Thần Hoàng

Chương 516: Chương 516: Thiêu thân lao vào lửa?




Đoạn đường này nếu như muốn không ai biết và làm cho Nguyên Cửu Thần cảnh giác, xác thực cần thận là đúng, cũng chỉ có thức ăn nước uống dồi dào mới có thể không cần tiếp xúc với thành thị.

Huyền Diệp ngược lại liên tiếp lạnh nhạt, nàng như đã tính trước với Tông Thủ sẽ hỏi, vẫn trả lời như cũ.

Người thông minh sẽ biết những chuyện này, cũng không có làm khó Đàm thái thái sư thúc tổ này.

Chỉ nghe Tông Thủ yêu cầu chuyện gì thì ai cũng biết đây là mấu chốt khi hành quân đường dài, cũng âm thầm áp lực, ngạc nhiên nhìn qua thanh niên dối diện.

Tông Thủ lại hỏi vài câu, cũng không hỏi tiếp. Trực tiếp đem một cành héo ở gần đó nhiếp tới tay.

Lại trực tiếp vẽ địa đồ lên mặt đất, vẽ ra hình dáng miền đây địa vực trung ương Vân Giới.

Trong Vân Giới có năm lục mười hai đảo. Nhưng mà trung ương Vân Giới thì lớn hơn năm lục mười hai đảo cộng lại. Lớn gấp sáu mươi lần Đông Lâm Vân Giới.

Sau khi vẽ xong thì Tông Thủ có ý nhìn qua Huyền Diệp hỏi thăm:

- Đệ tử nơi này ai biết khẩu tài?

Huyền Diệp không biết ý nghĩa, sau khi suy nghĩ vẫn trả lời.

- Sư muội Trần Nhu của ta, ở trong tông môn giao du rộng, hay nói thiện biện! Ngươi một tháng trước đã gặp qua nàng...

- Trần Nhu?

Tông Thủ nhớ lại một lát, vẫn không có ấn tượng gì, vẫn gật đầu:

- Chính là người này thì tốt, ta muốn mời nàng thay ta đi tới Thanh Huyền Hải Vực một chuyến. Chỗ đó rất nhiều thành chủ, chỉ cần thuyết phục được một người là đủ rồi!

Thanh Huyền Hải Vực là chỉ một địa vực gần Thanh Huyền Hải. Cũng không biển mây, mà là biển chính thức ở trung ương Vân Giới.

Nhưng mà ở nơi đó phần lớn giống như mang hoang. Rất nhiều thành trì mới quật khởi gần đây.

Tông Thủ lại tùy ý chỉ lên bàn đồ dưới chân, kéo lê một đường.

- Đây là Nghiễm Lăng Hãn Hải, ta nhớ được sơn môn Hàn Linh Tông nằm cách đó không xa. Có lẽ ta vẽ tuyến đường này còn sai lệch cả trăm dặm đấy, đồ ăn và thức uống lần này có chuẩn bị đủ lớn chưa?

Nghiễm Lăng Hãn Hải là một sa mạc cực lớn, cũng trực tiếp ngăn cách trung ương Vân Giới và các nước ở Tây Vực. Cũng là tuyến đường phải qua Thanh Huyền Hải Vực.

Nhưng mà lúc này rất nhiều đệ tử tinh anh của Thương Sinh Đạo đang nhao nhao nghị luận.

- Lại cho người đi Thanh Huyền Hải Vực làm cái gì? Chúng ta đi giết người Ngạn Thành Quan ở cách mấy vạn dặm, nơi có có liên quan gi?

- Vì sao phải đi tới Nghiễm Lăng Hãn Hải an bài đồ ăn nước uống? Chẳng lẽ chúng ta phải ngây ngốc trong biển cát chút thời gian? Thực không biết Đàm Thu này nghĩ cái gì.

- Ta thấy Tạ sư huynh cùng La sư huynh nhất định không đáp ứng chuyện này...

Âm thanh nghị luận nhao nhao, mà Tạ An La Thế đưa mắt nhìn qua, quay đầu lại hung hăng trừng mắt đám người sau lưng.

Muốn cứu ba trăm vạn người ra ngoài có lẽ cũng không tính là rất khó khăn. Nhưng chân chính khó chính là chuyện phía sau, sinh kế của nhiều người như thế làm như thế nào an bài, làm thế nào tránh né đuổi bắt của trung ương thiên triều.

Tông Thủ an bài là đã dự kiến trước.

La Thế lập tức như có điều suy nghĩ, nhìn kỹ Tông Thủ và nghiêm nghị thi lễ:

- Đồ ăn nước uống một năm của ba trăm vạn người trong một năm thì Hàn Linh Tông chúng ta không đặt vào mắt, tất nhiên có thể an bài thỏa đáng!

Huyền Diệp cũng gật gật đầu:

- Ta sẽ bàn giao với Trần sư muội an bài chuyện này thỏa đáng, chỗ đó rất nhiều địa phương đang cần người khai hoang. Tiếp nhận ba trăm vạn người là không thành vấn đề.

Tông Thủ nghe vậy cực kỳ vui mừng:

- Như thế tốt lắm, đúng rồi, cái gì thái thái sư thúc tổ xưng nghe quá bất tiện, về sau cứ gọi ta là thủ tịch.

Sau khi nói xong lại nhìn qua Huyền Thuật bên cạnh nói ra. Liền phối hợp đi lên vân xa của mình.

Bốn người bên ngoài xe ánh mắt nhất thời đều cực kỳ phức tạp. Đã có chút thất vọng, có cảm giác nhẹ nhõm.

Ít nhất lần này người dẫn đầu bọn họ tâm tư coi như cẩn thận, kinh nghiệm thoạt nhìn cũng phong phú lão luyện rất nhiều, không giống dốt đặc cán mai như suy nghĩ của bọn họ.

Lại nghĩ tới Tông Thủ trước khi lên vân xa nói hai chữ thủ tịch. Tạ An ba người tuy trong nội tâm cảm thấy hơi nhói, nhưng khi thấy bổn sự của Tông Thủ nói chuyện với Huyền Diệp thì thầm tức giận.

Nhưng mà qua chốc lát Huyền Thuật cũng phất tay an bài người đi làm việc. Rõ ràng cho thấy hành quân lão luyện, không có chút do dự miễn cưỡng nào.

Hơn mười Linh Sư Hoàn Dương cảnh nhao nhao bắt đầu thi triển huyễn pháp, chu phủ bên ngoài mọi người. Rồi sau đó còn chuyên môn an bài nhân thủ thanh lý dấu vết trên đường đi lần này.

Người nơi này tuy đông đúc, nhưng phần lớn đều không phải kẻ võ đạo tầm thường, chỉ cần đi qua những hoang sơn dã lĩnh ven đường cẩn thận một ít là có thể yên lặng tiềm hành cả vạn dặm.

Mà Tông Thủ đi vào vân xe thì nửa canh giờ sau Triệu Yên Nhiên cùng Hiên Vận Lan cũng đã tới chỗ của hắn.

- Ngươi đúng là thời thời khắc khắc đều không quên hưởng thụ!

Triệu Yên Nhiên nhìn qua mọi nơi, phát hiện trang trí của vân xa này quá xa hoa.

Nhiệt độ thích hợp tản ra mùi thơm ngát. Chẳng những có linh trận khiến người ta cảm thấy dễ chịu mà mái hiên và vách xe cũng được tăng cường qua, cũng có khắc linh trận phòng ngự mạnh mẽ.

Có thể tạo thành vân xa này ít nhất cũng là cửu giai Luyện Khí Sư!

Nghĩ đến thời gian hơn hai mươi ngày mình cũng cần cỡi ngựa. Mà Tông Thủ lại có thể thư thư phục phục ở trong vân xa hưởng thụ.

Triệu Yên Nhiên lập tức cảm thấy có chút không công bằng, châm chọc khiêu khích vài câu. Nhưng mà sau đó gương mặt uy nghiêm.

- Ngươi cũng biết hôm nay có rất nhiều người đang chờ ngươi bị xấu mặt hay không? Vừa rồi coi như không tệ, cuối cùng không có mất mặt, không hổ là yêu vương một quốc gia.

Hiên Vận Lan lại lo lắng lo lắng:

- Điện hạ lập dị như thế, đặc lập độc hành, chỉ sợ đồng môn không cho là đúng, đối với chuyện này rất bất lợi...

Tông Thủ vui lên, biết được Hiên Vận Lan đang thảo luận về mình. Chính mình làm chút ít cử động thì những đệ tử tinh anh đồng môn kia không chỉ không cho là đúng, hiện giờ đang bi phẫn đấy.

Hắn chẳng những không quan tâm những chuyện này, hắn trở thành thủ tịch của Thương Sinh Đạo vốn đã làm cho ngươi ta ghen ghét.

Lúc này lại bị Hàn Phương bắt lính, phụ trách chuyện ám sát Nguyên Cửu Thần lần này.

Chỉ sợ những đồng môn kia giờ phút này đã như núi lửa sắp bộc phát rồi.

Mặc dù mình chiêu hiền đãi sĩ, cùng bọn họ đồng cam cộng khổ lăn lộn cùng một chỗ cũng không có khả năng thu tâm của bọn họ, cũng không thể nào làm cho đám ngươi này kỷ luật nghiêm minh. Nếu đã như vậy còn không bằng làm mình khoái hoạt nhiều hơn.

Kỳ thật hắn vốn đang kỳ quái tông môn muốn ám sát Nguyên Cửu Thần, chỉ cần một hai chục đệ tử tinh anh chinh thức là đủ rồi. Mặc dù là Hách Liên Thiết Sơn có ba trăm vạn người cũng không phiền toái như vậy.

Lại cho người mày mấy tuổi như hắn đang đau khổ tu hành chưa có kinh nghiệm sống đi làm chuyện này, không sợ thất bại hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.