Thấy lông mày Tông Thủ hơi cau lại. Chư Minh cũng cười cười:
- Không biết Đàm thủ tịch tới đây có chuyện gì? Nếu không phải
là chuyện quan trọng thì xin phản hồi. Bảy tông hội tụ nơi này đang làm việc,
xin thủ tịch tự cân nhắc.
Tông Thủ cũng từ chối cho ý kiến, chỉ là im im lặng lặng
quét nhìn qua bốn phía, sau chốc lát mới lên tiếng hỏi:
- Bọn ngươi tụ tập ở đây là muốn tìm Tông Vị Nhiên cùng Trụ
Cực Mệnh Thế Thư?
Vẻ mặt Chư Minh lập tức cứng đờ sau đó nhẹ giọng cười nói:
- Trụ Cực Mệnh Thế Thư? Hẳn là Thương Sinh Đạo cũng tin? Hôm
nay thập đại thánh địa mà đều không phản ứng chút nào. Không dối gạt thủ tịch,
chúng ta ở đây thật có tâm tư thử nhìn một chút. Bất quá Tông Vị Nhiên trốn chết
đã giết mấy trăm tên đệ tử Thượng Tiêu tông, sớm có thâm cừu đại hận, Đạo Danh
Tông ta không tru người này thì không thể. Cho nên xin thủ tịch thứ lỗi, chúng
ta thật sự không dám cho hắn cơ hội bỏ chạy.
Lời nói là như thế, ánh mắt của Chư Minh cũng cực kỳ chân
thành. Tông Thủ lại âm thầm cười lạnh, nếu thật chỉ là vì báo thù, vì sao bảy
tông nơi này ngoài phong tỏa Trầm Luân Vân Hải còn muốn hục hặc với nhau?
Nếu hắn không nói thân phận chỉ sợ Chư Minh mãi tới khi Thiết
Huyền chết cũng sẽ không hiện thân.
Xa xa tình hình mười mấy người cũng là như thế. Ngoài mặt
liên thủ tạo áp lực cho hắn nhưng bên trong thủy chung hùng cứ một phương không
có ý tứ tụ tập chung với nhau.
Ở trong Trầm Luân Vân Hải, hung thú rất nhiều, có cả đàn cả
lũ. Một mình một người hung hiểm tăng vọt mấy lần. Cho dù bát giai nếu không
chú ý cũng sẽ thân vẫn.
Những người này lại tình nguyện tản ra không có ý định tụ
cùng một chỗ.
Đoán chừng mặc dù không có Trụ Cực Mệnh Thế Thư cũng biết
trong tay Tông Vị Nhiên có bảo vật trọng yếu gì.
Hơn nữa là một thời gian ngắn gần đây mới tới, nếu Tông Lam
cùng một ngàn Huyền Hồ Thiết Kỵ đã tuyệt không cơ hội còn sống.
Chẳng biết tại sao, khi Chư Minh nói ra ba chữ Tông Vị
Nhiên, còn nói là Thâm cừu đại hận thì trong lòng Tông Thủ lập tức đau xót, sát
niệm bạo lên, cơ hồ khắc chế không được muốn giết Chư Minh, Thiết Huyền và mười
mấy cường giả trong mây mù, bầm thây vạn đoạn!
Tông Thủ càng ẩn ẩn nôn nóng vô cùng muốn cứu người kia
trong Vân Hải ta.
Sắc mặt Tông Thủ vẫn lạnh lùng bình thản, sau khi hít sâu mấy
cái áp chế ý niệm cuồng bạo khiến cho tâm niệm tạm thời khôi phục thanh thản,
Chỉ thoáng suy ngẫm, hắn đã biết thực lực tông ở chỗ này có
lẽ tuyệt không chỉ như hắn nhìn thấy, cửu giai Chư Minh không chỉ có một người.
Tiếp tục dừng ở chỗ này, hắn cũng không dám cam đoan sát cơ
tích lũy uất ức trong lồng ngực mình có thể bộc phát hay không.
Cũng không nguyện ở lâu, lạnh lùng nhìn Chư Minh, Tông Thủ hừ
nhẹ một tiếng xoay người phản hồi đường cũ.
Ngoại trừ Trầm Luân Vân Hải thì đã ra khỏi thành bắc vạn dặm,
Tông Thủ định trụ thân hình lâm vào trầm tư.
Tình hình không khống chế được cảm xúc này thật là rất ít thấy.
Xúc động vưa rồi làm hắn cơ hồ muốn xuất kiếm động thủ.
Có lẽ là tới từ bản năng của "Tông Thủ" chủ nhân
cỗ thân thể này.
Nhưng vấn đề là cỗ thân thể này, sau hai năm đã triệt để
linh nhục tương dung. Mà nguyên hồn Tông Thủ từ lâu trải qua tự nguyện để hắn
thôn phệ. Mặc dù còn có còn sót lại, khi hắc bạch nhị động pháp tướng thành tựu
có lẽ đã bị tiêu trừ, làm gì còn "bản năng"?
Nhưng sát ý vừa rồi rõ ràng cho thấy đến từ chỗ sâu nhất
nguyên hồn của hắn.
- Đến cùng ở trong đó có huyền cơ gì?
Theo bản năng Tông Thủ nghĩ tới câu nói khó hiểu mà Tông Thủ
kia đã nói trước khi biến mất.
Nhưng trong lòng lại chỉ cảm thấy hồi hộp, không dám tin.
Hắn đến Trầm Luân Vân Hải cũng liệu được sẽ bị chư tông ngăn
trở, sẽ không thuận lợi như vậy, vì thế chỉ thăm dò mà thôi.
Nhưng xa xa chưa từng ngờ tới cuối cùng sẽ là kết quả như thế.
Chẳng những bởi vì Tông Vị Nhiên mà sinh ra sát cơ. Khi tới
gần Vân Hải không hề có cảm giác thấp thỏm không yên với vị phụ thân kia mà còn
có quyến luyến và thân cận.
Khoảng cách nơi này đã cách đám người Tông Nguyên chờ không
xa, trong lúc Tông Thủ lâm vào suy ngẫm thì Tông Nguyên, Nhược Thủy còn có Hàn
Kim trên lưng hổ và Sơ Tuyết trong giấc ngủ đều nhao nhao tìm đến.
- Quân thượng, tình hình bên kia như thế nào?
Tông Nguyên vừa mới tới đã mở miệng hỏi dồn. Thần sắc Tông
Thủ hắn bình thản, hắn thuần phục chính là Tông Thủ kỳ thật cũng không thèm để
ý sinh tử của Tông Vị Nhiên.
Trong mắt Nhược Thủy lộ ra vài phần hỏi thăm.
- Huyết mạch cảm ứng được rồi, phụ vương vẫn còn sống, chỉ
là muốn cứu người ra chỉ sợ không dễ.
Hai câu nói đầu làm Nhược Thủy vui vẻ nhưng Tông Thủ vẫn
chau mày:
- Cho người điều tra xem Âm Long Hạp gần đây dã xảy ra biến
cố gì.
Khuông mặt Nhược Thủy biến đổi, nàng lấy ra mấy tờ kim phù.
Chỉ một lát đánh ra từng cái bay về chân trời phía Tây.
Tông Thủ lại ngừng chân chỉ chốc lát tiếp tục ngự khí lại đi
phía đông.
Lúc này đây chuyến đi Trầm Luân Vân Hải làm tâm niệm đi về
phía đông của hắn càng thêm kiên định.
Chuyện tình Tông Vị Nhiên là biến hoá kỳ lạ của Vân Hải, hắn
cũng không dám cam đoan chính mình có thể ứng phó. Tăng chút ít thực lực sẽ
không thừa.
Cánh chim đã phong, có nhiều thứ, có ít người, chính mình đã
đủ tư cách đi nắm giữ.
Hai ngày sau, Tông Thủ đang ở một nơi ở trong Vân hải, nhìn
về nơi xa, trước mắt hắn là một hòn đảo trong mây. Chiều dài và rộng của hòn đảo
này tầm vạn trượng, cũng có núi cao dốc đứng, chỗ cao nhất cũng là mặt đất đá lởm
chởm.
Tông Nguyên cùng Nhược Thủy đều yên lặng, hai người sớm đã
quen lệnh của Tông Thủ, chỉ biết quân thượng nhà mình tất sẽ có nguyên nhân,
không vô duyên vô cớ mà tới nơi này.
Nếu như muốn để cho bọn họ biết được, Tông Thủ tự nhiên sẽ
nói/
Tông Thủ nhìn một lát thì bỗng dưng đánh ra một kim phù bay
đi vào trong chỗ sâu của hòn đảo.
Sau đó thì chắp tay chờ, có thể là có chút không kiên nhẫn,
Tông Thủ quay đầu lại hỏi:
- Hai người các ngươi có biết Phù Linh Tông?
Tông Nguyên, Nhược Thủy bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đề lộ
ra vẻ nghi hoặc.
Tông Nguyên mở miệng nói đầu tiên:
- Ta có nghe nói, ba trăm năm trước Đông Lâm Vân Giới ta có
một tông môn quật khởi dùng phù pháp xưng hùng. Nghe nói là được một vị thượng
cổ phù đạo tông sư bí truyền, nội môn đệ tử chế ra phù lục có linh hiệu vượt
qua ba thành Linh Sư bình thường. Linh pháp cũng cực kỳ rất cao minh. Ước chừng
hai mươi năm trước, nghe nói là muốn ở phía đông Vân Giới tụ kết linh mạch. Kết
quả chọc giận Đông Lâm chư tông, bị diệt cả nhà.
Cũng chính là trận chiến ấy, khiến cho rất nhiều thế lực
Đông Lâm Vân Giới diệt vong hơn phân nửa. Còn sót lại một ít đại thành cũng bị
nguyên khí đại thương.
Nếu không như thế, cũng không có cơ hội Càn Thiên Sơn thành
quật khởi. Tông Nguyên bởi vì sinh ra đúng năm Phù Linh Tông bị diệt vì thế ký ức
khắc sâu nhất.