Trang Vũ khuôn mặt biến hóa, tiếp tục cúi người nói:
- Loạn thế gian hùng, nếu dùng để trị vì, có thể là lương thần!(thần tử tốt)
- Ngươi là đang nhắc nhở Cô, sau này không để cho người dù chỉ nửa phần cơ hội?
Tông Thủ cười:
- Cô sẽ nhớ rõ! Cũng hy vọng ngươi sau này nếu làm những việc như vậy, phải cẩn thận hơn mới được. Cô không phải Cửu Tĩnh!
Trang Vũ cười khổ:
- Tiểu thần hôm nay trước mặt Tiên Quân, nào dám che dấu gì?
- Không dám sao? Cũng bao gồm cả việc tu vi của người đã đến linh cảnh điên phong?
Tông Thủ hơi cong môi, không cần dùng mắt nhìn cũng có thể cảm nhận được, Trang Vũ thân hình run nhè nhẹ, hiển nhiên kinh ngạc sợ hãi không nhỏ.
- Ngươi có phải định chờ thêm vài năm, đột phá tiên cảnh mới ra tay? Cửu Tĩnh ước chừng cũng không nghĩ tới, chỉ mấy năm sau, vị Đại tướng hắn coi trọng sẽ tự tay lấy mạng hắn.
Hắn vừa nói vừa lắc đầu. Hàn lão luôn nói mình thích giả yếu đuối (giả trang heo để mà ăn cọp), mình oan uổng biết bao? Muốn nói giả heo, người này mới là.
Hắn lại tò mò hỏi:
- Xem công pháp của ngươi rất là bất phàm, là ngươi tự nghĩ ra, cũng học được từ nơi khác? Đúng rồi, đã liễm tức thuật (thuật che dấu) này có thể lừa được Cửu Tĩnh, nhất định là đến từ ngoại vực. Ngươi dựa vào người phương nào?
Trang Vũ sắc mặt như người chết, cắn chặt răng, không nói chuyện. Vài ngày trước hắn liền cảm giác được nhân vật như Tông Thủ vậy, tuy không điên cuồng và không hề lo sợ như Cửu Tĩnh, nhưng so với Cữu Tĩnh khó đối phó hơn nhiều.
Miễn đi ba thành của thuế, nhìn như nhân từ, nhưng quốc chủ các quốc, vi bảo vệ quốc gia và an toàn bản thân, tự thân an nguy, cũng phải dùng vào quân đội, lại phải thu thuế dân chúng. Nhưng tất cả oán hận đều không phải đối với Đại Kiền Tiên Triều.
Mở rộng thu đồ đệ ở Nguyên Liên triều, là đem các tinh anh trong thế giới này buộc vào Đại Kiền tiên triều.
Mấy ngày nay, bố trí nơi phát cháo cứu trợ người gặp nạn ở ngoài khu chợ. Người dân thường không biết, phỏng chừng không đến mấy tháng thời gian, sẽ coi người này là cứu tinh, tưởng rằng bọn họ khác Cửu Tĩnh, là tiên nhân cứu họ thoát khỏi khổ nạn. Bọn họ làm sao biết được, chỗ âm hiểm độc lạt của người đứng đầu Đại Kiền tiên triều?
Nếu mấy ngày trước hắn còn thấy chút hy vọng, vậy bây giờ, hắn không thấy chút hi vọng nào. Thậm chí hắn suy nghĩ, cho dù là chết cũng muốn kéo người này chết chung!
- Ngươi muốn liều mạng, ôm Cô chết chung?
Tông Thủ hơi lắc đầu:
- Suy nghĩ cho kỹ! Cho dù ngươi làm được, cô nhiều lắm là rời khỏi Nguyên Liên Giới, nhưng người dân trong thế giới này, vận như cũ chịu khổ chịu nạn. Nhưng nếu là trong tay Cô, cuộc sống sẽ tốt hơn một ít. Người dân của Cô, vô luận là xuất thân từ thế giới nào, Cô đều đối đã ngang hàng.
Trang Vũ rùng mình, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tông Thủ, hận ý trong mắt hơi lùi bớt, trịnh trọng ôm quyền nói:
- Thần, nhất định toàn lực ứng phó! Chỉ mong ngày sau, Quân Thượng giữ lời hứa!
Tông Thủ chưa nói gì, lấy ra phù chiếu, bao gồm một dấu ấn vàng, quăng tới.
- Ngươi làm gì thì ngươi sẽ chịu hậu quả của nó!
Sau khi nói xong liền đạp không bước vào trong tầng mây cao bảy vạn trượng.
Lần này tuy là miễn cưỡng thuyết phục được Trang Vũ, nhưng hắn trong lòng cũng có vài phần bất đắc dĩ.
Hắn trong tay nắm giữ tánh mạng Trang Vũ, nhưng vận mệnh của Tông Thủ hắn, chẳng phải do ngươi này suy nghĩ ra sao thôi? Lực lượng nắm trong tay thật sự quá yếu. Ba mươi vạn quân tinh duệ, nhìn như không ít, nhưng so với các trận chinh chiến ngoại vực này thì cũng chẳng là bao.
Làm cho hắn đau đầu là, Lục gia người kia có thể tìm tới bất cứ lúc nào, khiến cho Tông Thủ hắn bây giờ không thể toàn lực ứng phó. Ngoài ra, người và sự của Nguyên Liên giới là vô cùng xa lạ đối với hắn.
Cho dù về bản lĩnh trong các trận chiến, hắn tự hỏi không thua kém bất cứ vị tướng tài vô song nào, nhưng trong đạo lý dùng binh, sợ nhất là không thể biết người biết ta, và không thể còn bận tâm chuyện khác.
Lúc này, hắn cũng chỉ có thể tin dùng Trang Vũ, mượn bản lĩnh dùng quân, cùng với chuẩn bị mấy chục năm của hắn, vượt qua ải khó thứ nhất này.
- Chinh chiến ngoại vực quả nhiên gian nan --.
Tông Thủ trong lòng than thở, khó tranh Ma Đạo hai môn không tin chuyến đi này của hắn sẽ đạt được cái gì. Cho dù có tu giả chỉ cảnh ủng hộ, cũng là như vậy. Hai giáo phái này trong cả ngàn năm nay, chỉ sợ không ít lần đồ mưu ngoại vực, có thể bị giáo huấn quá nặng nên sợ đầu sợ đuôi.
Tiếp tục đi về phía đông, không tới nửa ngày, liền đi tới khu vực Đông Nam của Nguyên Liên giới. Vừa mới tới gần biên cảnh, liền cảm nhận được một ý niệm mạnh mẽ quét tới. Khi chạm tới Tông Thủ, ý niệm kia dừng lại, có chút ngoài ý muốn.
Tông Thủ cười, cũng không đim tới nữa, chỉ đứng ở biên giới, an tĩnh chờ đợi.
Mấy canh giờ sau thì có một bóng người, xoay người đi tới, đứng cách hắn khoảng vạn trượng. Hắn đầu đội cao quan, trên thân mặc áo dệt có hình ngôi sao, khí chất siêu phàm, đi một lễ với Tông Thủ.
- Chẳng biết Đại Kiền quốc quân đến đây là có gì chỉ giáo Mộ mỗ!
Sau đó lại lạnh lùng nói:
- Nếu là muốn thuyết phục Mộ mỗ thu tay lại, hoặc là muốn hợp tác với ta, vậy thì không cần.
Tông Thủ cũng không để ý, thoáng sửa sang lại rồi bình tĩnh đi một lệ:
- Tông Thủ xin chào Mộ chân nhân! Nói đến cũng buồn cười, Cô hôm nay đến đây, kỳ thật chỉ cần nhìn thấy mặt Mộ chân nhân thì đã đạt thành ước nguyện và hài lòng.
Mộ phương rùng mình, sau một thoáng khó hiểu liền hiểu được. Chỉ cần hắn xuất hiện ở đây, từng nói chuyện với Tông Thủ, cho dù không đạt thành thỏa thuận nào, mấy người kia cũng sẽ nghi ngờ. Sau đó hắn lại nhìn quanh, liền cảm nhận được, nơi này dù là âm thanh hay linh thức đều đã bị cách ly, không thể truyền ra. Mà thực lực của Tông Thủ cao hơn hắn nhiều, bậy giờ cho dù hắn muốn phá ra cũng không được. Vì vậy hắn cũng không nghĩ thêm gì khác, chỉ cười lạnh nói:
- Quốc quân tâm cơ (âm mưu suy nghĩ tính toán) thật sự!
Tông Thủ đắc ý gật đầu, trong miệng lại nói:
- Cũng không phải Cô tâm cơ sau, là các ngươi vốn nghi ngờ lẫn nhau.
Nếu không phải muốn nghe Tông Thủ hắn sẽ nói cái gì, hứa hẹn điều kiện nào, Mộ Phương đến đây làm gì?
Mộ Phương câm nín không biết nói gì, cho dù muốn biện giải tranh luận, cũng không biết nói gì.
Lần này đi tới, thật sự là không được oán Tông Thủ.
Hắn cũng là nhân tài, biết lúc này hối hận cũng là vô ích. Ánh mắt chợt lóe, liền cười nói:
- Thôi! Chuyện đã tới nước này, Mộ mỗ cũng muốn nghe xem Quốc Quân muốn nói gì? Mộ mỗ không tin Quốc Quân dụ Mộ mỗ tới đây chỉ vì gặp mặt mà thôi.
- Hiển nhiên rồi!
Tông Thủ gật đầu, nghiêm trang nói:
Hôm nay, các thế lực trong Nguyên Liên Giới thì Hồng huynh là mạnh nhất. Cô thật sự không hiểu, các ngươi chẳng lẻ thật sự tình nguyện nhìn hắn nuốt toàn bộ tây nam? Thật sự ngồi nhìn Nguyên Liên giới rơi vào tay Cửu Đô Tiên Đình?