Sau một khắc, lại là lắc mình đến trước người một tên khác. Ngân câu của Chu tà Hồng Cơ cũng vung lên một lần nữa.
Đồng dạng là ở dưới sự kiềm chế của Ngọc Tàn Dương, đem 3000 sợi tóc của người này, một câu đoạn xuống.
Cứ thế như vậy, liên tục bốn người, đều là vô cùng chật vật, trên mặt khó
coi, tóc ở trên đầu rối bời, giống như tổ chim. Khiến cho Diệp Phi Hàn
là phì cười không thôi, khúc khích cả buổi.
Chu tà Hồng Cơ kia cũng lần nữa lên tiếng:
- Ngọc Tàn Dương, hôm nay ngươi có thể ở dưới câu của ta toàn thân trở
ra, nhưng những thuộc hạ này của ngươi lại chưa hẳn là như vậy. Thực
không muốn để ý đến tính mạng của những người này, mấy cái Tiên cảnh
nanh vuốt, ở phụ cận Vân Giới, nhưng là khó tìm đấy.
Lông mày của Ngọc Tàn Dương lại nhíu chặt một hồi, trong mắt phong bảo ẩn tụ, tựa hồ là tức giận cực kỳ. Nhưng cũng thực sự là bất đắc dĩ, đem kiếm kia một
lần nữa thu hồi về bên cạnh.
- Có thể dừng tay!
Rồi sau đó là thần sắc âm trầm, nhìn qua Chu tà Hồng Cơ kia, lạnh lùng cười cười:
- Ngươi cũng biết? Trên người hai cô gái này có nhiều bí bật lớn? Vân
Giới Thuấn Không long điện, chỉ có hai nha đầu này biết được vị trí cùng với phương pháp tiến vào. Hiện nay tu giả của Thiên Phương giới, không
biết là có bao nhiêu người muốn mưu cầu đi vào. Ta ngược lại là muốn xem xem, Chu tà Hồng Cơ ngươi có thể trợ giúp cho các nàng đến khi nào.
- Thuấn Không long điện? Là đệ nhất long điện ở Vân Giới?
Chu tà Hồng Cơ khẽ giật mình, rất là ngoài ý muốn. Rồi sau đó nghi ngờ,
nhìn về hai tỷ muội đang ở phía sau một cái. Tiếp theo là khẽ lắc đầu:
- Cái này ta bất kể, Chu tà Hồng Cơ ta như thế nào, cũng cùng Ngọc Tàn
Dương ngươi không có quan hẹ. Thuấn Không long điện, chính là vật của
Long tộc. Hai người nàng thân có long huyết, tự nhiên có tư cách kế
thừa. Cưỡng đoạt đồ vật của người khác, là bất nghĩa. Nếu là người bên
ngoài ngấp nghé, ta sẽ trảm chết. Khuyên Ngọc Tàn Dương ngươi sớm thu
tay lại là tốt hơn!
Tông Thủ ở một bên, lại đúng là tâm viên ý mã. Diệp Phi Hàn chẳng biết tại sao cứ một mực đem cánh tay của hắn ôm thật chặt.
Lúc này mới phát giác, tiểu nha đầu này, đã có chút ngoài ý muốn. Hai đoàn mềm nhuyễn ở trước ngực, đã có phần to lớn rồi.
Đối với ngôn ngữ của hai người cũng liền không đi lắng nghe. Kỳ thật cũng
lười đi nghe, đến lúc này, đã ước chừng đoán được là chuyện gì xảy ra
rồi.
Trong nội tâm bội phục, bố cục này, thật sự là cực kỳ tuyệt diệu.
Ánh mắt Ngọc Tàn Dương biến áo, chợt vui chợt nộ. Cuối cùng là hừ lạnh một tiếng:
- Đã là như thế, Ngọc Tàn Dương ta cáo từ! Chỉ mong ngày nào đó, ngươi đừng có hối hận!
Sau khi nói xong, là không có chút dây dưa dài dòng nào. Huy tụ một cái,
mấy tu sĩ Tiên cảnh đầu tóc rối bời liền mỗi người tự rời đi.
Thân ảnh của Ngọc Tàn Dương đã ở trong hư không trước người, bỗng nhiên tiêu tán, đã là vô tung.
Sau một lúc lâu Chu tà Hồng Cơ mới quay đầu lại.
- Đã đi rồi, xem phương hướng người này rời đi, hẳn là Thiên Phương giới.
Chau mày, trong đồng tử hiện lên một vệt sầu lo:
- Phi Sương tiểu thư, hai người các ngươi vẫn là rời đi sớm một chút mới
tốt. Tính tình của Ngọc Tàn Dương này, là có thù tất báo, tàn nhẫn quả
quyết. Nếu sự tình đã không làm được, hơn phân nửa là muốn đem tin tức
của Thuấn Không long điện này phát tán ra trong Thiên Phương giới.
Sắc mặt của Diệp Phi Sương cũng cực kỳ lúng túng, cũng không suy nghĩ tỉ mỉ, liền quỳ gối thi lễ, mềm giọng nhờ vả:
- Còn phải mời Hồng Cơ công tử bảo vệ tỷ muội chúng ta một thời gian.
Nếu là tin tức truyền ra, không chỉ là những Tiên cảnh này của Thiên Phương giới. Mà ngay cả mấy vị Thần cảnh trong truyền thuyết sợ là cũng muốn
tới.
- Tự nhiên là nghĩa bất dung từ, nhưng việc này lại liên quan đến đệ nhất Long điện. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Chu tà Hồng Cơ chần chờ một chút:
- Có hay không có chút không ổn? Bị ta biết được phương vị của Long điện, thật sự là thỏa đáng?
Ánh mắt của Diệp Phi Sương biến ảo, rồi sau đó liền chuyển thành kiên quyết:
- Phi Sương tin tưởng công tử! Kỳ thật Thuấn Không long điện, ở thời điểm Vân Hoang cũng sẽ không cự tuyệt ngoại nhân ra vào. Bên trong cũng có
cấm chế phong ấn, mà bảo vật ở bên trong người có duyên có thể tự đạt
được. Phi Sương chỉ là không muốn tòa long điện này tơi xuống trong tay
cừu nhân. Hồng Cơ đại ca theo ta đi vào, cũng là không sao.
Những lời này nói ra, Tông Thủ cũng cảm giác được hai tay của Diệp Phi Hàn không tự kìm hãm được khẽ run lên.
Không khỏi như có điều suy nghĩ, nhìn xem cô bé ở bên cạnh.
Xem ra tiểu nha đầu này đối với Chu tà Hồng Cơ, kỳ thật cũng không phải thân mật như ở ngoài mặt.
Cái ý tứ mừng rỡ kia tựa hồ cũng là giả vờ mà thôi.
Quả nhiên, tuy là vẫn còn hồn nhiên. Nhưng sau khi trả qua nhiều kinh
nghiệm như vậy, tâm tử của tiểu Phi Hàn đã không còn là thiên chân vô tà nữa rồi.
Bất quá vẫn là đáng yêu giống như trước kia.
Chu tà Hồng Cơ kia cũng không đáp ứng, mà là suy ngẫm một hồi. Sau mấy tức, mới khẽ gật đầu:
- Chu tà Hồng Cơ nhất định dốc sức tương trợ! Bất quá đã là như thế, lại
không nên chậm trễ thời gian nữa, tốc độ càng nhanh càng tốt. Huyền
Không Toái Giới phù của hai người các ngươi tuy là không tệ, nhưng biến
hóa lại quá ít, giống như đi thẳng, dễ dàng bị người ta chặn đường. Ở
chỗ này của ta có một chiếc phi chu, tốc độ phi độn cũng không dưới
Huyền Không Toái Giới phù!
Sau khi nói xong, liền nhíu mày nhìn về phía Tông Thủ. Mặc dù không nói chuyện, nhưng ánh mắt lại là hỏi thăm.
Người không liên quan này, hẳn là cũng muốn mang theo?
Diệp Phi Sương cũng do dự một hồi, trầm ngâm nói:
- Tông huynh, việc này không có quan hệ gì với ngươi. Chuyến đi đệ nhất
Long điện lần này cũng cực kỳ hung hiểm, chỗ đó không giống đệ tam Long
điện, cấm chế suy yếu. Tông huynh không bằng cứ như vậy thoát thân thì
thế nào?
Lời nói uyển chuyển, cái ý tứ đuổi khách kia, nhưng lại là rất rõ ràng.
Bản thân Tông Thủ ngược lại là sao cũng được. Cùng lắm thì ở phía sau lặng
lẽ đi theo là được. Lấy thủ đoạn của ba người này, còn muốn thoát khỏi
khống chế của hắn.
Không nói cái khác, cũng chỉ cần là cô bé Diệp Phi Hàn này, hắn cũng không cho phép những người này thực hiện được.
Diệp Phi Hàn nhưng lại không thuận theo, như cũ là ôm chặt hai tay Tông Thủ, bờ môi vểnh lên nói:
- Không được, Tông Thủ ca ca cũng muốn đi! Chu tà ca ca cũng được đi, dựa vào cái gì mà Thủ ca lại không được!
Giọng nói là chém đinh chặt sắt, không cho người khác có chút nghi ngờ nào.
Chân mày lá liễu của Diệp Phi Sương lập tức nhíu lại, đang muốn mở miệng khuyên nhủ, chợt nghe Diệp Phi Hàn lại nói:
- Thời điểm này Tông Thủ ca ca mà rời đi, nếu gặp những người xấu kia thì làm như thế nào? Tỷ tỷ ngươi đã quên, trước kia Thủ ca ca thế nhưng mà
đã cứu mạng của chúng ta. Bên trong tòa Long điện kia có chỗ tốt, thì
càng không thể bỏ lại Thủ ca ca được.