Thuật dụng binh thống quân của Trang Vũ, từ trận chiến này là có thể nhìn ra, khả năng của hắn là không cần phải hoài nghi. Không thể nghi ngờ là càng thích hợp quản hạt mọi thứ nơi đây hơn bất kỳ kẻ nào khác.
Mà là chế độ tham nghị để hạn chế binh quyền của người này, cũng có thể tránh khỏi phát sinh việc không muốn nhìn thấy.
Giữa tam giáo nếu có xung đột, cũng có thể thông qua cách này để hiệp thương.
Lúc này chuyện đau đầu duy nhất chính là làm sao phân phối danh ngạch này.
Phật môn lần này đi theo Tông Thủ khai thác Nguyên Liên Giới, mặc dù lấy Vạn Phật Khung Cảnh làm chủ, nhưng lục tông còn lại, như Tịnh Thổ Tông, Hoa Nghiêm tông lại vẫn phân ngạch không nhỏ. Hai danh ngạch còn trống, phân cho ai đều không thích hợp.
Lại nhìn phía đối diện, Phong Thái Cực cũng chau mày, đồng dạng sinh ra phiền não.
Trang Vũ đứng bên cạnh nghe, hắn khó hiểu hỏi:
- Chế độ tham nghị là như thế nào?
Không chỉ mình hắn thắc mắc mà những người còn lại của Nguyên Liên Giới cũng có thắc mắc như vậy.
Phong Thái Cực cười cười, việc này cũng dễ giải thích, liền thuận miệng nói vài câu. Nét mặt Trang Vũ lại lộ ra vẻ như có điều suy ngẫm, dù chưa hiểu hết, nhưng đại khái đã có một khái niệm.
Ngược lại cũng không phải có bất mãn gì, phải nói Tông Thủ như vậy mới đúng là bình thường.
Một vị anh chủ tuyệt sẽ không hi vọng lấy nhân tình, ân đức để ngự khống thuộc hạ
Mà cần phải giỏi dùng kế sách chế hành, thi triển hết được tài năng của thuộc hạ, lại không thể để cho hắn quyền thế quá trọng, nảy sinh dã tâm, tham niệm được.
Tông Thủ có thể sử dụng Nguyên Liên Thế Giới này khống chế đại cục đã khiến người khác ngoài ý muốn, cũng khiến cho hắn cảm tạ ân đức.
Những người còn lại của Nguyên Liên Giới đều thấy kinh hỉ. Tình hình giống như vậy, bọn họ dù có nằm mộng cũng chưa từng nghĩ tới.
Ngày sau tất cả sự vụ của Đại Kiền Tiên Triều, bọn họ cũng có thể tham dự?
Trong con ngươi của Phong Mặc Trần lóe ra tinh mang:
- Ta nếu cảm thấy thuế suất của Đại Kiền quá nhiều, giảm đi một nửa mới thích hợp, thì có thể đưa ra đề nghị ở trong Tham Nghị Điện chứ?
Mí mắt của Phong Thái Cực nhất thời có chút co rút lại, sau đó gật đầu nói:
- Có thể! Tất cả tùy ngươi, nếu là thông qua. có thể định một thành nửa phần thuế suất!
Đại Kiền Tiên Triều thu quốc thuế. Ngày sau đa phẩn chỉ dùng ở trong quân, cùng với Kiếm Tông cũng không liên quan. Theo bản tâm mà nói, hắn cũng không muốn Tông Thủ nắm giữ thế lực quá mạnh.
Hăn không có liên quan gì đến sự việc của Kiếm tông, thật lòng mà nói, hắn cũng không muốn Tông chủ nắm được thế lực quá mạnh mẽ.
Nhưng mà lúc này, hắn lại hi vọng thuế suất cao hơn chút mới tốt.
Đại Kiền Tiên Triều quản hạt quân đội càng nhiều, đối với thống trị giới này cũng sẽ càng thêm vững chắc.
Lần khai thác này, Kiếm Tông cũng đạt được nhiều chỗ tốt, họ hi vọng lực lượng của mình ngày càng phát triển.
Do vậy binh lực trong tay Tông Thủ cũng là càng nhiều càng tốt.
Dù sao cùng vị quốc quân này hợp tác, mọi chuyện trước sau đều không cần quá lưu ý.
Vị Đông Hải Vương này nếu thật sự muốn đưa ra đề nghị như thế, hắn vô luận như thế nào, cũng sẽ ngăn cản.
Hắn còn chưa kịp mở miệng thì bên kia Trang Vũ đã lạnh lùng nói:
- Chỉ có hai thành mà thôi, làm sao có thể xem là nhiều? Nếu không đủ tài lực để nuôi quân, thì làm sao có thể chấn nhiếp các nước khác, làm sao đáp ứng chiến sự? Lại làm sao kháng cự được dị tộc gây khó dễ? Quân thượng sớm đã có nói, hai thành quốc thuế, chính là các nước tự nguyện. nếu như không thích, tự có thể thoát ly khỏi liên minh Đại Kiền ta là được. Khi đó không bị Đại Kiền ta quản hạt, dĩ nhiên là cũng không được triều đình ta bảo hộ!!
Ở bên cạnh Hà Đạo Nhân cũng khẽ gật đầu, nói:
- Thánh quân cỡ này giống như Quân Thượng, đó là Nguyên Liên Giới ta một vạn ba nghìn năm trước cũng đều không có. Xem lại các triều đại của Nguyên Liên Giới, bất luận cái nào thuế suất đều ở trên Đại Kiền. Lại tuyệt không giống như Quân Thượng nhân đức như vậy.
Phong Mặc Trần kinh ngạc, bình tĩnh nhìn vào Trang Vũ một cái. Ánh mắt hai người giao phong, đối diện trong chốc lát mới dời ánh mắt đi.
- Chỉ là nói đùa mà thôi, Trang huynh Hà huynh cần gì lưu ý?
Sắc mặt nghiêm nghị của Trang Vũ mới nguôi ngoai, nhưng cũng vẫn cau mày như cũ.
Phong Thái Cực cùng với Từ Phương không khỏi hai mặt nhìn nhau.
Nghĩ ngợi nói phương pháp phân quyền tham nghị này, nhanh như vậy đã có tác dụng?
Hai thành tiền thuế này trực tiếp quan hệ tới quân lực của Đại Kiền Tiên Triều tại Nguyên Liên Thế Giới nhiều hay ít.
Tiêu giảm thuế phú tự nhiên là điều Trang Vũ lúc này quản hạt Nguyên Liên Giới không muốn nhìn thấy.
Người này đứng ra ngăn cản tuy là ngoài ý liệu, cũng cũng ở trong dự tính.
Phong Thái Cực lắc đầu, lại nhìn xuống phía dưới lần nữa.
Kế sách chế hành xa xa không phải chỉ một chế độ tham nghị mà thôi. Lúc liên tiếp nhậm mệnh, khiến thuộc hạ thân tín Tông Thủ mang đến Nguyên Liên Giới, cầm giữ ba thành chức vị quan trọng trong quân tại Nguyên Liên Giới sau này.
Còn lại bảy thành, cũng do người của Nguyên Liên Giới xuất nhậm. Năm thành nhân tuyển trong đó là lấy từ Nguyên Liên chư quốc. Lần đại chiến này, một ít người có công năng lực không tệ.
Hai thành còn lại cũng rộng rãi, từ trong thuộc hạ của Trang Vũ tuyển chọn ra.
Có được cơ cấu chính quyền như vậy, ngày sau, Đại Kiền Tiên Triều tại Nguyên Liên Giới xây dựng quân đội, dư địa để Trang Vũ có thể thi triển đã không còn nhiều lắm.
- Dân lấy ăn làm trời, thuế thu của Nguyên Liên Giới quá nặng, đến nỗi dân chúng khắp nơi bỏ ruộng hoang trốn thuế, không muốn trồng trọt. Nhìn lại các nước khác giảm thuế, giúp cho dân chúng nghỉ ngơi lấy lại sức. Chế định quốc sách, cổ vũ khai hoang, bình ổn dân chúng. Xem xét thấy thế giới này các phương pháp nông nghiệp cực kỳ lạc hậu. Không có thâm canh thâm cư, sản xuất bình thường không thể đáp ứng được năm thành nhu cầu của Vân Giới. Muôn dân trăm họ theo Đạo, Kiếm, Phật tam tông có thể trợ giúp các nước cải tiến, điều này có thể nói là công đức vô lượng. Nếu việc phân phối lương thực bị bế tắc sẽ ảnh hưởng đến nhà nông, điều này cần phải được xem trọng...
Trên trán Phong Thái Cực nhất thời lại mọc đầy hắc tuyến.
Để cho bọn họ trợ giúp chư quốc cải tiến phương pháp trồng trọt? Tông Thủ lần này rốt cuộc là đang chơi trò gì vậy? Lẽ nào để cho bọn họ một đám người chỉ biết nghiên cứu võ đạo linh pháp, suốt ngày tập kiếm tập giết đi cùng với những nông dân chân đất kia giao tiếp sao?
Mà khi nghe đến bốn chữ công đức vô lượng, lại khiến cho Phong Thái Cực ngạc nhiên không thôi, sau đó lại lặng yên không nói.
Cần phải đem chuyện này ghi nhớ trong lòng.
Hắn cũng âm thầm cảm thấy hổ thẹn, đến Nguyên Liên Giới này thời gian đã được mấy tháng, cũng không thấy Tông Thủ hỏi đến mọi việc.
Con người Tông chủ vốn có thói quen cao cao tại thượng, không dính khói lửa nhân gian. Hiểu biết đối với Nguyên Liên Thế Giới chỉ sợ là ít ỏi nhất trong đám người.
Không ngờ là loại sự tình này Tông chủ cũng chú ý tới.