- Quốc quân đang kỳ quái, vì sao đến rạng sáng, bên phía Càn Thiên
Sơn rõ ràng nên có kết quả, nhưng lại không có chút tin tức nào truyền
lại đúng không?
Thần sắc Nguyễn Uy Linh âm lãnh, lại lẳng lặng lắng nghe. Đây cũng chính là chỗ khiến hắn nghi hoặc khó hiểu nhất.
Bên kia vô luận là thắng hay bại, cũng không đến mức không có nửa phần tin tức mới phải --
- Tự nhiên là do Càn Thiên Sơn ta toàn lực chặn đường! Lại càng vì lúc
này trong Vân Giới đã không có người nào nguyện đắc tội Càn Thiên Sơn ta để đưa tin tới cho quốc quân cả--
Lời Trương Hoài nói được một nửa, đã bị Nhậm Thiên Hành cắt đứt. Thanh âm hùng hồn vang vọng khắp nơi:
- Nói cho quốc quân biết, một canh giờ trước, Đạo Linh khung cảnh Hoa Vân chân nhân, Trọng Quang chân nhân, đã thân vẫn. Một trận chiến ở Càn
Thiên Sơn, Đạo Môn tử thương tiếp cận vạn người. Tu giả tiên cảnh lên
đến bốn mươi người. Chủ ta không việc gì, đã bình yên độ kiếp, sợ rằng
khiến quốc quân phải thất vọng rồi --
Tiếng nói hạ thấp, Càn Thiên quân tốt ở bốn phương tám hướng đều phát ra tiếng hoan hô như sét đánh.
Rất nhiều người, đều không biết Hoa Vân Trọng Quang là người phương nào, Đạo Linh khung cảnh đến cùng là tồn tại dạng nào.
Chỉ cần biết được Càn Thiên Sơn bọn hắn tựa hồ lại có một lần đại thắng là được.
Thậm chí chỉ là tien tức quốc quân Tông Thủ bình yên độ kiếp thôi đã khiến cho bọn hắn phấn chấn không thôi rồi.
Trong mắt Nguyễn Uy Linh toát ra tia cười nhẹ.
Hoa Vân chân nhân Trọng Quang chân nhân thân vẫn? Nói đùa gì vậy?
Có Đạo Tông bảo vệ, mặc dù thất bại cũng có thể toàn thân trở ra, trong Vân Giới ai có thể làm gì được bọn hắn.
Chẳng qua là khi hắn nhìn về phía bên cạnh người Nhậm Thiên Hành thì trong nội tâm lần nữa trầm xuống.
Chỉ thấy vài tên tu sĩ kia đều là gương mặt tái nhợt, ánh mắt đạm mạc nhìn
qua bên này, tựa hồ đã chấp nhận lời của Nhậm Thiên Hành.
Hoa Vân Trọng Quang thực sự đã chết? Đạo Môn thật sự thất bại?
Khó trách khó trách --
Không có tin tức truyền lại, sợ rằng những tông phái kia đã cho rằng Đại Việt hắn đã là bại cục đã định, không có giá trị giao hảo nữa.
-- Đáng hận!
Bỗng nhiên xa xa, cuối cùng một đạo vầng sáng mà hắn chờ đợi đã lâu phá không mà đến trước người hắn.
Lại cũng không phải tín phù bình thường, mà là một đầu tam túc kim tước, lập lòe một cái đã đến trong tay hắn.
Nguyễn Uy Linh sắc mặt tái nhợt, linh thú như tam túc kim túc rất là quý
trọng, có thể xuyên không, có thể cách xa ức vạn dặm truyền tin, không
sợ chặn đường.
Đại Việt hắn, tổng cộng mới chỉ có một đầu như
vậy. Phaỉ động dùng vật ấy, biểu hiện các loại thủ đoạn truyền tin lúc
trước đều đã vô dụng rồi
Cầm tín phù trong tay, Nguyễn Uy Linh
lập tức trong nội tâm rung động, cũng không suy nghĩ Hoa Vân Trọng Quang đến cùng là vẫn lạc thế nào. Bỗng dưng gào thét một tiếng:
- Lui! Chư quân nghe ta điều hành, toàn lực phá vòng vây! Tất cả cấm vệ thân quân lưu lại theo cô, cô tự mình đoạn hậu!
Này câu rống ra, hơn trăm vạn Việt triều đại quân ở nơi này liền bạo động một hồi.
Nhưng đến câu cuối cùng, cơ hồ tất cả tướng sĩ Đại Việt tâm thần đều định, mắt lộ ra vẻ cảm động kiên quyết.
Hai người Trương Hoài Nhậm Thiên Hành nghe vậy, đều khẽ giật mình. Cách hơn mười dặm liếc nhau một cái.
Trong nội tâm đều lóe lên cùng một ý niệm trong đầu, Nguyễn Uy Linh này quả nhiên là kiêu hùng chính thức --
Nhậm Thiên Hành sau đó lại lắc đầu, tay mang theo thanh đại kiếm kia từ trên đỉnh núi nhanh chóng quay về trận.
Hắn khác với Tông Nguyên, Tông Nguyên thích tự mình xung phong liều chết,
suất lĩnh hơn mười vạn kỵ quân xông trận phá trận. Hắn lại thích tọa
trấn phía sau, điều hành đại quân, nghiền áp đối thủ.
Theo hắn quay về, năm trấn Thiên cương kiếm tốt, lập tức đi đầu đẩy về
trước... Bốn canh giờ sau, dưới Sương Thiên thành tiếng giết, rốt cục
cũng dần dần ngừng lại.
Lúc này ngoài thành hơn mười dặm, giăng đầy áo giáp tàn toái và xương cốt người ngựa.
Rất nhiều tướng sĩ, xuyên thẳng qua trong đó. Tìm kiếm chậm chễ những thương binh còn sống cần cứu trị, thu thập lấy thi thể,
Càn Thiên Sơn hôm nay tôn trọng Hỏa Đức, áo giáp đều là màu hồng đỏ thẫm.
Khắp trên chiến trường, thình lình phân bố lên đến mấy vạn.
Bất quá nơi đây càng nhiều hơn nữa là thi thể mặc áo giáp màu đen.
Việt triều tôn Thủy Đức, vì vậy áo giáp đều là màu đen.
Trương Hoài từ trên cao nhìn xuống ra xa, trong lòng tính sơ qua một phen, liền đoán ra Việt triều tử thương chừng 50 vạn người.
Một trận chiến này, có thể nói là rất thảm thiết.
Lúc tử thương ít nhất, là ở khi Đại Việt quân, vừa bắt đầu phá vây mà ra.
Dưới sự chỉ huy của Nhậm Thiên Hành, hơn mười vạn Đại Kiền tướng sĩ liền như một cái cối xay thịt, không ngừng thu gặt lấy tánh mạng.
Thương vong sau này mới kịch liệt tăng lên.
Nguyễn Uy Linh quả nhiên là thân thống cấm vệ, đoạn hậu cho hơn mười vạn Đại Việt quân.
- Bảy vạn cấm quân, không một người hàng! Toàn bộ chết trận --
Nhậm Thiên Hành đứng ở bên cạnh Trương Hoài, thần sắc phức tạp, nhìn đống thi hài kia
Thần sắc vừa thống hận, lại có bội phục.
Ban nãy bảy vạn cấm quân Việt triều cản ở phía sau khiên cho bộ hạ của hắn thương vong rất thảm trọng.
Ngay cả Thiên Cương kiếm tốt, cũng nhận lấy tổn thương không nhỏ.
Mà vị kia Đại Việt quốc quân Nguyễn Uy Linh kia cũng đúng như lời nói,
chiến đến cuối cùng, mới lĩnh ngàn tinh kỵ, phá vòng vây đào tẩu.
- Nguyễn Uy Linh này quả nhiên là một vị anh chủ, rất khó chơi, dưới
trướng cũng rất nhiều lương tướng. Có người này ở đây, lần này tiến công chiếm đóng Nam Phong Vân Lục tuyệt không phải chuyện dễ!
Trương Hoài vừa nói, một bên đang suy tư.
- Kế sách thượng giai chính là toàn diệt trăm vạn tinh nhuệ của Việt quốc ở Huy Châu. Khi đó lại xuôi nam, Nguyễn Uy Linh dù thế nào cũng khó có
thể làm được gì.
Nhậm Thiên Hành nhíu mày lại, hắn cũng cảm thấy
như thế. Vị Đại Việt quốc quân này chẳng những rất được quân tâm, mà bổn sự dùng binh cũng rất bất phàm.
Dù là thân ở vào hiểm cảnh như giao thủ cùng hắn cũng không tan tác.
Bất quá muốn tiêu diệt toàn bộ, lại nói dễ vậy sao?
Hắn nhớ rõ Việt Triều ở bờ Vân Hải mặt phía nam còn có hơn mười vạn đại
quân, trông coi đường lui và lương thảo vật tư. Càng có không ít binh
lực, phân bố ở Chư Thành.
Một khi tụ hợp, trọng chỉnh quân thế thì cũng lên đến 150 vạn người!
Mặc dù không thể thắng hắn, nhưng cũng có thể binh yên rút khỏi Huy Châu.
Trương Hoài lập tức cũng cười cười, ra vẻ thản nhiên nói:
- Được rồi! Hôm nay có thể toàn diệt tinh nhuệ cấm vệ quân của hắn đã là
niềm vui ngoài ý muốn rồi! Trận chiến này vốn là vì dụ hắn đến công Huy
Châu, lúc này mục đích đã đạt, Đông Nam đại cục đã định. Chúng ta còn gì phải lo nữa?
Nhậm Thiên Hành có chút gật đầu, mặc dù không cam lòng, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể như thế.
Lúc này phía chân trời lại có một điểm linh quang đánh xuống, lao thẳng tới mà đến.
Hắn tiện tay tiếp nhận, tiếp theo ánh mắt chớp lên, hiện ra dị quang.