Khiến bọn người Hổ Trung Nguyên một mảnh cười vang. Hiên Viên Thông thì thoả mãn híp mắt, cười nhẹ nhàng, bất mãn trước kia,sớm đã bỏ qua toàn bộ.
Người trẻ tuổi, loại chuyện này, nên chăm chỉ một ít mới được.
Hiên Viên Y Nhân trên mặt đỏ hồng một mảnh, bản tâm là không thuận theo, ít nhất trước mặt mọi người phải làm ra bộ dạng như thế. Bất quá Tông Thủ thật sự quá bá đạo, mạnh mẽ lôi kéo tay của nàng, căn bản không cho nàng chống cự.
Bất quá khi trở lại tẩm cung, Tông Thủ trước tiên liền cẩn thận lấy thân thể Nhược Thủy ra từ trong linh giới hoàn.
Hiên Viên Y Nhân lúc này mới biết là mình hiểu lầm, lập tức vô cùng xấu hổ, chợt lại lo lắng vì Nhược Thủy , quần áo rách nát, vết máu từng đống, đều khiến người nhìn thấy mà giật mình.
Vội vàng cầm tay phải Nhược Thủy lên tra xét rõ ràng một phen, lúc này mới nhẹ thở ra một hơi:
- Nguyên khí sung túc, chỉ là tâm thần quá mức mệt mỏi, ngủ rồi thôi, cũng không có bệnh gì. Có thể hôm nay, cũng có thể có thể ngày mai, tùy thời đều có thể tỉnh lại --
Tông Thủ tâm thần cũng buông lỏng, không có việc gì là tốt rồi. Hắn lo lắng tử cực linh hoa đan kia phải chăng thật sự có linh hiệu như trong truyền thuyết, có lưu lại hậu hoạn gì không.
Nói đến bắt mạch thi châm, hắn kỳ thật cũng không kém, lại tự hỏi y lý, lý thuyết phương diện y học lại không bằng Nhược Thủy.
Trong nội tâm lo lắng qua đi, Tông Thủ liên ngược lại nổi lên sắc tâm, híp mắt nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Y Nhân, cao thấp dò xét.
Một thân váy tím dáng người Y Nhân có lồi có lõm. Nhớ tới cặp đùi trơn bóng như ngọc, bộ ngực lực đàn hồi mười phần, còn có tư vị tiêu hồn kia, trong tâm niệm Tông Thủ lập tức thú tính bùng cháy.
- Rốt cuộc là làm sao vậy? Nhược Thủy tỷ sao lại tổn thương thành bộ dáng này.
Hiên Viên Y Nhân vẫn chưa phát giác ra, chỉ từ vết máy trên áo Nhược Thủy biết nàng tổn thương không nhẹ.
Mà đợi đến lúc nói ra lời này mới cảm thấy tình hình có chút không đúng. Phảng phất như bị mãnh thú nhìn thẳng, lại ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy ánh mắt sắc lang của Tông Thủ.
Quả nhiên vẫn là một sắc phôi!
Trong nội tâm thầm mắng một câu, lại nghĩ tới sự điên cuồng đêm tân hôn ngày đó, Hiên Viên Y Nhân liền toàn thân một hồi mềm yếu.
Sau một khắc, cả người đã bị Tông Thủ đè xuống trên giường.
※ ※ ※ ※
Buổi trưa ngày thứ hai , trong tẩm điện chính giữa Hàm Yên Cung, vẫn là rên rỉ thở dốc không ngừng.
Bên ngoài tẩm địa. mấy nữ hầu đứng đấy, đều mặt đỏ tới mang tai. Mà màn lụa trong điện, Hiên Viên Y Nhân toàn thân vô lực, nằm như một đống bùn nhao.
Một đêm vui thích, trên da thịt như gốm sức đã gắn đầy lấy dấu hôn.
- Ưm! A Thủ, muốn chết rồi, Y Nhân thật sự không được, thật kỳ quái --
Rất kỳ quái lúc này nàng còn có thể phát ra âm thanh. Tông Thủ vẫn nằm trên người, khúc thịt kia vẫn lấp đầy hạ thân của nàng, cơ hồ mỗi một khắc, đều cho nàng kích thích và sung sướng mới.
Trong lòng vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn động tác của Tông Thủ càng kịch liệt hơn một ít, lại muốn dừng lại thì tốt hơn.
Thầm nghĩ vì sao thể lực của Tông Thủ lại đột nhiên tốt như vậy? Nếu đổi lại trước kia, một hai canh giờ đã xong thì thật là tốt biết bao?
Bỗng nhiên động tác của Tông Thủ dừng lại một chút, mạnh mẽ đâm thứ đồ chơi như thép kia vào sâu trong cơ thể nàng. Rồi sau đó một cổ Nguyên Dương chi khí, đột nhiên rót vào trong thần nàng.Vòng vo vài vòng trong luân mạch, sau đó một bộ phận lưu lại, một bộ phận lại mang theo một ít khí cơ trong cơ thể nàng lại lưu chuyển về.
Hiên Viên Y Nhân giờ khắc này chỉ cảm thấy cả thân thể, đều đang nhẹ nhàng sợ run rẩy, khoái cảm vô cùng mãnh liệt trùng kích tâm thần, khiến ý niệm trống rỗng, tứ chi đều cơ hồ co rút lại.
Muốn chết rồi, thật sự muốn chết rồi!
Mỗi lần đều là như thế này, khoái cảm cao trào này khiến cho nàng muốn ngừng mà không được, vô cùng quyến luyến .
Thậm chí vi truy cầu khoái cảm này mà chủ động đi cầu khẩn nữa.
Trái tim càng đang kịch liệt đập lấy, cùng tiết tấu của nam nhân trên người, phảng phất hai người triệt để hợp làm một thể, cảm giác vô cùng phong phú.
Tông Thủ cũng thở ra, thoát khỏi dục niệm, sau đó lại không nhúc nhích, chỉ thương tiếc vỗ nhẹ khuôn mặt Hiên Viên Y Nhân.
Một đêm này thát phạt lại chưng từng ngừng qua, mình cũng thật có chút quá phận.
Dư vị liên tục, Hiên Viên Y Nhân trọn vẹn đã qua mấy chục tức mới rốt cục hồi phục lại.
Thở gấp lấy, cảm giác tứ chi của mình, lại khôi phục một chút khí lực, Hiên Viên Y Nhân ánh mắt mê ly mở ra, nhìn nhìn Tông Thủ. Mặt đẹp vốn ửng đỏ, rồi sau đó tứ chi lại như bạch tuộc si mê lấy ôm chặc lấy Tông Thủ.
- Đừng ngừng, Y Nhân còn muốn!
Chỉ cần có thể lại trải qua cảm giác như vậy, cho dù có bị người nói thành dâm phụ cũng không sao cả.
Còn muốn?
Tông Thủ nhíu mày, rồi sau lại nguy hiểm nheo mắt lại. Hạ thân vốn đã xìu xuống lại mạnh mẽ ngóc lên, giống như thương thép vậy.
Cô nàng này thật là không biết sống chết! Mà thôi! Mỹ nhân muốn nhờ, sao có thể cự tuyệt được?
Đang muốn cho vào thì bên cạnh lại truyền đến một tiếng ngáp, một thanh âm như chuông bạc vang lên cạnh hai người.
- Còn muốn cái gì?
Hai người thân hình đều cứng đờ, cùng quay đầu. Rồi sau đó chỉ thấy Nhược Thủy bên cạnh vẫn còn ngái ngủ đứng dậy, biểu hiện kinh ngạc nhìn hai người, rồi sau đó lại nhìn hạ thân Tông Thủ một chút. Sau đó chau mày:
- Đồ vật quá xấu --
Thần sắc Tông Thủ ngược lại vô cùng trấn định:
- Nhược Thủy tỉnh à? Cũng dễ dàng xem cuộc chiến, chuyện nam nữ này, không thể không tập được!
Hiên Viên Y Nhân, lại xấu hổ ngay cả cổ cũng đỏ lên. Trước là đẩy ra, lại mạnh mẽ dùng chân đá Tông Thủ xuống giường.
Rồi sau đó liền kéo mềm che kín lấy người. Bộ dạng dâm đãng như vậy bị người nhìn thấy, thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa!
Nàng bây giờ là hận dưới đất không hế có một cái hố để mình chui vào luôn cho rồi!
Tông Thủ lại ha ha cười, gọi đến một đoàn linh thủy, dù bận vẫn ung dung tắm rửa bản thân sạch sẽ. Lúc này mới mặc quần áo vào, nghênh ngang đi ra ngoài.
Đợi đến khi Tông Thủ rời đi, Nhược Thủy vẫn ngốc trên người, khẽ cắn ngón tay của mình.
- Nương nương, chuyện này chẳng lẽ thật rất thoải mái sao?
Trong chăn lại không có động tĩnh, cũng không biết qua bao lâu, mặt chăn mới co rụt lại. Tựa hồ người ở bên trong đang gật đầu vậy.
Nhược Thủy như hiểu như không có chút gật đầu, rồi sau đó lại nhìn phía dưới, sao khắp nơi đều ướt sũng, mang theo một chút dâm mỹ chi khí thế này --
- Thật nhiều nước, nương nương có muốn đổi tấm khác không? Như vậy sao có thể ngủ được chứ?
Hiên Viên Y Nhân không nói lời nào, lại quấn mềm chặt hơi. Sắc mặt như hỏa thiêu, thầm nghĩ sau này phải phi tang tấm nệm này mới được. Sao có thể để người thấy được?
Nàng lại cảm giác giờ phút này tứ chí giống như mang theo chì, trong tâm niệm cũng vô cùng mỏi mệt, hận không thể lập tức nhắm mắt, ngủ ba ngày ba đêm chõ thỏa thích.