Chỉ là trong phút chốc không thể nhớ rõ vị này là người phương nào, và ở đâu nghe nói qua.
Còn Lục Vân Qua thì cơ thể không ngừng run rẩy, một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt cũng biến mất.
Thất hồn lạc phách, cơ thể lảo đảo, liên tục lùi lại vài bước.
—— Lục Thủ chính là con của Lục Hàm Yên! Chính là đứa tạp huyết tiện loại mà bọn họ nhận định là mang trong mình song mạch, tàn hồn thân thể, không thể tu hành.
Tấn thánh mang dòng máu Lục gia thuần khiết nhất lại chính là hắn ư!
Thì ra là thế! Thì ra là thế!
Tất cả mọi chuyện, đến bây giờ đã được giải thích hết rồi.
Trách không được Lục Hàm Yên có thể thành trữ quân đệ nhị! Là “mẫu nhân tử quý” sao?
Lần huyết mạch nghịch tố này, lợi ích mà ả tiện nhân đó đạt được tự nhiên là lớn nhất.
Sinh ra hậu duệ có dòng máu tinh khiết nhất Lục gia, ả ta tự nhiên là có công to lớn.
Chỉ là không biết tên tiện loại nên gọi là “Lục Thủ” hay “Tông Thủ” kia vì sao có thể có được máu Phần Thế cơ chứ?
Không phải nói chỉ có người trong thân tộc, đồng tộc kết hợp với nhau mới khiến huyết mạch càng thêm thuần túy hay sao?
Quả thật là ông trời bị mù mà!
Những suy nghĩ này lướt nhanh qua trong đầu Lục Vân Qua.
Mà lúc này, trước Thánh bi, tiếng động, tiếng ồn ào, tiếng người nói chuyện càng lúc càng nhiều như thủy triều dâng lên vậy.
- Lục Thủ, Lục Thủ là người phương nào?
- Lục Hàm Yên thoát tội, trở thành trữ quân đệ nhị cũng thôi. Nhưng Lục Thủ này lại là ai vậy?
- Chưa nghe qua bao giờ!
- Trong Phần Không Thánh đình, không có người này ——
- Sai! Ta nhớ kỹ không lâu trước đây, trong danh sách dòng chính hình như dư ra một vị, tựa hồ là xếp thứ mười bảy!
- Là vậy sao? Đã lâu không thấy trở lại, nên không biết còn có chuyện này.
- Là ngươi cô lậu quả văn! Hai năm trước cũng từng một thời làm oanh động Lục gia ta đấy. Bất quá vị này luôn luôn chỉ nghe thấy tên không thấy bóng dáng, bài danh cũng không cao, cho nên chưa từng được chú ý qua.
- Đúng là chuyện kỳ quái, người này không biết là hệ nào bồi dưỡng ra, cư nhiên có thể giấu kín lâu như vậy! Lần này thật sự là không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng thì đã nổi tiếng rồi!
- Ta hình như từng nghe nói qua, tên “Lục Thủ” này hình như chính là đứa con do Lục Hàm Yên tư thông với ngoại tộc sinh ra ——
- Nói giỡn à, năm xưa Lục Hàm Yên kia tự mình cam tâm hạ thấp bản thân, tìm một vị “Yêu tộc” của Vân Giới mang huyết mạch của thất vĩ huyền hồ kết hợp với nhau. Đứa con của ả đó không bị xung đột lực lượng bởi huyết mạch mà chết non cũng là không tệ rồi!
Trên lầu các, Lục Đạo Diễm cũng đã sực nhớ lại tất cả. Lập tức, hắn không thể áp chế nỗi lòng của mình nữa, cười ha ha gần như điên cuồng. Tiếng cười vang bốn phía, chấn động cả không gian hơn mười dặm quanh Tổ miếu này.
- Lục Thủ, Lục Thủ! Không phải chính là Tông Thủ sao? Chính là con của đường tỷ ta đó sao?! Có thể khiến Hàm Yên tỷ thoát tội, ngồi lên vị trí Trữ quân đệ nhị, không phải là đứa trẻ đó thì còn ai nữa? Phế nhân trong mắt các ngươi năm xưa, nay cũng đã là người có dòng máu tinh khiết nhất duy nhất của Lục gia ta, nắm giữa Phần thế Huyết đồng! Năm xưa, lúc các người dùng âm mưu quỷ kế tính kế Thánh Đế, đã từng nghĩ sẽ có ngày hôm nay chưa?
Lục Vân Qua ở bên cạnh nghe vậy liền nghiến răng ken két!
Cả sân rộng lại lần nữa rơi vào yên lặng không tiếng động. Tất cả mọi người không nói được câu nào, chỉ dùng ánh mắt trao đôit.
Đệ tử Lục thị ở đây, nếu là người thông minh mưu kế, ít nhiều cũng biết nếu như những lời của Lục Đạo Diễm là thật, thì Lục gia thực sư là nảy sinh kịch biến, sóng to gió lớn đã sắp tới rồi.
Các thế lực lớn trong Thánh Đình nhất định sẽ có biến hóa thay đổi lần nữa.
Mà vào thời điểm này, mỗi một câu nói ra đều cần phải cẩn thận suy nghĩ mới được.
Nhưng tranh đấu như thế nào đi nữa thì đây vẫn là chuyện của phía bên trên. Nếu bọn họ tùy tiện tham dự vào, không cẩn thận chắc chắn sẽ rơi xuống thảm cảnh tan xương nát thịt.
Nhưng cũng có một số người, ánh sáng trong mắt lấp lóe biến ảo.
Thân là đệ nhất Trữ quân Thánh Đình, mang trong mình dòng máu tinh khiết nhất, cái này dường như chính là vị trí bất bại!
Vì vậy trước Tổ miếu rộng lớn, chỉ còn lại tiếng cười càn rỡ của Lục Đạo Diễm vang vọng khắp nơi thôi.
Mãi cho đến khi trong hư không truyền đến một tiếng quát lớn băng lãnh:
- Câm miệng!
Thần niệm mạnh mẽ xuyên qua không trung bắn tới, một thân ảnh to lớn cũng xuất hiện phía trên Thánh bi.
Dáng vẻ bệ vệ của Lục Đạo Diễm trong phút chốc cứng lại. Chỉ cảm thấy thần hồn của mình như bị ý niệm của người này nghiến áp đến nát bây! Lại không nói ra lời.
Vẻ mặt của Lục Vân Qua cũng thả lỏng lại, người đến chính là quốc chủ Tuyên Hoa!
Cục diện gian nan hai mươi năm trước, ngay lúc Lục Bắc Võ sắp ổn định đại cục thì vị này vẫn như cũ có thể xoay chuyển lại thế cục, khiến cho Lục Bắc Võ không thể không thoái ẩn.
(đã đưa câu này ghép với câu trên thành một câu)
Huống chi cục diện lúc này tốt hơn năm xưa rất nhiều!
Tuy nhiên, đúng lúc này, có một thân ảnh khác xuất hiện phía trên Thánh miếu.
Cũng là vẻ mặt tuấn lãng tuyệt luân, khí độ trầm hùng, không giận tự uy.
Người này vừa tới, ý niệm đặt trên người Lục Đạo Diễm lập tức bị ép ra.
Lại là một giọng nói răn dạy lạnh lùng:
- Ở trước tổ đình thánh bi của Lục gia lớn tiếng ầm ĩ còn ra thể thống gì nữa. Cãi xong rồi thì tự mình đến hình điện lĩnh phạt đi!
Lục Đạo Diễm không hề sợ hãi cũng không tức giận, ngược lại chỉ kinh ngạc liếc nhìn người này một cái!
Phần Không Thánh đế Lục Bắc Võ!
Hắn cư nhiên không có bế quan khổ tu, trong hai mươi năm lần đầu xuất hiện trước mặt mỗi người.
Trong ngực lại dâng lên kích động, Lục Đạo Diễm miễn cường áp lực bản thận, trịnh trọng hành lễ rồi nói:
- Thần đã biết tội, xin nghe lệnh của Đế Quân!
Lục Bắc Võ không thèm nhìn hắn, chỉ bình tĩnh nhìn về phía thánh bi, nhìn hai cái tên Lục Hàm Yên và Lục Thủ.
Vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong ánh mắt kia lại phảng phất như có sóng dâng lên.
Từ lúc hai người này tới, ở trên bầu trời lại lục tục xuất hiện hơn mười bóng người.
Khiến cho nơi này càng thêm vắng vẻ, không hề có chút tiếng động. Những người đứng trên không trung kia, không phải là quốc chủ một phương thì cũng là người đứng đầu ngũ điện, hoặc là nguyên lão tôn giả trên Thánh Đình. Địa vị của ai cũng vô cùng tôn quý, thực lực mạnh mẽ, tu vi thấp nhất cũng ở trên Thánh Cảnh.
Khiến cho trăm ngàn đệ tử Lục gia bên dưới đều cảm thấy hô hấp của mình càng ngày càng khó khăn.
Nhưng vẫn lặng lẽ ngẩng đầu nhìn sắc mặt những người này, để đoán thế cục lúc này như thế nào.
Trong đó đại đa số đều vui buồn không thể hiện trên mặt. Nhưng lại có một bộ phận, hoặc là vui, hoặc là giận, hoặc là buồn.
Ngay tại lúc này, trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng nói:
- Không biết Thánh Nữ có thể giải thích cho chúng ta hiểu đôi chút không? Lục Thủ này là người phương nào? Người này có công lớn gì với Lục gia ta, vì sao có thể ngồi ở vị trí Trữ quân đệ nhất chứ?