Trang Vũ ngang trời xuất thế, lấy thân phận bình dân, trong một trận chiến sáng chói lên. Hai mươi bốn tuổi đã dẫn ba trăm ngàn quân, đại bại địch quân nhiều hơn gấp bốn lần.
Sau đó liên tục đại thắng, làm các nước do Cửu Đô Tiên Đình Hồng Cửu Trần quản hạt, đều không dám xâm phạt phía tây, cũng làm Cửu Tĩnh vui mừng không thôi, thậm chí phá lệ thưởng cho hắn vài công pháp lưu truyền ở ngoại vực.
- Tiên Quân quá khen!
Trang Vũ bình đạm nói.
- Nhưng Trang Vũ tự hỏi, quả thật có khả năng dẫn quân.
Trong ngôn ngữ tràn ngập tự tin, mà không phải tự phụ.
Tông Thủ cũng khẻ gật đầu.
- Quả thật là vậy! Cô sau khi biết được, đặc biệt tra qua mấy trận chiến của ngươi, lại phát hiện một chuyện cực kỳ thú vị, ba năm gần đây, liên tục bốn trận chiến, Trang Vũ ngươi đều có cơ hội đại thắng, nhưng lại rất kềm chế, chỉ chém giết một ít liền thu binh không đánh nữa --.
Trang Vũ trong mắt lập tức nhỏ như đầu kim, đâm vào sau lưng Tông Thủ.
Tông Thủ không thèm để ý, coi như không phát hiện.
- Đây là muốn nuôi địch để sau này tự lập làm vua, hay lo lắng Chín Tĩnh qua cầu rút ván, hoặc là Trang Vũ ngươi đột nhiên trở nên thiện lương?
Trang Vũ vừa muốn biên giải, nhìn thấy cặp mắt thanh lãnh của Tông Thủ quay đầu nhìn lại, lộ ra ý khinh miệt.
- Ngươi nếu là muốn biện giải, vậy thì không cần. Loại người như ngươi ta, chỉ cần xác định việc nào đó, thì chứng cớ gì đó đều không quan trọng. Thủ đoạn của ngươi có thể che dấu Cửu Tĩnh, nhưng không thể gạt được Cô!
Trang Vũ trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh. Sau nửa ngày liền ôm quyền trầm giọng nói:
- Không ngờ Quân Thượng cũng am hiểu binh pháp! Quả thật có chuyện này, nhưng mà tiểu thần, cũng là bất đắc dĩ mà thôi --.
- Bất đắc dĩ, là hùng tâm bừng bừng đúng không? Âm thầm chiêu bình mãi mã, ẩn man số lượng. Trang Vũ ngươi là muốn làm gì?
Tông Thủ cười ra tiếng, lãnh lẽo hỏi:
- Với tài năng của ngươi, hơn Hà Đạo Nhân gấp mười lần, quân lực nắm giữa trong tay, cũng gấp ba hắn, hôm nay có lẽ trong lòng oán hận Cô. Không chọn ngươi làm lãnh đạo bảy quốc, ngược lại đoạt đi quân quyền của ngươi?
Trang Vũ cả người chấn động, sắc mặt trắng bệch, sau đó cắn răng mở miệng:
- Cửu Tĩnh tại Nguyên Liên Giới chiến tranh lượt đoạt. Mấy thân nhân của tiểu thần đều vì vậy mà chết, cho dù có ý phản, cũng là nên!
- Cửu Tĩnh tại Nguyên Liên Giới chiến tranh lượt đoạt. Mấy thân nhân của tiểu thần đều vì vậy mà chết, cho dù có ý phản, cũng là nên!
Lời nói dõng dạc, mang đấy oán giận, cũng mang theo vạn phần bất đắc dĩ.
- Nên sao? Lý do này không tệ, chỉ mong ngươi là thiệt tình thiệt ý!
Tông Thủ khẽ gật đầu, sau đó trong mắt sáng bừng:
- Vậy sau khi giết Cửu Tĩnh thì sao? Bị đám người Hồng Cửu Trần Đàm Kính hợp tác giết chết? Sau đó Nguyên Liên Giới tiếp tục chìm trong bể khổ. Với trí óc của Trang Vũ ngươi, sẽ không thật sự không có chuẩn bị gì chứ?
Trang Vũ con ngươi co lại, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Đột nhiên hắn hiểu được, những gì Tông Thủ nói nãy giờ, chỉ vì câu này thôi.
Không khỏi trong miệng khô rang, muốn biện bác, rồi lại không biết nói gì cho đúng.
Chỉ cảm thấy chính mình, đã bị người trước mắt, hoàn toàn nhìn thấu, không có chút bí ẩn nào. Hơn nữa, hắn cũng biết cho dù biện giải phản bác, người này cũng không để ý. Thực lực người này nắm giữ mạnh hơn hắn nhiều. Mà hắn, Trang Vũ, hoàn toàn không có phương pháp phản kháng.
Hắn chết sống chỉ do tâm tình của người này -- chỉ riêng điểm này, cho dù hắn đầy bụng tài mưu, thực lực tích góp nhiều năm, hoàn toàn không có tác dụng.
Quả thật chỉ cần hoài nghi là đủ!
Người trong tay nắm giữ cường quyền cần gì phải nói đạo lý?
- Không nói chuyện, vậy Cô coi như ngươi đã thừa nhận!
Tông Thủ quay đầu lại, rất là thích thú nhìn khu chợ phía dưới.
Vị danh tướng Nguyên Liên Giới này lúc này đã nằm trong tay hắn, không trốn thoát được.
- Người như ngươi, Cô cũng rất e sợ, tuyệt không dám chọn ngươi làm quân chủ một phương. Vua một nước là không có phần ngươi, nhưng có thể cho ngươi làm Đô Đốc Tiền Quân của Đại Kiền Tiên Triều. Đứng trên các quân chủ bốn quốc, tổng quản chiến sự phía đông. Nghĩ đến tình hình hôm nay, ngươi cũng có thể thăm dò biết một hai. Ta Đại Kiền vẫn chưa đứng vững, giờ cũng chưa rõ làm sao để ứng đối. Trước mắt chỉ có thể trọng dụng ngươi. Một tháng sau, nếu ngươi có thể thắng các nước phía đông, vậy mọi chuyện đều tốt lành. Cô sẽ có hồi báo. Nếu là không thắng, vậy Cô trước khi rời đi sẽ chém đầu ngươi --.
Vị trí Đô Đốc năm quân, chỉ dưới Đô Kiểm năm quân, nhưng chỉ là của ‘Đại Kiền tiên triều’ vốn chỉ có xác ngoài, mà không phải Kiền Quốc của Vân Giới, dùng để ứng phó tình hình trước mắt, cho này sau này thế nào, có qua cầu rút ván hay không, vậy phải xem xem người này biểu hiện thế nào.
Trang Vũ thị lại sửng sốt, sau nửa ngày mới vẻ mặt phức tạp cúi người đi một lễ:
- Thần đa tạ Tiên Quân coi trọng! Tiên Quân quả thật có lòng bao dung. Một tháng sau, dù đại thắng hoặc thất bại, Trang Vũ sẽ hết sức đẩy lùi kẻ địch!
Hắn không chút dám đáp ứng, chỉ vì hắn rõ ràng, chỉ là trao đổi mà thôi.
Từ đầu đến cuối, đều là bắt buộc uy hiếp, không cho hắn cơ hội phản đối, dù chỉ nửa phần, và cũng không chút che dấu sự e dè đề phòng. Còn câu thứ hai, ngữ khí cũng vô cùng quái dị, không biết là cảm thán hay trào phúng lại.
- Bao dung?
Tông Thủ cười, sờ sờ cằm.
Hắn trú nhan quá sớm, cho đến bây giờ cằm vẫn bóng loáng, không có râu, đây là điều hắn vẫn tiếc nuối. Bất quá, nói không chừng, hắn là thật có chút bao dung.
Kỳ thật hắn chỉ đoán được một phần những bố trí mấy năm nay của Trang Vũ mà thôi. Ngày sau, người này thành công hay không cũng khó biết được.
Ngày sau rốt cuộc người này, năng phủ cuối cùng thành công, cũng là không biết.
Bất quá mấy chục năm sau, Thần Hoàng dẫn đại quân chinh phạt chung quanh, nhưng lại thua ở Nguyên Liên Giới, bị ngăn cản suốt bảy năm. Cũng chính vì trận chiến ở Nguyên Liên Giới, dính líu tới số lượng quân lực lớn, mới không thể nhanh chóng thống nhất Vân Giới. Trước quân Khổng Dao, chiến là bại, mà thảm nhất là thiếu chút nữa bị đuổi khỏi Vân Giới. Nếu không phải vì tranh giành quyền lực tại Đại Thương, vị Liêu Vương kế thừa ngôi hoàng đế kia quá mức đề phòng Khổng Dao, cuối cùng Đại Thương có sụp đổ không cũng khó nói.
Bất quá Tông Thủ rất là tò mò về người ngăn cản Thần Hoàng tại Nguyên Liên Giới suốt bảy năm. Đáng tiếc sử sách không có đề cập chữ nào, bị che dấu trong dòng thời gian, không còn chút dấu vết. Hắn cũng không biết có phải là người này, nhưng tỷ lệ là hắn là cao nhất.
Không biết thiên địa thế giới này có thực sự tồn tại ý chỉ của nó không?
Nhìn xem các thế giới, mỗi lần thế giới gặp nguy đều có vô số anh hùng, không ngừng xuất hiện.
Nguyên Liên Giới là vậy, Vân Giới cũng là vậy!
Tông Thủ đang suy nghĩ miên mang, cuối cùng trở lại vấn đề trước mắt.
- Ngươi cho rằng một loạn thế gian hùng như ngươi, Cô cũng có bao dung tiếp nhận?