Trước kia đệ tử vì chính mình thiên tư mà tự đắc, người bên ngoài
trăm năm khổ tu, chính mình mười năm cũng biết. Khinh thường Vân Giới,
cũng dưới mắt không còn ai. Lúc này đây mới biết là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Sư bá lúc trước báo cho, quả nhiên không sai.
Chính là lại liên lụy tử quy tủ sư huynh.
Lại hơi chút lo lắng hỏi:
- Không biết vô khư cùng tử quy tử kỳ mấy vị sư huynh, có thể hay không sống lại!
Kia Nguyên Mộng Tử vốn là vui mừng hơi chút vuốt cằm, lần này mặc dù
hiểm, có thể chịu đựng thất bại, tôi luyện tâm tính, lại không tồi. Cuối cùng nghe vậy là lại nhíu mày:
- Tử quy tử nhất ý tinh tiến,
không có thoát thân khỏi bí thuật . Vô khư còn là bị thương nặng Nguyên
Hồn, Tông Thủ một kiếm kia ' thái sơ ', liền Nguyên Hồn trong thân ngoại hóa thân cũng không thể lưu lại. Cũng may bên trong vạn hồn đăng, còn
lưu lại một tia sinh cơ.
Tình Minh hơi chút ảm đạm, lại hiếu kỳ hỏi:
- Có phải hôm nay sư bá là đi gặp Tông Thủ, hắn nói như thế nào?
- Kẻ này cuồng ngạo, tự nhiên là không chịu đáp ứng!
Trợn mắt giận giữ, nguyên mộng trong ánh mắt tràn đầy lãnh ý:
- Việc này không ngại, dự tính là hắn đến một người, cũng nhấc không
dậy nổi cái sóng gió! Ta đạo môn nay đã là thể diện hoàn toàn không có,
cũng không ngại đợi thêm một ít thời gian. Chỉ cần đợi đến ngươi Hoa Vân Long huyền hai vị tổ sư trở về, trong vòng mấy tháng, liền có thể chém
đầu kẻ này!
Tình Minh anh mắt mừng thầm, trên mặt cũng hiện lên một tia sát khí.
Cũng trong nháy mắt này, chỉ thấy phương trời xa xa, một đạo hồng quang rơi xuống.
- Đạo Linh Khung Cảnh,có ai dám đi ra đơn đấu một trận ?
Thanh lãng âm thanh, chấn động tầng mây.
Nguyên Mộng Tử ngẩn ra, rồi sau đó trên mặt trắng bệch như như tờ giấy.
- Đạo Linh Khung Cảnh, người nào có thể đi ra cùng ta đơn đấu một trận?
Còn không đến nửa khắc, thanh âm của Tông Thủ lại một lần nữa vang lên.
Âm truyền ngàn dặm, phảng phất như chỉ sợ người khác nghe không đến, xa xa tản ra.
Trên mặt Nguyên Mộng Tử đã không phải là trắng bệch mà dần chuyển tím.
Ánh mắt âm trầm cực điểm nhìn về thân ảnh thiếu niên đứng trên một đồi cát cách độc cô nhai này ước chừng trăm dặm.
Một thanh huyết kiếm đang cắm bên thân, khí thế khinh người, ngang ngược mà bá đạo!
Cho dù là cách trăm dặm, cũng có thể cảm giác được Tông Thủ kia tột đỉnh chiến ý.
Tiểu tủ này thật sự ý định hướng chính Đạo Linh Khung Cảnh khiêu chiến!
Tình Minh tức thì nắm chặt hai đấm, thân hình hơi chút phát run, nộ mục nhìn về phương xa.
Trước đó không lâu nàng còn muốn mở miệng thỉnh cầu, nếu Đạo Môn thực
có thể ở trong vòng mấy tháng đạp diệt Càn Thiên. Vậy liền để nàng tự
tay đem têm Tông Thủ kia tru diệt trả thù cho cái chết của tử quy sư
huynh!
Lúc này lại chỉ có thể đem những ý niệm trong đầu này chôn sâu vào nội tâm một lần nữa.
Ai có thể nghĩ đến, ngay tại Nguyên Mộng Tử vừa mới tràn đầy tự tin nói là không việc gì, cho rằng người nọ không còn uy hiếp cũng là lúc Tông
Thủ trực tiếp đánh đến cửa?
Kinh hãi qua đi, chỉ còn thấy một trận nhục nhã căm phẫn vô cùng mãnh
liệt.Tên Tông Thủ này, sau khi tàn sát bọn hắn Đạo Linh Khung Cảnh gần
bảy mươi tiên cảnh tu giả rõ ràng còn dám chạy tới bọn hắn Đạo Linh
Khung Cảnh trước cửa khiêu khích?
Đem bọn họ Đạo Môn căn bản trọng địa, trở thành cái gì? Khung cảnh ba vạn đệ tử, đều không để trong mắt?
Thực cho là khung cảnh bọn họ, liền không làm được sao?
Mà khi tỉnh táo lại, tiếp tục cẩn thận suy tư. mặt Tình Minh cũng như Nguyên Mộng Tử đều tái nhợt.
Chỉ có thể mãnh liệt cắn răng, trong miệng một trận ' khanh khách ' rung động.
-"Tên Tông Thủ này, quả thực khinh người quá đáng!"
Lời mới nói ra, liền thấy Nguyên Mộng bên cạnh, trên mặt một trận vặn
vẹo run rẩy, ánh mắt bạo loạn điên cuồng. Bàng bạc hồn áp trùng kích
xung quanh tỏa ra tứ phía.
Thẳng đến trăm dặm, khiến cho cả tòa cô sơn này kịch liệt chấn động dường như sắp sửa sụp đổ.
Mà ngay trên vách núi tức thì tràn ngập hơi thở âm lãnh cùng lạnh thấu
xương sát ý,làm cho kẻ khác lạnh thấu xương tủy(rét lạnh thấu xương).
Tình Minh chỉ cảm thấy chính mình Nguyên Hồn rất nhanh sẽ bị nghiền
nát! Cũng may Nguyên Mộng Tử lập tức phát giác không ổn. Cường đại ý
niệm tuy còn đang hướng phía xa lan tràn áp bách nhưng nàng nơi này cũng đã nhẹ buông lỏng xuống.
Mà giờ khắc này ở ngoài kia trăm dặm, Tông Thủ như đã phát giác, cười như không cười hướng bên này nhìn qua.
Lập tức kia trong trẻo nhưng lạnh lùng tiếng động. Lại lần thứ ba triệt để chấn động ngàn dậm tầng mây.
- Ta một mình tại đây,đã qua một khắc thời gian, Đạo Linh Khung Cảnh
các ngươi, có phải hay không người nào người nấy đều không có trứng dái?
Tình Minh trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời lại một trận đỏ ửng. Cảm
giác toàn thân huyết dịch phảng phất muốn nổ tung. Cảm giác vùa ngượng
vừa giận.
Thân hình vừa động, liền muốn ngự kiếm bay ra.Lúc
này Nguyên Mộng Tử thấy vậy bỗng dưng phất một cái,một đạo chân lực tuôn ra, đem nàng áp chế đình trụ nguyên tại chỗ.
Tình Minh kinh ngạc nhìn lại, chỉ thấy Nguyên Mộng Tử vẻ mặt đã bình tĩnh trở lại, khẽ lắc đầu:
- Ngươi không phải đối thủ của hắn, giờ khắc này, nếu có gì ngoài ý
muốn. Đạo Linh Khung Cảnh tức thì lâm vào vạn kiếp bất phục.
Lại thở dài một cái. Sau đó thân hình chợt lóe, đã cất bước vào trong khung cảnh.
- Việc này cần bàn bạc kỹ hơn, cũng cần một kế sách vẹn toàn. Về khung cảnh trước lúc sau đó rồi hẵng bàn bạc...
Tình Minh tức thì im lặng, xa xa lại nhìn hướng ngoài trăm dặm. Rồi sau đótiếp tục cắn mạnh răng một cái, thân hình đồng dạng biến mất ở trên
vách núi,
So với hào khí ngưng trọng trên tòa cô sơn đối diện thì trên đồi cát bên ngoài trăm dặm hào khí thoải mái vô cùng.
- Đóng cửa khiêu chiến? Không thể ngờ còn có ngón này. Bội phục bội
phục! Ngươi này chẳng lẽ là học kia Kiếm công tử Tuyệt Dục?
Ngay tại Tông Thủ bên người, Thủy Lăng Ba đang huyền phù giữa không
trung, híp mắt nhìn về phương xa, cười tươi như hoa, ánh mắt sáng ngời
giờ phút này cũng cong thành hình bán nguyệt.
- Ngươi xem
Nguyên Mộng lão đầu kia. Rõ ràng đã tức điên lên rồi!Lúc nãy nếu hắn đáp ứng ngươi hẳn đã tốt rồi? Hiện tại chắc là đang hối hận...
Tông Thủ chỉ lẳng lặng nghe, không trả lời lại. Khép hờ mắt, dưỡng thần điều tức, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Hắn giờ phút này học, chính là Kiếm công tử Tuyệt Dục.
Chỗ duy nhất bất đòng là Tuyệt Dục có người đứng sau, chư tông chư phái tuy rất căm tức nhưng cũng không phải vì thế mà cùng Tuyệt Dục trở mặt.
Mà Tông Thủ hắn lần này, cũng là Đạo Linh Khung Cảnh lúc này căn bản là không thể chống lại thủ đoạn của hắn.
Đem cửa Đạo Linh Khung Cảnh ngăn chặn, thật muốn chờ xem vị Nguyên Mộng Tử kia tiếp theo sẽ ứng phó như thế nào?
- Ân? Đi rồi? Không trông thấy nữa, xem ra mặt cũng đã tức giận! Thực
là hả giận. Ngươi không biết tên kia, lúc trước thời điểm chặn chúng ta
là cái vẻ mặt gì,dạng gì ngang ngược! Quả nhiên ác nhân còn cần ác nhân
trị....