Phong Thái Cực không khỏi cười khổ, kẻ chính thức 'không dính tới nhân gian khói lửa' phải nói chính là hắn mới đúng.
Sâu trong nội tâm hắn thầm nghĩ, phụ thân, gia tộc đối với hắn kỳ vọng vô cùng lớn. Thậm chí có cái suy nghĩ đại nghịch mong muốn chiếm được Thần Hoàng chi vị.
Liền ngay cả chính hắn cũng từng có dã tâm như vậy. Nếu thế có một vị này ở đây, Phong Thái Cực hắn lại làm sao tranh đoạt?
Người này nếu là Thần Hoàng thì là điều đương nhiên, còn nếu như không phải, Thần Hoàng chân chính kia lại càng đáng sợ hơn, vẫn là sớm bỏ đi suy nghĩ này mới tốt.
- Tất cả chính vụ nhân sự chư quốc tự gánh vác. Vậy thì tất cả chế độ thuế luật pháp, Hậu Quân Đô Kiểm Điểm và Tham Nghị Điện đều có quyền hỏi đến. Quyền chiến sự, ngoại giao của chư quốc đều quy hết về Tiên triều. Quân đội các quốc gia không được tự mình kết giao với ngoại quốc.
- Trong vòng một năm cần phải tận hết lực lượng tái tạo ba chiếc không hạm, để bổ sung cho quân đội ngoại vực.
- Những khu vực bị ảnh hưởng bởi chiến loạn có thể miễn giảm 2 thành tiền thuế trong 2 năm. Những vùng đất mới chiếm được còn có thể giảm thuế đi thêm 1 thành trong vòng 3 năm"
Một đoạn văn tự cuối cùng nhất nhất hiển hiện ở trong điện.
Trang Vũ nhíu mày, bất quá rất nhanh đã khôi phục bình thường. Lúc này trong Đại Kiền Tiên Triều, ngoại trừ ba mươi vạn đại quân Vân Giới ra. Chư quân còn lại ngay cả một bộ xương cũng không có.
Lúc này dù cho có tăng thu thuế cũng tạm thời vô dụng, chẳng bằng làm theo ý chí của quốc quân, thi ân với vạn dân, lũng đoạn nhân tâm.
Về phận không hạm lại là chuyện đương nhiên.
Nếu không có một đội tàu ở bên ngoài, một trận chiến này hắn tuyệt đối khó định ra được thắng cục đơn giản như vậy.
Theo hắn thấy, sáu chiếc không hạm vẫn là hơi thiếu.
Phong Mặc Trần bất ngờ đứng lên, hướng về phù chiếu, thi lễ thật sâu:
- Quân thượng nhân đức!
Thật sự như Hà Đạo Nhân nói, mặc dù là người của Nguyên Liên Thế Giới làm quân thượng, cũng không nhất định sẽ làm tốt hơn so với vị Đại Kiền chi chủ này.
Sau trận chiến này, hơn phân nữa lãnh thổ Trung Nguyên đều thuộc quyền quản lý của Đại Kiền Tiên Triều.
Có điều, mấy trăm vạn đại quân dưới trướng của Hồng Cửu Trần tán loạn, phân bố khắp nơi, hoặc là rụt cổ làm phỉ, cướp bóc quê nhà. Hoặc giả trực tiếp làm loạn, quấy rối xung quanh. Dân sinh vốn đã gian khổ, lúc này càng giống như tận thế.
Mặc dù hiện tại được giảm 2 thành tiền thuế, đối với đám tận địa chủ như bọn họ cũng thấy khó có thể chống đỡ.
Tông chủ lại sớm thấy rõ mâu thuẫn trong đó, cũng không lấy tâm thuật khiến đám thuộc hạ lục đục nội bộ. Mà là đưa ra phương pháp giải quyết, phong độ bực này thật sự khiến người ta có chút tin phục.
Nguyên Liên Giới lúc này tuy là thuộc về quản hạt của Đại Kiền tiên triều. Nhưng người của giới này, không chỉ có thể tập võ tu hành, khinh dao bạc phú, càng có thể tham sự toàn bộ chính vụ.
Kết quả này, đã vượt quá xa mong đợi của hắn tại thời điểm khởi binh
Nhược Thủy có chút thất thần, Tông chủ đều đã đem tất cả an bài thỏa đáng.
Xem ra trong thời gian ngắn hắn không có cách nào quay trở về ngay lập tức được, vội vã rời đi, tình hình lần này nhất định cực kỳ nguy hiểm....Cùng một thời gian, tại hư không ngoại vực của Nguyên Liên Giới, trong một chiếc lâu hạm loại lớn, Hồng Cửu Trần chính là sắc mặt âm trầm như nước, ngồi ở trên chiếc ghế dựa bằng gỗ.
Hiện tại, hắn đã không còn có ý chí hăng hái như mấy ngày trước ở võ đài tiên cung yến khách nữa rồi.
Mặc dù còn chưa lộ ra vẻ chán chường trên mặt, nhưng có thể thấy rõ hắn thực sự sa sút tin thần.
Hắn cầm trong tay một tấm tín phù, suy nghĩ đến xuất thần.
Vừa rồi, trong Nguyên Liên Giới truyền đến tin tức, ngay tại không lâu trước đây, một chi tàn quân nghe theo lệnh hắn, đã bị bao vây tiêu diệt tại Đông Nam chi địa.
Tuy là mấy ngày trước hắn đã sớm đoán được sự tình, thậm chí cũng sớm đã có chuẩn bị tốt, triệt để buông tha việc ở Nguyên Liên Giới.
Vậy mà khi tin tức này truyền tới, vẫn làm cho hắn một hồi tim đập mạnh đến loạn nhịp xuất thần, cảm giác vô cùng thất lạc, đau xót.
Chi tàn quân này của hắn kịch chiến mười ngày, cuối cùng bị tiêu diệt, điều này có ý nghĩa là Hồng Cửu Trần hắn cuối cùng đã bị triệt để xua đuổi khỏi Vân Giới.
- Chuyện này thật là đáng buồn!
Đại Kiền hiện tại căn cơ vẫn còn chưa ổn định, vô luận là Tông chủ hay là Trang Vũ đều biết đạo lý chuyển biến tốt mới thu.
Chiếm được một phần địa phương giàu có liền bắt đầu thu tay lại. Ngược lại phòng thủ vững chắc biên phòng, chỉnh đốn chư quân.
Đối với Hồng Cửu Trần hắn đuổi cùng không thôi, lại chính là Mộ Phương Phục Việt kia.
Ngay cả Atula tộc kia cũng đã chia cắt đi không ít địa vực
Hồng Cửu Trần khẽ thở dài, lắc đầu.
Lúc này hắn cũng chỉ có thể đem thủ hạ ra quát mắng để xả giận một phen, vô luận là đối đầu với Tông chủ, hay tâm tư muốn đoạt lại những gì đã mất, hắn hoàn toàn bất lực không thể làm được gì.
Hắn cũng nghĩ đến việc đi trả thù mấy người khác, nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn lại càng không thể chịu được công kích của tất cả các đối thủ cùng lúc.
Đáng tiếc thành quả kinh doanh trăm năm, lúc này đều theo nước chảy
Chính lúc này, không ngờ bên ngoài cửa điện, lại vang lên một tiếng cười sang sang:
- Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không ngờ Hồng huynh đúng là tinh thần sa sút như vậy, đây cũng không giống với tính tình của Hồng huynh...
Hồng Cửu Trần nhếch mày, nhìn về phía trước một cái, sau đó liền thấy Đàm Kính kia di nhanh đi vào.
Chỉ thấy kẻ này vẫn thản nhiên tươi cười, không hề có chút uể oải nào khi bị thua hay kể cả lúc bị trục xuất khỏi Vân giới.
Hồng Cửu Trần cũng cảm thấy có điều kỳ quái, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ lắc đầu nói:
- Hóa ra là Đàm huynh a! Hôm nay cũng không phải vận khí Hồng mỗ không tốt, mà là do tên Tông Thủ đó, quả thực là có thủ đoạn. Tới Nguyên Liên giới chưa được mấy tháng nhưng đã có thể làm mưa làm gió ở nơi này, có thể đuổi ta và ngươi đi. Cũng không để cho người khác nửa phần cơ hội thì làm sao đây, lần này thì Hồng mỗ thua, đúng là tâm phục khẩu phục rồi.
- Tâm phục khẩu phục sao?
Đàm Kính “hắc hắc” cười, sau đó bước tới chỗ ngồi của mình:
- Đàm mỗ thì vẫn chưa phục! Hơn nữa ta thấy chưa chắc chúng ta không có cơ hội. Ta cũng không muốn phải giống như chó nhà có tang mà rời khỏi như thế!
Hồng Cửu Trần kinh ngạc nhìn người đối diện một cái, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu.
Lúc này chỉ có hai người bọn họ, cũng chỉ còn không tới 27 chiếc thuyền, hơi 80 vạn quân mang từ Nguyên Liên giới mà thôi.
Cho dù là đơn đấu, hay là lên chiến trường, đối mặt với Tông Thủ bọn họ không có một phần thắng nào cả.
Không lùi thì có làm gì đây?
Về phần cái tên Phục Việt Mộ Phương kia, nếu đã quyết ý đá bọn họ ra khỏi Nguyên Liên giới, thì hắn cũng sẽ không buông bỏ miếng thịt đã đến miệng đâu.
Mấy kẻ bị kẹp ở giữa thì căn bản không có khả năng có thể hợp tác được.