Có thể như vậy sao? Không phải Tửu trì cung tuy có trọng binh nhưng tam giáo và vương sư đã nắm chắc phần thắng rồi hay sao?
Dù cho Tông Thủ may mắn chạy thoát cũng có thể thu lại lương thảo để chống đỡ thế cục Nam Cương.
Vì sao lại thất bại, toàn quân bị diệt?
Nói như vậy, hơn bốn mươi vạn đạo binh kia đều mất hết rồi sao?
Không đúng! Diễm Thương kỵ của Đạo môn, Thiên Ma chiến kỵ của Ma môn, Ma Linh kỵ của Nguyên Thủy cường hãn đến đâu chứ?
Dù có bại thì vẫn có thể bỏ chạy. Nhất định là Tông Thủ giả báo chiến tích để an định lòng dân.
- Đây rõ ràng là Tông Thủ dùng thủ đoạn giả báo chiến tích nhằm yên lòng
dân chúng Đông Lâm! Tên hôn quân này đã chết đến nơi còn dám chơi trò
này…
Vu Đình chưa nói ra nhưng Vương Uy đã nghiến răng nghiến lợi, thay y nói ra những lwoif này.
- tám mươi vạn quân tinh nhuệ của Đại Thương, bốn mươi vạn đạo đinh có
thể địch được bốn trăm vạn địch nhân, hắn tưởng muốn nuốt liền nuốt được ngay chắc?
- Chính là câu nói này! Tin chiến thắng này quả là có chút quá khoa trương!
Mọi người liếc nhau, đều bật cười lắc đầu, nhưng biểu cảm đã không ung dung như trước.
Mà chỉ một lát sau, chợt nghe bên ngoài lâu có tiếng ầm ầm, tiếng hoan hô nổi lên khắp bốn phía.
Mấy vị ở đây đều có ít nhiều tu vi, mặc dù cách xa đến mười trượng vẫn có thể nghe thấy.
- Đại Kiền của ta thắng rồi! Thắng thật rồi! Tiêu diệt toàn bộ quân tinh
nhuệ của Đại Thương, chỉ trừ một vạn ma kỵ chạy thoát, tám mươi vạn đại
quân hầu như đã bị tiêu diệt hết.
- Quân thượng xây Tửu Trì cung
không phải vì muốn ăn chơi hưởng lạc mà là muốn dụ địch. Lần này đem
toàn bộ đạo binh của Đại Thương một lưới bắt hết!
- Ta đã nói Quân Thượng, không thể thực sự là hồ đồ đến nông nỗi vậy mà.
- Thật hay giả? Ta xem bài công văn trong Lộ Bố phù chú thật sự có chút khó phân biệt thật giả, có chút mơ hồ.
- Là tin tức do Trấn quốc công truyền ra, nghe nói quốc công biết tin
cũng cười to mấy tiếng, lấy ra mười vò rượu ngon mời bạn bè thân thiết,
chuẩn bị uống say một trận đã đời mới thôi!
- tin tức trong phủ Hạo quốc công cũng nói như vậy. Đại Kiền của ta đại thắng, đã tiến vào Trung Nguyên rồi!
- Từ nay về sau, trong Vân giới sẽ vô cùng tôn kính Đại Kiền của ta!
- Tin tức của ta ở đây cũng lấy từ võ quán kiếm tông Hàn Sơn môn. Có
người nói trong thành, đạo trường của chư phái kiếm tông đã dán bố cáo,
muốn đại khai sơn môn, thu nhập đệ tử!
- Học viện Thương Sinh Đạo cũng chuẩn bị chiêu mộ học sinh…
Từng câu truyền vào trong tai mọi người, khiến cho bẩu trong khí trong căn phòng này càng lúc càng thêm nặng nề.
Nếu như chỉ có Đại Kiền tuyên dương thì cũng chỉ đơn giản là vở kịch một vai, nhưng lại có thêm kiếm tông và Thương Sinh Đạo…
Từng khuôn mặt nhìn nhau, mấy nho sinh đều chỉ thấy đối thủ sắc mặt trắng
bệch, che dấu nỗi sợ hãi, trong lòng là hồi hộp không ngớt.
Lẽ nào tin chiến thắng kia là thật.
- Không chỉ như vậy! Ta nghe nói trong lúc Quân Thượng đánh tan quân
địch, có Hỏa Kỳ Lân bênh cạnh hỗ trợ, hạo khí xung thiên, rồng phượng
đều cất tiếng.
- Kỳ Lân hỗ trợ? Tự hồ chỉ nghe thấy ở ba vị hoàng đế thời thượng cổ…
- Tiên sinh trong Thương Sinh học viện từng nói qua, đây là khí tượng của Thánh vương! Quân thượng mới chính là thánh quân chân chính trên đời!
Nghe đến đây sắc mặt Vu Đình mới hòa hoàn một chút, lắc đầu:
- Nực cười! Cái gì Kỳ Lân với chẳng thánh quân? Dù có muốn giả mạo cũng không cần khoa trương như vậy chứ.
Đã thấy một người ngồi bên trong, tay nắm chặt một cánh hạc giấy không
biết bay đến từ lúc nào, sắc mặt hốt hoảng trắng bệch, khóe môi tràn ra
tơ máu.
Vu Đình nhăn lông mày lại, thấy rất kì quái:
- Lê huynh, sao lại như vậy?
Vị thế tử họ Lê lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt như tro tán liếc nhìn mọi người đang ngồi đây.
- Là tín phù do sư tôn từ vạn dặm xa truyền đến. y có tham gia Cấm Không
Tuyệt Vực đại trận kia nên đã tận mắt thấy trận chiến ấy, nói là đạo
binh của tam giáo đã không còn tồn tại. Quân đội Đại Thương hoàn toàn bị tiêu diệt. Quân thượng có Kỳ Lân trợ lực, thân có bạch khí của Thánh
vương, nhận được sự bảo hộ cuat trời đất. Hắn không phải hôn quân, càng
không phải địch nhân của Nho gia mà là bậc thánh vương trên đời! Chu Tử
lần này đã phạm đại tội, là tội nhân của Nho môn…
Trái tim thôi không nhảy lên nữa, mấy người đều gần như hóa đá.
- Câm miệng, ngươi dám phỉ báng Thánh Nhân…
Những lời này nghẹn trong cổ họng không nói nên lời.
Vị sư phụ trước mắt y chỉ là một nho sĩ ít nhiều có danh vọng trong nho
môn. Rốt cuộc là điều gì cho y dũng khí nghi vấn cả thánh nhân trung cổ.
Ở dưới Kim Vũ lâu lúc này bỗng dưng im lặng như đã chết. Tất cả các Nho
sinh đang ngồi mặt tái nhợt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giống như mất đi năng
lực phản ứng, thì thầm tự hỏi.
Còn đám sĩ tử luôn phụ họa theo
sau tuy vẫn chưa nói ra lời ác độc nào, nhưng trong mắt vẫn hiện lên vẻ
may mắn. Trong nước Đại Kiền, không bắt tội câu nói từng người. Bọn họ
nói ra những lời này, vẫn chưa tới mức bị định tội.
Nếu bị người khác biết nhiều quá, cũng đều khó mà tiến vào con đường làm quan.
Những người mở miệng mắng chửi, đều là những người lòng như đã chết, tinh khí thần tất cả đều ở trong giây lát biến mất không thấy bóng dáng.
Ngược lại những thương nhân, người giàu có đều là vẻ mặt phấn chấn, vô cùng vui vẻ.
- Quân thượng ngài ấy quả nhiên thật sự là chiến thắng --
- Quân thượng mười lăm tuổi đăng cơ, mười năm qua lục tục mở rộng đất đai hơn mười vạn mét. Ở bên ngoài vực lại kinh doanh được một cơ nghiệp đồ
sộ. Mặc dù ghét trị quốc, nhưng quân lược lại vô song. Một vị vua khai
quốc có tài trí mưu lược kiệt xuất như thế, vị hoàng đế Nguyên Thần chỉ
biết thủ thành của Đại Thương kia sao có thể sánh bằng cơ chứ? Lại sao
có thể là hôn quân mà đám Nho gia nói cơ chứ?
- Ha ha! Buồn cười
có đám Nho sinh kia, họ nghĩ quân thượng tạo Tửu trì cung thật sự chỉ vì hưởng lạc không thôi ư? Quân thượng cũng không phải là cái gì Kiệt Trụ
--
- Đã sớm nhìn không vừa mắt rồi, cư nhiên lại vô lễ như vậy!
Đáng giận, sao quân thượng không bắt bọn họ lại, cho thiên đao vạn quả
để hả giận chứ?!
Lời nói không chỉ lẩn quẩn trong tòa lâu này
không thôi, còn có ở các tòa lâu của Nho sĩ nữa, lời châm chọc nổi dậy
bốn phía. Bất quá tình huống bây giờ đã đảo ngược lại. Đổi thành đám Nho sĩ chỉ dám giận không dám nói, một đám ai cũng uể uể oải oải.
-
Chậc chậc, may mà ta đã nhốt thằng con của ta ở nhà không cho đi ra
ngoài. Thằng nhóc đó lại bị đám người Nho môn mê hoặc, cư nhiên đi tin
lời của Chu Tử kia. Cái thư viện Nho gia đó quả nhiên là gây họa cho đệ
tử mà --
- Lần này Đại Kiền ta thắng lớn, không biết có thể tiến
quân vào Trung Nguyên không nữa? Giang Nam là nơi không nguy hiểm có thể bảo vệ, hẳn là có thể chiếm được nhỉ? Năm châu của Giang Nam nổi tiếng
là giàu có và đông đúc đấy.