Thần Hoàng

Chương 888: Chương 888: Phục binh phía sau.




Chỉ là binh giả, đại sự quốc gia. Tử sinh chi địa, tồn vong chi đạo, không thể không xem xét, cũng không thể không thận!

Trong nội tâm xẹt qua câu này, cảm xúc của Tông Thủ lại sâu chưa từng có.

Binh nguy chiến hiểm, đối với hắn mà nói chỉ là nhếch một, một vài con số đơn giản, lại tổn thất bao nhiêu tài lực mà thôi. Mà một quốc gia Đông Lâm đã có trăm vạn tướng sĩ, mệnh hệ không sai!

Ngày sau trị quốc dùng binh, đều phải thận và thận!

- Thần thấy chư tướng phục vụ quên mình, Nhâm Tướng quân lại từ đầu cuối đều bảo tồn thực lực, tất có hậu thủ, hôm nay chiến cuộc nhìn như nguy cấp, ngược lại Dạ Ma xem ra lương thức đã tận rồi --

Khổng Dao nhàn nhạt nói xong, nàng trong lòng biết bản thân Tông Thủ cũng là một vị Vô Song danh tướng, trong cục vực, bổ sự dùng binh thậm chí còn trên cả nàng. Chiến cuộc như thế nào, không đến mức nhìn không ra, cho nên mới càng thêm khó hiểu.

Trong nội tâm lại chợt khẽ nhúc nhích, nhìn về phía trước ngực Tông Thủ, phía dưới lồng ngực rõ ràng là một đoàn hồng mang lóng lánh mơ hồ.

Là hạng liên mà nàng đưa cho Tông Thủ kia sao?

Khổng Dao ánh mắt chớp lên, tiếp theo khóe môi chau lên, trong nội tâm đột nhiên hiểu ra.

Đây là Vương khí rừng rực, ngay cả dị bảo này cũng cần toàn lực ứng phó, mới có thể áp chế lại.

Mặc dù đã không thể Vọng Khí, lại biết mệnh cách số mệnh của Tông Thủ lúc này tất đang kịch liệt biến hóa lấy.

Nếu là chuyển suy, vậy thì dị bảo này tất đã không có nửa phần động tĩnh.

Tình hình như vậy chính là Vương khí ngưng tụ bốc lên.

Nhưng phản ứng sao lại mạnh đến mức này chứ?

Chợt liền không đi để ý nữa, Khổng Dao tiếp tục chống kiếm, ngắm nhìn phía dưới.

Như nếu nhận định một trận chiến này bọn hắn có thể tất thắng không thể nghi ngờ, vậy thì sai rồi.

Chiến cuộc đến tận đây, vẫn không thể có chút chủ quan nào được

Một trận chiến này, càng chính là cuộc chiến Khổng Dao nàng chính thức danh dương Vân Giới.

Chỉ có thể thắng, không thể bại!

Chỉ nghe bên ngoài hơn mười dặm truyền đến một tiếng nổ vang, lại là một thạch bảo đang sụp đổ.

Chính là một cái thạch bảo ở phía trước trung quân.

Cũng may nửa khắc trước, q uân coi giữ bên trong cũng đã lục tục rút khỏi. Tuy thành lũy sụp xuống, nhưng lại không nhiều thương vong lắm.

Mà thạch bảo này vừa vỡ, toàn bộ phòng tuyến, lập tức lộ ra một cái lổ thủng dài đến ngàn trượng.

Khổng Dao lạnh lùng chú mục, cũng không có ý truyền lệnh.

Sau một khắc, chỉ thấy phương trận hơn bốn mươi vạn người từ trong thạch bảo bên cạnh xếp thành hàng mà ra. Đúng là không thuận theo công sự, cũng không tá trợ lực linh trận liền trực tiếp đứng ở trước Dạ Ma quân.

Càng vượt ngoài ý định, cũng không ở đó trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mà không hề chần chờ đèn lên trận hình triển khai tựa như tường đồng vách sắt kia.

Mà rõ ràng kết quả địch cường ta nhược, nhưng lúc hai đạo nước lũ xích và hắc đụng vào nhau thì Dạ Ma quân ở đối diện, mười mấy cái phương trận trong một sát na lại bị bức phải chật vật triệt thoái về phía sau.

Khổng Dao nhìn qua cười:

- Nhâm Tướng quân, quả nhiên biết nắm thời cơ --

Tông Thủ có chút gật đầu, kịch chiến hơn hai canh giờ, dựa vào thạch bảo không ngừng tiêu hao khí lực của Dạ Ma quân. Hơn mười vạn người lại ở hậu phương nghỉ ngơi dưỡng sức.

Lúc này thạch bảo mặc dù phá, nhưng cũng là lúc những Dạ Ma quân này suy yếu nhất.

Vì vậy vừa chiến tiếp thì những Xích Giáp Chiến Sĩ kia liền chiếm cứ thượng phong.

Tông Thủ trong nội tâm lại không coi trọng lắm. Quả nhiên gian nan lúc đầu qua đi, từ phía sau Dạ Ma quân trận đi lên thay đổi từng cái một.

Chiến cuộc lại lâm vào giằng co, hơn mười vạn Xích Giáp Chiến Sĩ, khí thế dần dần suy bại.

Nhưng vào lúc này, hai vạn người đều cùng Xích Giáp Chiến Sĩ ở chung quanh có chút bất đồng, bỗng nhiên vượt trận mà ra, đột nhập vào Dạ Ma Trận.

Mới bắt đầu Dạ Ma còn chưa từng để ý.

Mà khi hai vạn Thiên Cương kiếm tốt thế như chẻ tre sát nhập vào thì cơ hồ ánh mắt mọi người, đều tập trung qua.

Đại kiếm đỏ thẫm chỉnh tề giơ lên, lại chỉnh tề vung xuống!

Liền khiến người chết ngay lập tức, dù vũ lực mạnh mẽ tuyệt đối, có thể đở nổi một kiếm, chống đở được hai kiếm, lại ngăn không ngăn được ba bốn kiếm!

Đột phá! Giết chóc! Đột phá! Lại giết chóc!

Liên tục phá trận, cơ hồ triệt để xuyên thấu trận địa địch ở đối diện.

Cũng ngay khi Dạ Ma quân, bắt đầu bối rối thì mấy chỗ còn lại cũng đồng thời phát lực. Hơn mười vạn Xích Giáp Chiến Sĩ, lần nữa triệt thoái địch nhân ở đối diện về sau.

Tuy là phân bố trên hàng ngũ rộng mấy vạn trượng, lại phối hợp ăn ý. Tiến thối đều vừa đúng.

Cũng thủy chung khiến áp lực mà Thiên Cương kiếm tốt gặp phải bảo trì ở trình độ thấp nhất.

Mà nơi bị hai vạn đại kiếm đỏ thẫm chỉ đến, rất nhiều Dạ Ma, đều vô cùng kinh hoảng từ mặt đất bay lên, tránh tranh phong mang. Một ít người càng thử, từ trên không trung quăng mâu xuống để ngăn trở bộ pháp của hai vạn Thiên Cương kiếm tốt kia.

Bất quá sau một khắc, lại lập tức có mấy vạn mũi tên đỏ thẫm bỗng nhiên bao trùm phía chân trời.

Đúng là Thiên Cương xích nỏ sĩ!

Trong chớp mắt, Dạ Ma trên bầu trời cơ hồ không còn một mống. Suốt gần vạn Dạ Ma, từ không trung rơi lả tả xuống.

Hơn mười vạn xích giáp đại quân, rõ ràng là dùng thế yếu phản thủ làm công, áp khiến đối phương không ngừng triệt thoái về phía sau, đúng là gần như tan tác!

Nhưng ngay khi cảm giác lại chống đỡ không nổi thì ở đối diện chi thiết kỵ của Tông Nguyên có tới suốt sáu cái phương trận tứ giai bị lột xuống, chạy tới bên phía gần trăm vạn bộ quân chém giết kia.

Mà cũng trong nháy mắt này, kỵ quân của Tông Nguyên cuối cùng cũng động. Hơn mười vạn kỵ chạy gấp, 120 vạn cái móng ngựa chà đạp. Mãnh liệt như nước thủy triều, vừa lúc những cái quân tinh nhuệ tứ giai kia rút lui lộ ra sơ hở.

Cũng xông vào với thế như chẻ tre, Huyết Vân tuôn ra, 30 vạn thiết kỵ lướt qua, là một mảnh bạch cốt um tùm .

Chỉ nửa khắc đã có mấy Dạ Ma quân trận lục tục sụp đổ, tử thưởng đạt đến ba vạn.

Tông Thủ ánh mắt lóe lóe, lúc này mặc dù là hắn, trong nội tâm cũng không khỏi thầm khen một tiếng ‘ tốt ’!

Nhậm Thiên Hành và Tông Nguyên, hai người mặc dù không hề trao đổi, nhưng phối hợp ăn ý lại khiến kẻ khác phải vỗ án tán dương!

- Tông Nhậm hai vị tướng quân, đều có thể coi là Vô Song danh tướng. Mặc dù ở Đại Thương, cũng có thể làm một phương đại soái, Phong Hầu bái công không nói chơi, lại chịu hiệu lực ở Càn Thiên, thực là phúc của quân thượng.

Khổng Dao ánh mắt chớp động lên, mang theo vài phần cảm khái.

Nàng cũng không nghĩ tới, Nhậm Thiên Hành lại đánh một trận này đến mức này.

Cũng rất khó hiểu, danh tướng như Nhậm Thiên Hành sao lại chịu khuất ở một nơi hẻo lánh như Đông Lâm Vân Lục?

Bổn sự dùng binh bực này, vô luận đặt ở chỗ này cũng đều sẽ được trọng dụng.

Chẳng lẽ Tông Thủ thật sự có mị lực khác thường nào đó? Có thể khiến những nhân kiệt này đều cúi đầu nghe lệnh sao?

Sau một lát, chiến cuộc phía dưới lại biến đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.