Giọng nói của Lục Đạo Diễm bên cạnh lần nữa vang lên. Lại không còn mang theo ý oán hận như trước đây nữa.
- Trong những nhân tuyển thái tử mới nhập, Diễm Nguyên nhất mạch ta cũng đã chiếm trọn vẹn ba thành! Còn lại bộ phận, không phải đều là người thân duyên khá gần Phần Không Thánh Đế sao?
Lục Vân Qua lúc đầu còn khó hiểu, sau đó đồng tử bỗng nhiên co rút lại.
Thật đúng là như thế! Nhìn bài vị trên tấm bia chính là như Lục Đạo Diễm nói!
Trách không được mình, lại mơ hồ cảm giác quái dị không đúng.
Dị sắc chớp lên, Lục Vân Qua cưỡng chế kinh hãi, trong nội tâm sát cơ bạo lên.
Như thế thì đã sớm? Chẳng qua là tốn nhiều công phu một chút thôi. Lục Vân Qua hắn sao có thể dễ dàng tha thứ Lục Bắc Võ nhất mạch có cơ hội xuất đầu chứ?
Tuyên Hoa quốc chủ năm đó, càng từng đắc tội đến chết, cũng nhất định sẽ không ngồi xem!
Lục Đạo Diễm rồi lại cười:
- Ngươi có biết, cái này ý vị thế nào không? Vị thân có Phần Thế Huyết Đồng kia, mặc dù không phải hậu duệ của Diễm Nguyên Thánh Tôn cũng là người quan hệ cực kỳ thân cận!
Đang nói vậy, tính danh thái tử bài danh đệ tam đã hiện ra, rõ ràng là ba chữ ‘ Lục Hoàn Tiêu ’ .
Trông thấy tên này, hai người cũng bất giác ngoài ý muốn. Vị này, vốn là đệ nhất thái tử trước kia.
Lại đối với hai vị đằng sau càng thêm hiếu kỳ.
Chỉ chờ không đến một phần ngàn tức, đã có một tính danh, ngưng trên thánh bi
Lục Hàm Yên --
Tên này lộ hóa ra, Lục Vân Qua trong nội tâm lập tức rung động, lan can dựa vào trước người đều bị hắn nắm vụn.
Đệ nhị thái tử, sao lại là nàng?
Cái tên vừa hiện ra, trong lòng Lục Vân Qua lập tức sợ hãi, lan can trước mặt đều bị một chưởng của hắn đánh nát.
Đệ nhị trữ quân, tại sao lại là nàng?
Ả tiện nhân lúc này không phải hẳn nên ở Minh ngục chịu hình sao? Tại sao lại được tấm bia đá chọn làm trữ quân?
Mà cho dù hai mươi năm trước, khi chuyện của ả ta còn chưa bị phát hiện, ả chưa bị nhốt vào tù, bài vị bất quá cũng chỉ là đệ tứ thôi.
Một năm ở Minh Ngục có thể tổn hao mười năm tuổi thọ. Ả ta tối đa cũng chỉ có thể sống hơn chục năm nữa thôi mới đúng chứ!
Tại sao lại thành đệ nhị trữ quân địa vị cao quý của Phần Không Thánh đình cơ chứ?
Phía bên Cửu Tuyệt tử ngục rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Lão quỷ Lục Thiên Thanh kia vì sao một chút tin tức cũng chưa từng thông báo qua một tiếng chứ?
Ở dưới sân rộng cũng oanh một tiếng nổ vang. Tất cả mọi người đều không nhịn được nữa, hai mặt nhìn nhau, ai cũng nghị luận ầm ĩ.
- Lục Hàm Yên, là Lục Hàm Yên đó sao?
- Còn có thể là ai nữa chứ? Ả ta hơn phân nửa chính là cháu ruột của Thánh đế Phần Không, đã từng là công chúa Thánh đình kia rồi.
- Thế nhưng ả ta không phải vì chuyện của hai mươi năm trước bị hình điện phán trục xuất khỏi Phần Không Lục gia, cướp đoạt tư cách hoàng thất, nhốt vào Cửu Tuyệt tử ngục hay sao?
- Quỷ biết chuyện gì đã xảy ra chứ? Chẳng lẽ là có biến cố gì xảy ra sao?
- Các vị có từng chú ý, lần này dòng dõi của Diễm Nguyên Thánh tôn ở trong một trăm lẻ tám vị trữ quân đã chiếm hơn một phần ba rồi hay sao?!
- Đúng là như vậy! Nói cách khác, lần huyết mạch nghịch tố này, hậu duệ của Diễm Nguyên chắc chắn sẽ chiếm được lợi ích nhiều nhất ư?
- Sao lại có cảm giác gió lốc sắp tới, đại biến sắp xảy ra vậy?
Những lời nghị luận này cũng chính là những suy nghĩ trong lòng Lục Vân Qua lúc này.
Hắn lẳng lặng nghe, sắc mặt đầu tiên là xanh mét, sau đó lại âm tình bất định.
Lục Đạo Diễm cũng cảm giác như mình nhìn lầm, miệng thì thào tự nói
- Hàm Yên? Sao lại là Hàm Yên? Tỷ ấy đã trở về, ngồi vào vị trí Trữ quân đệ nhị ——
Sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì đó, Lục Đạo Diễm nhịn không được cười to:
- Trở về rất tốt! Trở về rất tốt! Lòng ta cũng được an ủi! Nhất định phải uống cạn một chén lớn. Vân Qua đường huynh, đây chính là chuyện vui lớn, không biết cảm nhận của huynh lúc này như thế nào hả?
Tuy không được rõ rằng lắm vì biến cố gì mà danh vị trữ quân và vì sao tên của Lục Hàm Yên lại có thể hiện trên thánh bi?
Nhưng hắn lại biết một điều, tình thế trong Thánh Đình, nhất định sẽ có thay đổi to lớn!
Lục Hàm Yên lần nữa được vào chọn trữ quân. Nói một cách khác, tội danh của vị đường tỷ này của hắn hơn phân nửa đã được tẩy trắng hoàn toàn, không còn là tội nhân của Lục gia nữa.
Chuyện năm đó, cũng đã lật lại bản án lần nữa!
Bằng không thì tổ đình Lục gia và thánh bi cũng sẽ không tán thành.
Nhưng mà, nếu không có một hai vị nhân vật cường lực trong gia tộc chống lưng phía sau, Hàm Yên sao có thể được miễn không phải chịu tội chứ?
Mà Phần Không Thánh đế cũng không cần lại vì Lục Hàm Yên chịu đựng nữa.
Trong Phần Không Thánh đình, mặc dù không thể khôi phục thế lực lớn mạnh như năm xưa, nhưng lớp đệ tử bọn họ sau này cũng không cần rơi vào bước bị người khác khi dễ nữa rồi.
Vui sướng trong lòng quả thật không từ nào có thể diễn tả.
- Ta biết Vân Qua đường huynh xưa nay chỉ có một tâm nguyện. Bất quá đáng tiếc, chỉ sợ đường huynh khó có thể hoàn thành nữa rồi!
Tâm nguyện của Lục Vân Qua là gì? Đơn giản chính là leo lên vị trí Thánh Đế quốc chủ, tiếp tục chèn ép những người thân cận Lục Hàm Yên, khiến một thế hệ này vĩnh viễn không có ngày ngóc đầu lên.
Hai mươi năm qua, vô số oán khí tích lũy trong lòng Lục Đạo Diễm lúc này cũng đã có cơ hội bùng nổ, tự nhiên là không thèm kiêng nể gì rồi.
Lục Vân Qua kêu rên một tiếng đau đớn. Lúc này thật hận không thể một cái tát tát chết con ruồi bọ ầm ĩ không biết sống chết này mà!
Tuyên Hoa quốc chủ giữ người này lại, cho một vị trí nho nhỏ trong chín vị Trữ quân, cũng là vì có ăn nói với trong tộc, đồng thời cũng là cho Diễm Nguyên Thánh tôn đủ mặt mũi.
Miễn cho vị Phần Không Thánh Đế Lục Bắc Võ kia chó cùng rứt giậu. Cả một thế hệ Diễm Nguyên, chỉ có duy nhất vị này là không có năng lực gì!
Nhưng trong giờ phút này, hắn lại lần đầu tiên cảm giác, người nọ thật sự là khiến người ta chán ghét thù hận mà!
Nếu có cơ hội, nhất định phải khiến cho người này chết không chỗ chôn!
Trong mắt Lục Vân Qua hiện lên lệ ý, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh.
Chỉ có thể cố gắng chịu đựng nhẫn tại, trước khi tất cả mọi chuyện đều rõ ràng, không phải là lúc để phát tác.
Hai tay nắm chặt, Lục Vân Qua lẳng lặng chờ người cuối cùng xuất hiện.
Bất quá thánh bi lúc này dừng lại trong chốc lát. Sau đó huyết quang đỏ đậm mới bắt đầu tụ tập lại.
Ban đầu là một chữ “Lục”, khiến mọi người nhịn không được nhón chân nhìn chữ tiếp theo. Sau đó một chữ “Thủ” hiện tiếp.
- Lục Thủ, Lục Thủ là ai?
Lục Đạo Diễm cũng mờ mịt, hoàn toàn không biết người này là ai.
Cái tên Lục Thủ này quả thật vô cùng xa lạ, nhớ trong Thánh đình căn bản không hề có người này.
Rồi lại mơ hồ nhớ bản thân mình trước đây tựa hồ nghe qua tên nay, hơn nữa rất gần với mình.