Thấy lại trái phải, xa xa càng có thể thấy được hai chi đại quân hai
mươi vạn người đang hướng tới nơi này, bộ dạng đều là quân tinh nhuệ cả.
Bên tai cũng nghe Trương Hoài, lần nữa lên tiếng cười nói:
- Trương Hoài chưa chắc sẽ chết, lại sợ quốc quân hôm nay, khó có thể chạy trốn!
Nguyễn Uy Linh đôi mắt ngưng tụ, tiếp theo lại trấn định lại.
Trận chiến hôm nay, kỳ thật cũng không cần lo lắng, chỉ cần chờ kết quả bên phía Càn Thiên Sơn là được.
Nguyễn Uy Linh đôi mắt ngưng tụ, tiếp theo lại trấn định lại.
Trận chiến hôm nay, kỳ thật cũng không cần lo lắng, chỉ cần chờ kết quả bên phía Càn Thiên Sơn là được.
Có mấy vị Thánh Cảnh của Đạo Linh khung cảnh, cộng thêm chư tông liên thủ, chẳng lẽ còn không thể làm gì được một Tông Thủ sao?
Dù là vô địch đời này, nhưng trong mắt những nhân vật kia, cũng chỉ là một con sâu cái kiến béo tốt hơn một ít thôi, trong nháy mắt liền có thể
diệt!
Tông Thủ đã chết, Càn Thiên Sơn sắp diệt. Hai người Trương
Hoài Nhậm Thiên Hành tụ tập hơn mười vạn đại quân ở chỗ này cũng tự
nhiên trở thành lục bình không rễ, không có gì phải sợ
Nghĩ như vậy, nỗi lòng Nguyễn Uy Linh cũng dần dần bình phục. Liếc xéo Trương Hoài, không muốn nhiều lời với người này nữa.
Khống chế kỵ thú đạp xuống từ không trung, trở về trong quân.
Lúc này nói gì cũng đều vô dụng, đợi đến khi tin tức ở Đông Lâm Vân Lục truyền đến, tự nhiên tất cả đều được giải quyết rõ ràng.
Trương Hoài rất có tài chính trị, sau này nếu có thể hàng, hắn tuyệt sẽ không keo kiệt ban thưởng quan lớn.
Nếu không như nguyện, vậy cũng chỉ có hình phạt ngũ mã phanh thây, ngũ xa phanh thây mới giải được mối hận của hắn!
Tên tiểu nhi này, miệng lưỡi thật lợi hại!
Bất quá lúc này, cũng không thể để mặc người này hồ ngôn loạn ngữ, làm loạn quân tâm sĩ khí của hắn được.
Bất quá chuyện này, đều có người bên ngoài làm thay, không cần quốc quân như hắn đến mắng nhau với người khác.
Trước đây là vì lộ ra thành ý, mới ở trước trận tự mình mở miệng mời chào. Lúc này nếu còn làm vậy nữa thì sẽ rất mất thân phận.
Nơi trước trận, sớm đã có một gã tướng lãnh mặc áo giáp đô thống lớn tiếng quát mắng:
- Cẩu tặc Trương Hoài vô lễ! Quân thượng nhà ta hảo ý khuyên bảo, ngươi
lại mở miệng nói ra lời bực này! Giờ nếu không hàng, hôm nay sau khi phá thành Đại Việt ta nhất định sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành ba
ngày! Phanh thây xé xác Trương Hoài ngươi--
Nguyễn Uy Linh không
đi để ý tới, nhưng trong lòng hơi cảm thấy kỳ quái, lúc này đã đến rạng
sáng. Mấy canh giờ trước kia hắn nhận được tin bên Càn Thiên Sơn, Tông
Thủ gặp phải chính là Cửu Diệu Huyền Không Chuyển Luân Kiếp
Đến lúc này phải nên sớm chấm dứt mới phải.
Vì sao đã đến lúc này, vẫn không có tin tức gì truyền lại?
Kiềm chế ở nghi hoặc, Nguyễn Uy Linh dốc hết tâm lực, chuyên chú chuyện trước mắt.
Lúc này đại quân ở ba phương đều là dù bận vẫn vẫ ung dung, đẩy mạnh lấy dưới thành.
Cũng không cần hắn hạ lệnh điều hành, mấy vị đại tướng có kinh nghiệm chiến trận đã nhao nhao có động tác.
Một bộ kỵ quân tinh nhuệ mười vạn người mạnh mẽ chọc vào Đông Nam, chiếm cứ mấy chỗ cao điểm bên kia. Khiến cho đại quân đến từ ba mặt không thể
hình thành nên xu thế vây kín.
Mười mấy cái phương trận dưới
thành, ngoại trừ một bộ phận vẫn đang đề phòng lấy trong phòng ra cũngđã thay đổi phương hướng. Chỉ trong nửa khắc đồng hồ đã chuyển thành một
trận phạm vi lớn, trận thế nghiêm mật, xa xa giằng co cùng quân địch ở
ba mặt phía sau.
Mà chỉ sau một khắc, phía sau lưng, một chi kỵ
quân màu trắng bạc đã phá trận mà ra. Vọt tới trên một đỉnh núi cao, ở
đó bao quát lược trận.
Cũng chỉ có chừng 2000 kỵ nhưng lại mang đến cho người một loại cảm giác bức bách.
- Lục giai kỵ quân?
Nguyễn Uy Linh lập tức nhướng mày rậm. Chi Huyết Vận Kỵ kia của Tông Thủ lúc này không đều ở Đông Lâm Vân Lục sao?
Sao ở đây còn có một chi kỵ quân toàn bộ do lục giai Huyền Vũ tông sư tạo thành? Trước kia sao chưa từng nghe nói qua.
Nhìn phục sức kỵ thú. Ngược lại phảng phất bộ dáng giống như Huyền Hồ kỵ của Tông gia vậy.
Chỉ chi tam giai tinh kỵ mà năm đó Tông Vị Nhiên dựa vào để tung hoành phía tây Đông Lâm Vân Lục sao giờ lại biến thành lục giai đạo binh rồi?
Ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy đi đầu là một vị võ tướng thân hình cực kỳ hùng tráng, đứng ở nơi trước nhất.
Nguyễn Uy Linh chỉ liếc qua đã biết đó là Nhậm Thiên Thành, là đại tướng duy
nhất có thể sánh vai cùng Tông Nguyên ở Đông Lâm hiện giờ, thay Khổng
Dao tọa trấn Huy Châu.
Trông thấy người này, lại cũng không thèm
để ý. Thật ra hắn đã sớm dự liệu được, đã có mười trấn Thiên cương kiếm
tốt và Thiên Cương xích nỏ sĩ ở đây thì người này nhất định cũng sẽ xuất hiện.
Đây chính là Vô Song danh tướng, năm trước một trận chiến
cùng Dạ Ma quân ở Thất Hà Sơn đã độc lĩnh trung quân, dùng nhược quân mà không rơi vào thế bại, kiềm chế hơn phân nữa binh lực của Dạ Ma.
Mặc dù Tông Thủ thân vẫn thì cũng vẫn phải coi chừng người này.
Ánh mắt lại dò xét qua nơi phụ cận Nhậm Thiên Hành. Chỉ thấy đứng cạnh hắn là mươi tu sĩ, đứng ở hai bên trái phải hắn.
Tu vị dù là ngươi mạnh nhất cũng mới chỉ là cửu giai.
Nhưng mấy người kia lại khiến sắc mặt Nguyễn Uy Linh hoàn toàn đại biến, mặt không còn chút máu.
Mấy người kia, hắn cũng biếtc. Không lâu trước kia hắn vẫn còn tham kiến.
Mấy người trong đó, đúng là mấy tông chủ tông phái ở Huy Châu.
Nhậm Thiên Hành suất lĩnh đại quân, hiện ra sau lưng hắn như Thiên Hàng Thần Binh vậy.
Khiến cho thế thắng của Đại Việt hắn lại bắt đầu dao động.
Mấy người kia không nhìn được số trời, không biết đại thế. Hàng mà phục phản, cũng là miễn cưỡng cho qua đi.
Nhưng trong đó còn có hai người, lại đến từ Nam Phong Vân Lục, hai tông môn vốn nên hiệu lực cho hắn.
Đúng là dưới sự trợ giúp của bọn họ, Việt Triều mới có thể nỗ lực chống lại chư tông chư phái.
Trong một sát na này, một cổ tức giận khi bị phản bội liền nổi lên trong
lòng, khiến trong mắt hắn lửa giận điên cuồng thiêu đốt lên.
Hắn
tự hỏi đối đãi với nhưng tông phái không hề tệ, cực lực lung lạc, nhưng
không ngờ bọn họ lại như thế, sau lưng chọc cho hắn một đao!
Lập tức tâm thần lại khôi phục lý trí.
Hai người này xuất hiện bên cạnh Nhậm Thiên Hành, tuyệt không phải là không có nguyên nhân. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
Hoặc là bị Nhậm Thiên Hành dùng thế lực bắt ép, hoặc là bên phía Càn Thiên Sơn đã có biến cố vượt quá tưởng tượng của hắn rồi.
Suy nghĩ ngàn vạn, trong lồng ngực Nguyễn Uy Linh lại dần dần lạnh buốt.
Hùng tâm vạn trượng, dã tâm thành lập sự thống trị ở Đông Nam phảng phất như bị giội lên một chậu nước lạnh, đáy lòng lạnh buốt.
- Xem ra
quốc quân lúc này không cách nào tàn sát hết Sương Thiên thành rồi!
Trương Hoài ta, tựa hồ cũng có thể miễn cho ngươi nỗi khổ vạn đao.
Trên tường thành, Trương Hoài đang cười, trong mắt mang theo vẻ trêu tức.
Hắn vốn không muốn nói ra những lời châm chọc khiêu khích này, bất quá nếu
có thể dùng những lời này, dao động tâm chí chiến ý của hơn trăm vạn đại quân Việt Triều, có thể khiến Càn Thiên Sơn bớt đi một ít thương vong thì cớ sao lại không làm chứ?