Thần Hoàng

Chương 811: Chương 811: Một đêm kịch chiến.




Nhưng trên đường đầy người, lại không có ai cảm giác đực sự hiện hữu của nàng cả.

Một lát sau thiếu nữ chợt dừng bước, quay đầu nhìn phía phố bên cạnh, mấy người chỗ đó tựa hồ đang tranh luận chuyện gì đó.

Hai người tranh chấp, một người là phục sức dân chúng bình thường, người khác lại ăn mặc một thân đẹp đẽ quý giá, sau lưng có rất nhiều tùy tùng.

Bên cạnh còn có năm vị giáp sĩ, ăn mặc áo giáp tiêu chuẩn của Càn Thiên Sơn, bên hông trang bị một thanh trường đao.

Mà chung quanh nơi này, còn có hơn trăm người hối hả vây xem.

Lẽ ra tình hình này, phải là một phương yếu thế phải nén giận mới phải. Bất quá giờ phút này, người nọ lại khí diễm cao rực, không hề sợ hãi. Tay trái mềm mãi rũ xuống, tựa hồ đã bị thương, ngón tay phải thì chỉ vào mũi công tử ở đối diện nói:

- Ta cho ngươi biết, hôm nay thương thế của ta ngươi không đền cũng phải đến! Càn Thiên Sơn cũng không phải nơi khác, tiểu tử ngươi trong nhà dù có tiền, dù có thế, dến nơi đây, cũng phải nằm sấp cho ta! Chuyện này, không có mười miếng thú tinh cấp hai đừng mơ chấm dứt!

Công tử kia tức đến mặt đỏ bừng một mảnh, cố tình phát tác, lại tựa hồ như cố kỵ gì đó. Vẫn là một vị tôi tớ bên cạnh tức giận hừ nói:

- Chúng ta mới cưỡi ngựa, là đi trên đường, là chính ngươi bay tới đụng. Hơn nữa vừa rồi o công tử nhà ta đã kịp thời thu cương, căn bản không đụng vào ngươi!

Người bị thương nọ cười lạnh một tiếng:

- Không có đụng vào ta, vậy thương thế của ta là làm sao mà có?

Lúc này trong năm giáp sĩ, một vị áo giáp tương đối nghiêm chỉnh, tựa hồ đứng đầu năm người lại có chút nhíu mày:

- Đinh Khôn, ngươi cũng đừng quá mức! Ngươi người này mỗi ngày bị người đụng phải, không mười lần cũng có tám lần. Đến cùng là sao láng giềng ở đây đều rõ cả.

Đinh Khôn kia lại ‘ hắc ’ một tiếng cười lạnh, quay tới nhìn năm tên giáp sĩ, trong mắt lộ ra ý uy hiếp:

- Phương tuần kiểm, ta sao không biết ngươi đang nói cái gì? Bị đụng là ý gì? Không biết có chứng cớ không? Ngược lại vị trí tuần kiểm đại nhân của ngươi không muốn làm nữa sao? Hôm nay các hạ nếu không thể xử lý công bằng, đinh khôn nhất định phải bẩm báo trước mặt Thẩm tham nghị. Cũng không tin t Đinh gia ta 130. 000 người, không thể khiến hắn ra mặt tìm thủ trưởng ngươi nói chuyện!

Phương tuần kiểm biến sắc, khí tức hơi lệ. Sau đó trong mắt càng nhiều hơn vẻ bất đắc dĩ.

Nữ tử áo đỏ ở một bên lẳng lặng nhìn xem, như có điều suy nghĩ. Chợt nàng bên cạnh nàng, một điểm khí cơ biến hóa, một bóng người dung mạo tương tự, dáng người tương tự xuất hiện sau lưng nàng.

Rồi sau đó cũng l vạn phần hiếu kỳ đấy nhìn một màn trước mắt. Đối với nàng mà nói, người trước mắt, tuy không khác gì con kiến, nhưng thực sự có chút thú vị.

- Không phải nói Tông Thủ này trị hạ thanh minh, ngày không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa sao? Sao lại có điêu dân bực này được?

Sau khi nói xong, lại lạnh phúng một tiếng:

- Theo ý ta, ác nhân như vậy, một chưởng chụp chết là được! Nào để cho hắn rầm rĩ như thế chứ?

Nữ tử áo đỏ lại cười lắc đầu, từ chối cho ý kiến:

- Ngươi chỉ thấy điêu dân này đáng giận, ta chỉ lại biết ở Vân Giới, vô lại như hắn sao dám làm thế? Không có bị đánh chết tại chỗ đã coi như không tệ rồi --

Thiếu nữ áo xanh ánh mắt lóe lóe, tiếp theo cũng cười cười, cũng không nói lời nào.

Nếu là ở chỗ khác, điêu dân như vậy hơn phân nửa không dám ra tay với công tử kia.

Thầm nghĩ có thể là do sự khác nhau giữa thái độ xử sự của nàng cùng Tông Thủ nên tên kia mới đần độn, u mê lặn lộn ra cái ‘ Thánh vương ’ khí tượng bỏ đi kia, càng làm ra một đầu Kỳ Lân bạn thân.

Theo nàng thì nếu mình gặp phải người như vậy, mặc dù không đánh chết tại chỗ, cũng phải khiến đối phương chịu chút đau khổ, lúc này mới hả giận sảng khoái!

Nào có tâm tư, đi dây dưa cùng người này?

Tông Thủ trị hạ, quy củ quá nhiều, điều này cũng không thể, kia cũng không thể, thật sự quá đáng ghét!

Lại quay đầu, nhìn kỹ nữ tử áo đỏ bên cạnh. Rồi sau đó thân thể nàng liền bị định trụ.

Tỷ tỷ nàng, rõ ràng rơi lệ --

Đây là vì sao?

- Muội muội ngươi có biết? Kỳ thật ta một mực đều cho rằng, ý nguyện suốt đời của Hi Tử Sư huynh hắn căn bản không có khả năng thực hiện. Ta và ngươi làm mọi chuyện, cũng chỉ là phí công mà thôi --

Nữ tử áo đỏ nói xong, lại dần thất thần:

- Rất buồn cười đúng không? Cái gì vạn dân ngang hàng, vô luận giàu nghèo thế nào đều đối xử như nhau, rõ ràng biết được đây chỉ là không tưởng, là sai lầm, lại chỉ bởi vì là nguyên vọng của sư huynh nên vẫn tiếp tục đi trên con đường này!

Thanh sam thiếu nữ nghe vậy thần sắc yên lặng. Tỷ tỷ là như vậy, chính cô ta, không phải cũng thế sao?

- Thế nhưng mà Tông Thủ, Càn Thiên Sơn của hắn lại tựa hồ làm được.

Nói đến chỗ này, thiếu nữ áo đỏi thần sắc phức tạp quét nhìn bốn phía:

- Mặc dù vẫn là giàu nghèo có khác, nhưng thế gian này, không chỗ nào tốt hơn chỗ này cả!

Lại tự giễu mỉm cười một cái:

- Thật đúng buồn cười! Ta và ngươi vì nguyện vọng của sư huynh, những năm này không biết đã làm bao nhiêu chuyện ác, giết bao nhiêu người vô tội, thậm chí không tiếc cùng Vân Giới chư tông đồng quy vu tận. Lại không thể tưởng được, tôn chỉ Thương Sinh Đạo mà chính mình cũng không tin lại được thực hiện dễ dàng trong tay hậu bối. Trách không được, Ngụy sư điệt hắn lại nói lời kia --

Thiếu nữ áo xanh vẫn không nói, nàng mấy ngàn năm này, đi khắp trăm ngàn thế giới. Đích thật chưa từng phát hiện chỗ nào tốt hơn chỗ này.

Kỳ thật nhắc tới cũng kỳ, từ ngày đó gặp mặt Tông Thủ, nàng liền cảm giác mình tựa hồ đã có chút biến hóa.

Mỏi mệt tích lũy vạn năm đang dần dần tiêu tán. Ý niệm dao động t rong nội tâm cũng lần nữa kiên cố. Tâm thần lần nữa đã có một căn trụ cột.

Chỉ vì con Hỏa Kỳ Lân kia tựa hồ cũng đã đồng ý lời của Tông Thủ, Thánh vương chi đạo --

Tín niệm mà mình kiên trì kỳ thật cũng không phải vô căn cứ như vậy!

Tiếp theo lại mạnh mà lắc đầu, mình nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Tiểu tử kia, phải chăng có thể thành Thánh hoàng hay không vẫn là sau này! Nói không chừng, mấy ngày nữa con Kỳ Lân kia sẽ vứt bỏ hắn mà đi cũng nên.

- Sư tỷ, ta và ngươi nếu ngươi không đi. Đoán chừng những người kia sẽ sốt ruột --

- Ân!

Nữ tử áo đỏ nhàn nhạt lên tiếng, lại lưu luyến nhìn trước mắt, không hề có ý rời đi.

- Không phải còn có một ngày sao? Ta muốn xem nơi này một chút. Lần này ly khai, về sau cũng không biết phải bao nhiêu năm mới có thể trở về nữa!

Đợi đến khi bọn người Hổ Trung Nguyên suất quân chạy đến, áp lấy sáu chiếc không hạm kia trở về thành, đã là khi đêm đến, trong thành lập tức lại là một hồi tiếng hoan hô như núi thở biển gầm . Bốn phía là một mảnh vui mừng, Tông Thủ lại không có tâm tư tham dự vào. Một mình lôi kéo Hiên Viên Y Nhân, chạy về trong Hàm Yên Cung của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.