.

- Đúng rồi đấy, giáo viên của Bạch Lộc Động thư viện có ai không là Nho sĩ có tên tuổi, có ai không lưu tên sử sách không?

Có một người ngước nhìn lên , mặt mày hồng hào, hơi xua tay nói:

- chuyện này còn chưa chắc, nói những chuyện này có ích gì? Nhưng nếu thật sự có ngày kia, Vu Đình nhất định không quên chư vị. Đông Lâm bị sát nhập vào vương thổ, nhất định muốn ỷ lại vào sĩ tử bản địa. Vu Đình nhất định trước mặt chư hiền hết sức tranh thủ!

Sau đó lại vừa cười vùa nói với một vị trung niên ở góc khác:

- Hơn nữa tiền đồ của Vu mỗ sao có thể sánh được với Vương Uy huynh đài. Được đương triều đại lão Dương tương coi trọng, nhất định sẽ thăng chức rất nhanh, đảm nhiệm một tỉnh không biết chừng.

Vương Uy khoe khoang cười, mím môi không nói, người ở hai bên trái phải là một phen chúc mừng, trong từ ngữ cũng mang theo vài phần cảm khái.

- Ta cắn răng đợi đến nơi có thể xuất đầu, dưới sự thống trị của tên hôn quân kia, quả thật sống chẳng khác nào một con chó.

- Khen Chu Tử anh minh, đem hắn định thành địch nhân của nho gia, dẫn đến cuộc thảo phạt của vương sư. Bằng không ngày sau, còn không biết thế nào.

- Tên hôn quân chết tiệt này, Đại Kiền tiền triều quân vương thành chủ có ai không sùng kính những người như ta. Hôm nay bại vong, thực là đáng đời!

Đang nói chuyện, trong lòng mọi người khẽ động, nhất loạt nhìn về bên ngoài lầu. trông thấy một đạo kiếm quang cuồn cuộn từ phía xa lao đến.

Chính là đến từ phía tây, hướng trung tâm lục địa Vân giới, hạ xuống hướng Kiền Thiên sơn thành.

- Đây là Lộ Bố kim phù?

Các vị nhơ sĩ ở đây thần sắc thoáng sững lại, nhìn lá bùa óng ánh kim sắc.

Lộ Bố phù chú là một loại trong tấn bùa, nhưng lại không mã hóa che giấu tin tức bên trong mà bất cứ tu sĩ nào muốn xem đều có thể dùng linh niệm kiểm tra.

Hoàng triều cổ đại, mỗi khi đại thắng hay có chuyện gì vui mừng đều dùng loại phù chú này để thông cáo thiên hạ, để các thần dân đều có thể biết được.

- Tên hôn quân kia chẳng lẽ lại còn muốn dùng Lộ Bố phù chú ra để làm trò đùa?

Ngữ khí có vài phần đừa giỡn, một người cười phì ra tiếng. Mà thần sắc của mọi người ở hai bên lại dần trầm xuống.

Vài đạo thần niệm đều tìm kiếm trên cao, thần niệm chạm đến tấm kim phù này, khi linh niệm cảm ứng được, thân thể mọi người đều hơi chấn động, sắc mặt một mảnh trắng bệch.

- Quốc quân tự mình thống lĩnh vương sư, tại Vẫn Thần Nguyên khắc chế tám mươi vạn đại quân của Đại Thương! Chém chết Địch Chinh Nam Đại tướng quân Phỉ Ấn, bắt giữ hơn hai mươi quan lại tứ phẩm trở lên, số người quy hàng hơn hai mươi vạn, thu được vô số vũ khí. Tiếc là hoàng đế Đại Thương một mình bỏ trốn… chuyện này, đùa nhau à?

Thân thể Vu Đình lắc lu, lấy tay che đầu, suýt ngất tại chỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.