- Cả nhà diệt tuyệt? Còn kém một chút, nơi này còn giấu một
ít dư nghiệt.
Tông Thủ khẽ lắc đầu, sau đó trong chốc lát chỉ thấy hai lão
giả mặc tố bào từ trong động phủ trên đảo bay ra.
Tuổi tác cả hai chừng lục tuần, dung nhan quắc thước, trong
mắt đều tràn ngập vẻ nghi hoặc và cảnh giác.
Hai người Nhược Thủy và Tông Nguyên cũng hơi kinh hãi, đồng
dạng là âm thầm phòng bị. Hai người này rõ ràng đều là dùng nguyên hồn hóa thân
xuất hiện.
Có thể tụ chân hình, ít nhất cũng là cửu giai!
Chợt lại cảm giác không đúng, hồn lực hai người này rõ ràng
cho thấy có chút khó hiểu, phảng phất hiện ra bất ổn.
Lại nghĩ tới Tông Thủ nói có hoàn cảnh nơi này, lập tức hai
người trở nên thoải mái.
Tu giả nghịch thiên mà đi, bình thường đều là một đám người
tâm chí kiên định, biến thái như Tông Thủ cùng tự ngược chả khác gì nhau.
Không giống đám người này đồng thời được chiều chuộng nhất,
không đủ Linh Năng nuôi dưỡng thì trừ phi là bước chân vào tiên đạo chi môn tự
cấp tự túc. Nếu không tu vi bất ổn cuối cùng không thoát khỏi vận mệnh.
Linh Năng nơi đây mặc dù nồng đậm nhưng đối với Linh Sư chân
hình cấp mà nói tương đương như không có.
- Không biết bốn vị, rốt cuộc là ai? Như thế nào tìm được
nơi đây?
Thời điểm nói chuyện, lão giả lớn tuổi hơn chút ít lộ vẻ
nghi hoặc hỏi.
Tông Thủ cười cười, chung quanh tiểu đảo nào có một linh trận
quy mô có thể làm cho người ta vô thức vòng qua. Dù có là cửu giai nếu không biết
phương pháp phá giải cũng chỉ như con ruồi không đầu bay loạn.
Bất quá hắn sẽ không nói đây là nhiệm vụ thường xuyên trong
trò chơi Thần Hoàng đời sau của Lăng Vân tông, lấy danh vọng của Phù Linh Tông,
vì thế mới sùng bái như lòng bàn tay.
Tạo nghệ phù đạo của hắn khá tốt là bởi vì Phù Linh Tông
này.
- Nhị vị có phải hai vị trưởng lão Minh Đô, Liệt Hà của Phù
Linh Tông?
Khi tiếng nói vừa dứt, hai lão nhân đối diện lập tức rùng
mình, lộ ra mấy phần sát cơ.
Tông Thủ không thèm để ý chút nào, gằn từng chữ một:
- Bản nhân Tông Thủ! Càn Thiên Sơn - Tông Thủ!
Minh Đô, Liệt Hà đều khẽ giật mình, bốn mắt nhìn nhau, vẻ
nghi hoặc càng nồng đậm.
Khóe môi Tông Thủ tức thì nhếch lên, quả nhiên dư nghiệt Phù
Linh Tông bọn họ không phải thật sự bị nhốt ở một góc, không có để ý tới thế sự.
Cũng có môn nhân đệ tử đi Đông Lâm Vân Giới.
Nếu không phải như thế thì sao hai lão nhân này biết danh tiếng
của Tông Thủ hắn.
- Thì ra là Càn Thiên Sơn yêu Vương điện hạ, cao đồ của Long
Ảnh lão nhân! Lão phu đúng là Minh Đô, thất lễ!
Minh Đô ôm quyền chào hỏi, vẫn lộ ra vài phần lạnh nhạt đề
phòng:
- Không biết điện hạ tới nơi này để làm gì?
- Là tới nhận người!
Ngay cả nửa phần uyển chuyển hàm súc đều không có, Tông Thủ
lại nhìn một chút đảo nhỏ cách đó không xa:
- Linh Năng nơi này chỉ gấp sáu lần bình thường. Dùng thực lực
nhị vị sẽ không tìm được chỗ tốt nào, trốn ở đây là vì muốn tránh được Lăng Vân
chư tông đuổi giết sao? Nhưng ta thấy nhị vị tìm không thấy biện pháp trì hoãn
hoặc là lãnh địa phù hợp đoán chừng chỉ cần bảy năm thời gian sẽ hạ xuống một cảnh
giới.
Hai vị cửu giai Linh Sư đối diện mặt xám như màu đất, Tông
Thủ lúc này mới cười cười:
- Không biết nhị vị có nguyện là cung phụng của Càn Thiên
Sơn thành ta không?
Minh Đô, Liệt Hà đều nhíu mày sau đó hơi vui mừng rồi lại
chuyển thành cẩn thận. Sau một hồi lâu mới nghe Liệt Hà chần chờ mở miệng:
- Lão hủ nghe nói gần đây, Đông Lâm Vân Giới chiến tranh
liên miên. Phía Đông Đông Lâm có Thiên Thành Minh, hùng binh mấy ngàn vạn, càng
có Đông Lâm chư tông ủng hộ. Ngược lại là Càn Thiên Sơn là các ngươi hai năm
qua tự đoạn cánh tay. Đoán chừng Thiên Thành Minh cùng Càn Thiên Thành ngươi
xung đột đã mấy tháng nay?
- Nếu không có Đại chiến tướng, cô làm gì tới tìm hai lão đầu
các ngươi làm cung phụng Càn Thiên ta?
Một câu khiến hai lão nghẹn không nhẹ, trong mắt Tông Thủ
cũng ẩn ẩn lộ ra phong duệ đe dọa nhìn đối diện:
- Một trận chiến này đối thủ của Càn Thiên Sơn ta là Thiên
Thành Minh thì không bằng nói là Đông Lâm chư tông. Không biết nhị vị có tình
nguyện đầu nhập dưới trướng Càn Thiên Sơn ta?
Minh Đô chỉ cảm thấy quái dị vô cùng, bị ánh mắt này áp bách
làm trong lòng sợ hãi.
Hắn thầm nghĩ Tông Thủ tuổi còn trẻ, khí thế kia lại thực
không phải cường thịnh bình thường, không hổ là nhất quốc chi chủ. Chỉ tiếc là
quá tự tin, cũng quá trẻ tuổi!
Hắn nguyên bản còn có chút động tâm, lúc này đã có chủ ý muốn
cự tuyệt thì chỉ thấy Tông Thủ bỗng nhiên đem một quả ngọc giản thảy tới.
Hắn cùng với Đông Lâm chư tông có thêm thâm cừu đại hận
nhưng tuyệt không đến mức làm cho thù hận này hủy diệt hy vọng cuối cùng của
tông môn.
- Hai vị xem trước cái này rồi hãy trả lời.
Minh Đô bán tín bán nghi cầm ngọc giản vào trong tay, sau đó
một lát thì hít vào một hơi hàn khí, dùng ánh mắt không dám nhìn Tông Thủ.
Một tay run run rẩy rẩy đưa ngọc giản cho Liệt Hà bên cạnh,
Liệt Hà vốn chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà sau một lát cũng nhíu mày, lộ vẻ
ngạc nhiên.
- Lại là Huyết Vân Kỵ.
- Nguyên lai Huyết Vân Thiết Kỵ của Vũ Liệt Quốc đã tái hiện
trong tay điện hạ.
Giọng nói Minh Đô khô khốc có chút phát run, hắn không cảm
giác được tư vị trong lòng là gì, phức tạp nói không nên lời.
Mừng rỡ, hưng phấn, không dám tin, còn có chút hả hê. Rõ
ràng là tâm thần phấn chấn lại không cách nào biểu đạt ra.
Suy nghĩ một chút Minh Đô đã có quyết định nhưng lời nói đến
bên miệng rồi trong lòng khẽ động.
- Điện hạ chẳng lẽ không sợ, hai người bọn ta sẽ đem tin tức
này thông báo cho Lăng Vân tông?
- Cô có sợ gì? Chỉ tính toán sai một chút, ta không tổn hao
gì, vẫn có thể quét ngang Đông Lâm!
Tông Thủ lắc đầu, thật là không để ý tới:
- Ngược lại là các ngươi dư nghiệt Phù Linh Tông, trước kia
chuyện Lăng Vân tông làm, Cô cũng có thể làm được.
Minh Đô lập tức im lặng không nói gì, biết được Tông Thủ
không nói ngoa.
Bên kia Liệt Hà vẫn mang theo vài phần nghi ngờ:
- Lão hủ còn có một nghi hoặc khó hiểu, cửu giai tán tu tại
trung ương Vân Giới nhiều không kể xiết. Dùng thực lực Càn Thiên Sơn hôm nay
đơn giản mời chào đến không ít. Vì sao đơn độc tìm hai người chúng ta?
Tông Thủ nhìn người này thật sâu tiếp theo thì nhìn phía
trên đảo nhỏ.
- Ta nghe nói Thập Tuyệt Khung Không đại trận của quý tông
chính là trùng tạo sơn môn trước kia, thu thập mười loại địa giai linh vật, tế
luyện mà thành. Chẳng những là một trong pháp trận thủ hộ tuyệt cường thế gian
mà còn có tác dụng khốn khóa thiên địa.
Minh Đô, Liệt Hà nhìn nhau đều lộ vẻ quả nhiên là thế.
Vị Càn Thiên Yêu Vương này vì cái đó mà tới.
Nhưng trong lòng trái lại buông lỏng, biết được mục đích của
Tông Thủ ngược lại tạm thời buông bỏ lo lắng trong lòng.
...
Rời khỏi đảo nhỏ Phù Linh Tông chiếm giữ, Tông Thủ vẫn cảm
thấy buồn cười.
Minh Đô, Liệt Hà đến cùng đang lo lắng cái gì, hắn tinh tường
nhất.
Phù Linh Tông trừ hai người này còn sót lại thất giai Linh
Sư chỉ có sáu người, bát giai hai người.