Thủy Lăng Ba cảm thán một tiếng, tiếp đó lại thổn thức nói :
- Vốn đang lo lắng cho ngươi, sợ ngươi không biết thu liễm, gây ra động
tĩnh khiến nhiều người tức giận. Xem ra là lo lắng dư thừa! Quả nhiên
không hổ là vua của một nước, chưa có nổi điên.
- Nhiều người tức giận?
Tông Thủ ý niệm dao động, lúc này cảm nhận được hơn mười trăm hồn niệm
từ bốn phương tám hướng đang hướng nơi này quét qua. Cũng không để ý,
thản nhiên hỏi:
- Ngươi là chỉ Đại Thương? Phật gia? Kiếm Tông? Vẫn là Thái Linh Đạo Lăng Nhị tông?
Hắn nếu là Đại Thương hoàng đế, nhất định vui vẻ khi thấy Đạo gia bị
đánh áp, cũng không muốn cục diện tiếp tục lâm vào hỗn loạn, cũng không
vui vẻ chứng kiến Tông Thủ hắn ở Trung thổ tiếp tục hoành hành.
Mà Phật gia Kiếm Tông, tuy là cùng hắn quan hệ tốt nhưng cũng không
muốn thực lực Đạo gia ở Vân Giới bị quá mức suy yếu đánh vỡ chính tà
lưỡng đạo cân bằng.
Đặc biệt vvào thời khắc này là lúc chư giới ngoại tộc đang như hổ rình mồi .
Còn về rất linh tông cùng nói lăng tông, cũng có dự định như vậy.
Cho dù đôi bên trong lúc đó, thường thường có chút xung đột bất hòa
nhưng dù sao cũng đều là Đạo Môn nhất mạch, không có khả năng thựckhoanh tay đứng nhìn.
Nếu hắn tiếp tục đi tàn sát nhất tông nhất
phái, hai tông này rồi sẽ có một ngày không chịu nổi, đối với hắn động
thủ chính là sớm muộn mà thôi.
- Đều có!
Thủy Lăng Ba mục quang chớp lên, ánh mắt chợt sáng lên sau đó cười:
- Ngươi quả nhiên là trong lòng nhìn thấu! Bất quá hiện tại cũng đã vô phương, không cần để ý...
Tông Thủ nghe vậy, khóe môi nhíu lại cười lạnh.
Vị nguyên thần đế Đại Thương kia không thích cảnh nội loạn, thế nhưng
nếu là Đạo Linh Khung Cảnh thanh danh, bởi vì nguyên nhân nào đó mà bị
rơi xuống đáy cốc, thì tình hình liền bất đồng. Chỉ cần trong lúc này
thế cục không tiếp tục chuyển biến xấu liền có thể.
Không có
người đứng đầu tông phái Đạo Linh Khung Cảnh này, Đại Thương hơn phân
nửa có thể càng dễ khống chế được chư tông trong cảnh.
Thái
Linh cùng Đạo Lăng nhị tông cũng sẽ tiếp tục khoanh tay đứng nhìn. Chỉ
có khung cảnh uy nghiêm thảm bại, mới có thể nhân cơ hội mở rộng ảnh
hưởng ở Đạo gia ba nghìn tông phái.
Còn về Phật gia Kiếm Tông càng sẽ không nhúng tay.
Đó là Thương Sinh Đạo cùng tà đạo đồng dạng muốn thấy.
Cái này gọi là tất cả đều vui vẻ --
Duy nhất bất hạnh, chính là Đạo Linh Khung Cảnh.
Hắn tu kiếm đạo, mặc dù là từ trước đến nay chưa từng chú ý. Thế nhưng
cũng sẽ không đem mình đầy tới hoàn cảnh đội nghịch thế gian.
Kia Nguyên Mộng Tử, thực cho mình là cái loại ngu xuẩn dễ dàng xúc động này sao?
Dùng này lời nói chọc giận chính mình, để cho hắn đi giết càng nhiều đạo quan, tàn sát càng nhiều tông phái?
Thực cho là Tông Thủ hắn thật sự không có thủ đoạn khác sao? Tiếp tục bức bách Đạo Linh Khung Cảnh?
Thật ngại quá, có lẽ khiến cho vị tiền bối này phải thất vọng rồi.
Bên trong Khung Cảnh, trong mật thất Vạn Hồn Đăng, Nguyên Mộng Tử cương lãnh khuôn mặt ngồi ở phía trên thượng vị.
Mà ngay cả phía bên. Đứng đông đúc nhất năm mươi người.
Sắc mặt đều khó coi đến cực điểm, âm trầm vô cùng.
- Tên Tông Thủ này, phải dùng thiên đạo vạn quả mới giải hết mối hận
trong lòng chúng ta! Chờ hoa vân sư tổ từ vân giới trở về, đem hắn băm
thây thành vạn mảnh, giam giứ thần hồn, vĩnh viễn không được siêu sinh,
ngày ngày chịu hỏa ngục thiêu đốt.
- Lời nói ngoan thoại này
có hữu dụng? Hoa Vân và Long Huyền tổ sư, ít nhất cần mất nửa tháng mới
có khả năng trở về. mà vị huyết kiếm yêu quân ngăn cửa khiêu chiến đang ở trước mắt. chúng ta muốn chờ đợi cần phải tìm cách bức hắn lui lại.
- Đúng vậy, tên Tông Thủ này, cho dù là đạo linh cảnh đứng trước mặt
hắn nhiều một ngày cũng rất là nhục nhã! Then chốt là đạo môn truyền
thừa vạn năm lại không làm gì được một người, việc này truyền ra chỉ sợ
mất hết cả mặt mũi.
- Trước kia, phía đông chư tông diệt vong có thể nói ta đạo môn cứu viện không kịp. nhưng hôm nay, vị huyết kiếm
yêu quân đánh tới cửa, việc này không thể tránh được. Vân Giới 3000 đạo
môn, còn có ai nghe lệnh của đạo linh cảnh?
- Vậy chúng ta
phải ứng phó như thế nào? Đừng nói là chúng ta đạo môn, cho dù cả Vân
Giới người có thể tiếp được người này một kiếm chỉ sợ tuyệt không ra
khỏi mười ngón tay.
- Hôm nay, trong khung cảnh, tiên cảnh tu sĩ chỉ có 40 người. Vũ Lam Sơn bình an đạo trận đó, vị huyết kiếm yêu
quân này tàn sát không chỉ có như vậy, chỉ là đợi bên ta xuất chiến kết
quả chỉ sợ cũng như vậy.
Tinh Minh đứng bên nghe, trong mắt hiện lên tràn đầy uể oải.
Mấy ngày trước, Tử Quy Tử phân tán người ra để rút về, đúng là có hiệu quả.
Mặc dù có Càn Thiên Sơn huyết vân kỵ truy sát, nửa đường gặp Tông Thủ chặn lại.
Bình yên rút về trung thổ linh cảnh, tiên cảnh đạt đến chín mươi có thừa, cửu giai mấy trăm, vẫn không có tổn thất nhiều.
Nhưng trong số những tiên cảnh tu sĩ, phần lớn đều có môn phái của
mình, cũng không lệ thuộc vào Khung Cảnh. Sau khi rút về, bời vì lo lắng cho tông môn an nguy, đều tự động trở lại.
Khi đó, Tông Thủ
còn đang ở trung thổ nội địa, hoàng hoành không cố kỵ. cũng không ai
nghĩ đến Tông thủ lại trực tiếp tìm đến Đạo Linh Khung Cảnh.
Từ khi kiếm tông phân cách ra liên tục hơn một vạn năm, không ai dám khiêu chiến Đạo Linh Khung Cảnh uy nghiêm.
Hết lần này đến lần khác vị huyết kiếm yêu quân hoàn toàn không sợ.
Lúc trước ở phái trên cô nhai nàng cũng từng nghĩ đến điểm này.
Người nọ, có thể nói là đánh chúng điểm yếu, cũng là tìm được một thời cơ cực tốt.
- Kế hiện giờ, cũng chỉ có triệu tập chư tông tiên linh cảnh cường giả. Nhanh chóng đến cứu viện Khung Cảnh.
- Quay về cứu viện? Đợi được mấy người qua đây, cần mấy ngày? Hơn nữa
lúc này hơn 3000 môn phái có bao nhiêu môn phái nghe lệnh từ Đạo Linh
Khung Cảnh?
- Chúng ta Đạo Linh Khung Cảnh Lưu Lạc đến nỗi
không thể cầu viện được tông môn thuộc hạ, con như thế nào thống lĩnh
được 3000 môn phái? Bức đến nông nỗi này, những người có ý nghĩ ngồi đợi cứu viện, đều phải treo cổ tự sát mới đúng!
- Chúng ta có thể đợi. Nhưng không thể ngồi nhìn bên ngoài tên Tông Thủ nhàn nhã đắc ý đi.
- Mấy ngày trước, không phải đã quyết định cùng tên Tông Thủ đàm phán
sao? Kéo dài thời gian đợi Hoa Vân Sư Tổ trở về sẽ cùng hắn tính toán
sao? Thế nào lại xảy ra biến cố như vậy?
Bên trong tính thất, một bầu không khí tịch mịch bao trùm. Đã không ít người nghĩ đến để chủ trì đứng ra cùng tên Tông Thủ giảng hòa. Đúng là vị ngồi cao nhất trong này.
Không lâu trước, từng có người tiếp xúc với Tông Thủ. Một thời thần không đến đã xảy ra biến cố này.
Lời nói vừa rồi của vị kia, rõ ràng là không có ý tốt.
Nguyên Mộng Tử trong mắt tràn đầy lo lắng. ánh mắt liếc qua tất cả mọi
người. sau đó hừ một tiếng, lần nữa nhắm mắt lại, không thèm để ý đến.
Lần này biến cố là do hắn tính sai. Hắn Nguyên Mộng Tử tuyệt đối không đùn đẩy.