Thần Hoàng

Chương 1103: Chương 1103: Người không có phận sự (2)




Tông Thủ nghe vậy, trong lồng ngực lập tức ấm áp, thầm nghĩ thực sự là kỳ quái. Một bên thì cần có người chiếu cố Diệp Phi Sương, nhưng tâm tư lại rất tinh minh.

Tin tức Long điện bị lộ ra là việc khó tránh khỏi, người giống như hắn, cùng hai tỷ muội ở chung một chỗ thì còn tốt, nếu mà một mình ly khai, là nhất định bị giết người diệt khẩu.

Khí tức Diệp Phi Sương cứng lại, rồi sau đó cũng là như có điều suy nghĩ, nhìn Chu tà Hồng Cơ, tựa hồ không biết mở miệng như thế nào cho tốt.

Cuối cùng vẫn là Chu tà Hồng Cơ kia chủ động nói ra:

- Thuyền của ta rất lớn, kỳ thật vị Tông huynh này cùng đi cũng là không sao. Vừa rồi chỉ là vì hành trình hung hiểm, cho nên mới hỏi như vậy. Hàn muội muội đã nhất quyết như thế, vậy theo ý nàng là được! Nơi này hung hiểm, không thể chậm trễ. Chúng ta lên thuyền rồi nói.

Sau khi lời nói vừa dứt, Chu tà Hồng Cơ hất tay áo lên, một cái chu thuyền liền từ phía xa hoành không mà đến.

Rồi sau đó pháp lực khẽ động, mang theo mấy người bay vào phía trong cự thuyền.

Thân thuyền lăng không thoáng một cái, rồi sau đó là quang ảnh chớp động, liền hướng phương xa bay đi.

Cư nhiên là một kiện đỉnh phong pháp bảo, toàn lực độn hành, quả nhiên là chỉ so với Huyền Không Toái Giới độn phù kia chậm hơn có một hai bậc.

Bất quá chiếc thuyền này, theo hắn nói là cực lớn, nhưng so sánh với Ích Ma thần toa của Tông Thủ, vẫn là kém mấy lần.

Dài ngắn chỉ có trăm trượng, bị phân cách mấy tầng. Có mấy trăm gian phòng, phảng phất như là một cái cung điện loại nhỏ, đồ vật bên trong vô cùng xa hoa.

Chu tà Hồng Cơ ở phía trước lái thuyền, Diệp Phi Sương cũng là ở chỗ đó cùng nói chuyện.

Tông Thủ lên thuyền cũng là bị Diệp Phi Hàn mạnh mẽ kéo lấy, đến bên cạnh boong thuyền ở phía sau cự thuyền.

Đến nơi này, Diệp Phi Hàn mới buông tay ra, ngồi dựa vào lan can ở bên cạnh. Mắt nhìn về hư không phía sau, cùng với phần đuôi khi cự thuyền xuyên hành, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành giống như trái mướp đắng, tràn ngập sầu ý.

Tông Thủ dạo bước đi tới, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, rồi sau đó tò mò hỏi:

- Vị Chu tà công tử này, hai tỷ muội các ngươi đến tột cùng là làm sao mà biết được?

- Một năm trước, ta cùng với tỷ tỷ đi qua Cửu Tuyệt giới, lấy đi một kiện đồ vật ở chỗ đó. Chu tà ca ca vừa vặn ở đây, nói với tỷ tỷ là vừa gặp đã thương. Về sau cũng giúp tỷ muội chúng ta không ít việc. Thường xuyên qua lại, liền quen thuộc.

Diệp Phi Hàn nhẹ nhàng mà nói, thần sắc nhưng lại đạm mạc:

- Tỷ tỷ nói là tính tình hắn hào sảng, lại trầm ổn tin cậy. Tựa hồ cũng rất là động tâm, bất quá một mực vẫn chưa đáp ứng.

Tông Thủ lẳng lặng nghe, rồi sau đó cười cười:

- Đây là chuyện tốt, có người này ở đây, thì ngay cả có Thần cảnh tu sĩ đến, cũng chưa chắc có thể đuổi theo. Làm sao lại sầu mi khổ kiểm?

Chu tà Hồng Cơ này cũng là một thân tốt, phong thần như ngọc, đúng là vô cùng có mị lực.

- Ta cũng không tin Thủ ca ca ngươi nhìn không ra!

Diệp Phi Hàn tức giận khẽ hừ hừ. Cũng ở trong lúc này, linh quyết đánh ra.

Câu động một quả ngọc phối ở bên hông nàng, nhiễu loạn âm văn ở chỗ này.

Khi thanh âm nói chuyện của hai người đi ra ngoài ba thước, liền biến thành tạp âm.

Giờ khắc này, cũng ngăn cách linh thức của người bên ngoài.

Mà Diệp Phi Hàn cũng giống như là một tiểu cô nương đang lưu luyến si mê, nhanh chóng dựa vào Tông Thủ.

Nhẹ giọng nói nhỏ, tựa hồ là nói tình thoại không muốn cho người ta nghe được, thần sắc ngượng ngùng, động tác không có nửa phần mất tự nhiên.

- Chu tà Hồng Cơ kia, Phi Hàn ta mặc dù không có chứng cớ, nhưng cảm giác là hắn không phải người tốt. Hơn nữa lúc này đây, không khỏi cũng thật trùng hợp. Ngọc Tàn Dương kia liền thật sự có thể dễ dàng nói chuyện như vậy sao? Cũng không biết tỷ tỷ, vì sao cứ như vậy tin hắn?

Tông Thủ nhìn lên trời, ý bảo là không sai. Nghĩ rằng đây là trực giác của nữ nhân sao? Đáng sợ!

Bất quá nói đến, cũng là trùng hợp, so với hắn thì Chu tà Hồng Cơ còn phải càng đúng dịp hơn một chút.

Kỳ thật Diệp Phi Sương, cũng không phải là vì nhìn không ra chỗ khả nghi trong đó.

Chỉ là lúc này, đã không có lựa chọn khác. Đánh cuộc một lần, nhưng có thể còn có một chút hi vọng sống. Không đánh cuộc, lập tức chính là nhất khởi thân vong.

Vài câu cuối cùng tức thì bị Chu tà Hồng Cơ hoàn toàn dùng lời nói bắt bí lấy.

Đã phải đi Long điện, liền nhất định phải lại để cho người này đi theo. Mà đã nhờ người khác xuất thủ tương trợ, sao lại không biết xấu hổ để cho họ phải mạo hiểm tuyệt đại, một chuyến tay không?

Mà lúc đó ở phía trước thì đang tiếp khách, cũng có ý giám thị.

Nữ nhân này, tựa như là một con nhím nhỏ, đem vô số gai nhọn của mình giương lên, cảnh giác hết thảy ở chung quanh.

Muốn đem mình cầm vào trong tay, thì trước hết thì sẽ phải bị gai đâm vào thịt.

Ài, vẫn là Phi Hàn đáng yêu chút ít! Tuy là hồn nhiên, lại có thể nhận biết được nhân tâm ấm lạnh.

- Ta biết tỷ tỷ nàng không có lựa chọn, nhưng vẫn là bất an!

Diệp Phi Hàn nói xong, lại ngẩng đầu, ánh mắt làm bộ đáng thương nhìn lên Tông Thủ:

- Vừa rồi thực xin lỗi! Ta lo lắng Chu tà công tử kia thật sự có ý đồ khó lường, có thể sẽ có người đối phó với Thủ ca ca. Đem ngươi kéo tới, ngươi cũng đừng trách ta.

- Thì thế nào?

Tông Thủ dùng sức nhéo nhéo mũi ngọc của nàng, rồi sau đó tò mò hỏi:

- Vậy bây giờ ngươi chuẩn bị làm thế nào?

- Đi một bước xem một bước!

Diệp Phi Hàn chợt nắm chặt bàn tay lại, ngưng trọng nói:

- Chỉ cần vào Long điện, mượn nhờ phong cấm nơi đó, bọn hắn liền không làm gì được. Về sau cùng lắm thì trốn ở đó, vài thập niên không ra là được!

- Thì ra là thế!

Tông Thủ thiếu chút nữa cười ra tiếng, nếu là Chu tà Hồng Cơ kia để cho hai tỷ muội này vừa lòng đẹp ý như vậy, thế thì tốt rồi. truyện cập nhật nhanh nhất tại tung hoanh chấm com

- Sao lại không nghĩ tới sẽ nhờ ta ra tay giúp ngươi? Nói không chừng cũng giống như trước kia, chỉ cần một hai kiếm, liền đem những người này chém chết.

Diệp Phi Hàn kinh ngạc một hồi, đem thân thể mềm mại dời ra một ít, cao thấp nhìn xem Tông Thủ.

Rồi sau đó tay che lấy miệng cười khúc khích:

- Thủ ca ca, ngươi lại đang giả heo ăn thịt hổ rồi! Nếu không phải là đã biết rõ bản lĩnh của ngươi, Phi Hàn thật muốn nghĩ ngươi có tu vi bình thường. Người khác nhìn thấy, sợ cũng kiên quyết không nghĩ ra được, kiếm thuật của ngươi sẽ cao siêu như vậy.

Tông Thủ lập tức gật đầu cười híp mắt, cô nàng này quả nhiên là người rất tinh mắt.

Tiếp đó rồi lại nhìn thấy Diệp Phi Hàn nhẹ nhàng thở dài:

- Chỉ là Ngọc Tàn Dương kia, đã là Tiên cảnh trung kỳ! Nghe nói kiếm đạo, đã sắp chạm đến Phách cảnh đỉnh phong. Mà Chu tà Hồng Cơ kia, so với hắn còn mạnh hơn một chút.

Nàng biết rõ kiếm thuật của Tông Thủ, xác thực là cao tuyệt Vân Giới. Nhưng lúc này hai người không gặp nhau, cũng bất quá chỉ là vài năm mà thôi.

Khi đó tu vi của Tông Thủ gần kề mới chỉ là bát giai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.