Thần Hy Khúc

Chương 102: Chương 102




Tác giả: SUNQINGtheWriter.

Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.

Chương 102

Lý Thiệu Lâm nâng mắt nhìn Kỳ Họa Niên, bình tĩnh nói, “Những món đồ thế này giống nhau là chuyện rất bình thường thôi, không phải sao?”

Kỳ Họa Niên nheo mắt lại, nhàn nhạt phản bác, “Nhưng trước kia cậu từng bảo sợi dây chuyền này là của mẹ cậu tặng cho anh em nhà cậu. Mỗi người có một cái, mặt dây chuyền có khắc tên của mỗi người, không ai giống với ai. Món đồ quý như vậy, tôi không nghĩ sẽ có cửa hàng nào đó bắt chước được hình dáng như thế. Cho dù có bắt chước cũng không tinh xảo đến mức vậy đi.”

Đúng là ngày trước Lý Thiệu Lâm từng nói cho Kỳ Họa Niên biết về món vật quý giá này. Sợi dây chuyền có khắc tên của cậu ở bên trong, lớp bên ngoài trong suốt như ngọc, kết hợp với sợi dây màu đỏ tựa như một điềm may mắn bảo vệ.

Đối với Lý Thiệu Lâm mà nói thì đây chính là món vật cuối cùng mà mẹ cậu để lại cho cậu. Vì đến cả khuôn mặt của bà trông như thế nào, cậu cũng không còn nhớ rõ được nữa.

Ngày ấy cậu tròn một tuổi, biến cố cũng vừa vặn xảy ra khiến cho tình yêu mẫu tử của mẹ cậu phút chốc biến mất.

Lý Thiệu Lâm không thể ngăn được nỗi đau âm ĩ trong lồng ngực, bàn tay chạm vào cổ, vô tình chạm đến mặt dây chuyền. Ánh mắt phóng ra ngoài xa, nhìn thấy những hoa tuyết to sụ cứ chậm rãi rơi xuống từ giữa không trung, không lâu sau liền bám đặc trên những cành cây đang còng mình xuống.

Kỳ Họa Niên trông thấy Lý Thiệu Lâm im lặng cũng không muốn khơi gợi lại chuyện quá khứ đau buồn của cậu nữa. Bước lại gần, Kỳ Họa Niên đặt tay lên vai cậu, hơi ghì xuống tựa hồ trấn an.

“Không lẽ Tiểu Hy cùng cậu có mối quan hệ khác sao?”

Lý Thiệu Lâm hạ tầm mắt, kì thực trong lòng cậu cũng muốn tìm ra một câu trả lời thỏa đáng cho việc này. Nhưng hiện tại mọi thứ vẫn quá mức mơ hồ, khiến cho cậu không thể hỏi thẳng Vưu Chiếu Hy hay bất kỳ ai khác được.

Mặt khác, Lý Thiệu Lâm cũng không muốn thân phận của Vưu Chiếu Hy truyền đến tai của người Lý gia.

“Tôi cũng không chắc nữa.” Lý Thiệu Lâm khẽ cười nhàn nhạt, “Rất có thể là anh em với nhau.”

Kỳ Họa Niên hơi nhíu mày, “Đó là lý do những ngày gần đây cậu quan tâm đến Tiểu Hy hơn bình thường?”

“Chứ cậu nghĩ tôi sẽ có ý tứ gì với thằng nhóc đấy?” Lý Thiệu Lâm lạnh nhạt liếc qua một cái, ý tứ gì cũng đều rõ ràng cả rồi.

Trong lòng Lý Thiệu Lâm từ trước đến giờ cũng chỉ có mỗi người đó mà thôi. Cho dù kết quả tệ hại đến đâu đi nữa, cậu cũng sẽ không điên rồ đến mức đi đem lòng yêu mến Vưu Chiếu Hy gian xảo kia.

Mặc dù hiện tại trong mắt Lý Thiệu Lâm, Vưu Chiếu Hy đã có phần đáng yêu hơn rồi, nhưng vẫn không thể tránh khỏi những lúc muốn giáo huấn con cáo đấy một trận ra trò.

Kỳ Họa Niên thả tay xuống, dường như đã thấu hiểu được phần nào câu chuyện, trong lòng cũng nhẹ nhõm đi vài phần.

Cảm giác này rốt cuộc nên gọi là gì đây?

Mù quáng ư?

Mặc dù Vưu Chiếu Hy đã vạch ra giới hạn rõ ràng giữa hai người rồi nhưng Kỳ Họa Niên cậu vẫn cố chấp cứng đầu như thế để làm gì chứ?

Chính Kỳ Họa Niên cũng không thể hiểu nổi bản thân mình ngay lúc này nữa.

Chỉ mới nghe Lý Thiệu Lâm nói không có ý tứ gì khác với người kia, cậu liền nhẹ nhõm vui mừng như vậy.

Quả thật ngu ngốc.

“Chuyện của Chiếu Hy tôi cũng chỉ mới phát hiện gần đây thôi. Mọi thứ xoay quanh thằng nhóc đấy vẫn còn hơi mơ hồ bí ẩn, tôi cũng không dám khẳng định điều gì, ngoại trừ một việc.”

Lý Thiệu Lâm băn khoăn hơn một tuần nay, cuối cùng cũng đành phải thừa nhận hai người còn có một điểm chung khác ngoài việc cùng chung một tộc.

Đó chính là...họ cùng một mẹ.

Khi nghe thấy ba tiếng “Đồng Xuyến Yên” cất lên từ miệng Vưu Chiếu Hy, Lý Thiệu Lâm những tưởng mình vừa nghe nhầm.

Nhưng không, cậu không thể nhầm lẫn tên của mẹ mình được. Mặc dù cậu không còn nhớ bà trông ra sao, nhưng tên của bà chính là thứ đã khắc sâu vào trái tim này.

Đồng Xuyến Yên...

Cùng một cái tên, cùng một số phận.

Hai người họ đều mất mẹ từ sớm.

Những chuyện trùng hợp thế này đôi khi không phải là do tự nhiên, mà đều có nguyên nhân ẩn ý bên trong nó cả thôi.

Kỳ Họa Niên trông thấy Lý Thiệu Lâm hơi chau mày lại, cậu bèn thở dài vỗ lên vai người kia, “Được rồi, nếu chưa khẳng định được gì thì không cần nghĩ nhiều quá đâu. Người ta thường nói, anh em ruột với nhau thường sẽ có thần giao cách cảm đấy. Ví dụ, cậu bị gì, Tiểu Hy sẽ cảm nhận được điều đó hoặc ngược lại.”

Lần này Lý Thiệu Lâm không phản đối lời của Kỳ Họa Niên.

Vào cái hôm Vưu Chiếu Hy không thể kiểm soát bản thân mà chạy vào phòng vệ sinh biến thân, Lý Thiệu Lâm ở trong lớp cũng đột nhiên cảm thấy bồn chồn lo lắng rất kỳ lạ. Lúc ấy cứ nghĩ bản thân vì thời tiết lạnh rét mà sinh ra khó chịu, cho nên mới đi vào nhà vệ sinh một chút.

Không nghĩ ngay sau đó liền chứng kiến một màn biến thân của cáo con như vậy.

Lý Thiệu Lâm im lặng nhớ lại cảnh tượng lúc đó, không khỏi cười nhẹ một tiếng.

“Nếu như mọi chuyện thật sự đúng là vậy thì trái đất quả là rất nhỏ bé. Vì mẹ của tôi đã mất từ lúc tôi tròn một tuổi. Mười mấy năm sau, các con của bà lại hữu duyên gặp mặt nhau tại cùng một thời điểm...”

Kỳ Họa Niên mỉm cười, “Không phải hai người là anh em sẽ rất vui à? Ngoài anh Thiệu thì cậu sẽ còn có một người để tâm sự nữa đấy.”

Nhắc đến Lý Thiệu Quân, chân mày Lý Thiệu Lâm hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền dãn ra.

“Đôi lúc chúng ta nghĩ việc đó là tốt, nhưng khi mọi thứ vỡ ra thì lại không như vậy. Cậu biết đó, cuộc sống của chúng tôi rất khó nói.”

Kỳ Họa Niên hạ mi mắt, ngầm thừa nhận điều này.

Tuyết càng rơi càng dày đặc, không bao lâu trên thành tường đã bị lấp đầy từng mảng tuyết lớn.

Lý Thiệu Lâm không muốn nghĩ ngợi về chuyện này nữa, cho nên duỗi người một cái rồi quay sang nhìn Kỳ Họa Niên, nhẹ giọng nhắc nhở.

“Còn cậu cũng đừng ôm mộng gì nữa. Mộng của cậu nói chính xác thì là ác mộng không dứt đấy.”

Nghe những lời này, Kỳ Họa Niên có thể hiểu được ý tứ là gì.

Đúng là những cơn ác mộng không dứt, nhưng khi người ta đã lỡ lún sâu vào rồi đôi khi sẽ cảm thấy thiếu nó thì không chịu được.

Họa Niên, mày là kiểu người thích bị thống khổ à?

“Cậu nhắc nhở tôi thì cậu cũng nên như vậy đi, Thiệu Lâm à. Cơn ác mộng của cậu còn lớn hơn tôi gấp mấy lần đấy.”

Lý Thiệu Lâm nghiêng người nhìn Kỳ Họa Niên, trong đáy mắt ẩn lên nỗi thống khổ thật sự, nhưng lại dùng vẻ ngoài lạnh lùng che giấu đi nó.

Cậu ta cười lạnh, “Để xem lần này, hai chúng ta ai sẽ chấm dứt cơn ác mộng trước.”

Dứt lời, Lý Thiệu Lâm quay người, vẫy tay đi về lớp của mình.

Kỳ Họa Niên nhìn theo bóng lưng vừa rời khỏi, khóe môi hơi cong lên.

Ừ, để xem nào.

...

Lúc chuông reo báo giờ tan học, cả lớp đều đồng loạt buông bút, cả người nằm dài ra bàn một cách uể oải.

Chẳng là hôm nay mọi người đều vừa trải qua bốn tiết môn Vật Lý có vẻ khô khan nhàm chán.

Trên bảng dày đặc những công thức và bài tập mà học sinh viết lên đó.

Khi thầy giáo ngồi xuống ghế thì cũng đủ nhìn ra được vẻ mặt mệt mỏi ra sao rồi. Bốn tiết liên tục đều giảng về môn Vật Lý khiến cho thầy giáo khô cổ họng mà học sinh cũng muốn gục ngã giữa chiến trường.

Vưu Chiếu Hy từ trên bàn ngóc đầu dậy, đôi mắt lờ mờ hỏi Từ Lương, “Đã xong rồi sao?”

Từ Lương duỗi lưng, “Ừm, vừa kết thúc. Cậu nhìn xem, lớp mình như vừa mới bị vài quả bom ném trúng ấy.”

Vưu Chiếu Hy dụi dụi mắt, liếc nhìn một lượt rồi gật đầu thừa nhận.

Bốn tiết Vật Lý, giỏi cỡ nào cũng phải ngấy.

Huống gì trong thời tiết lạnh lẽo thế này, Vưu Chiếu Hy lại không thể tập trung vào bài học được. Mùa đông, cậu dễ buồn ngủ hơn rất nhiều.

Soạn xong sách vở, Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương rời khỏi lớp. Trong lúc đi xuống cầu thang, hai người có trò chuyện đôi câu. Chủ đề lần này liên quan đến Lý Thiệu Lâm.

Nhớ lại ngày trước, khi Từ Lương nhắc đến Lý nhị thiếu gia dù chỉ một câu thôi thì Vưu Chiếu Hy đã không ngớt lời phản bác tỏ ra khó chịu. Hiện tại, nhắc đến người kia thì cậu không còn ác cảm sâu sắc nữa.

Vì dạo gần đây, Lý Thiệu Lâm đối xử với cậu rất tốt, tốt đến không thể ngờ được.

Nhưng điều này cũng khiến cho Vưu Chiếu Hy trong lòng nghi hoặc đôi điều.

Một người bỗng dưng thay đổi tâm tình như vậy, ắt hẳn là có lý do rất lớn, rất đặc biệt.

Loại trừ việc Lý Thiệu Lâm thích mình thì cậu vẫn không nghĩ ra được lý do nào chính đáng hơn.

Lẽ nào là vì...hai người cùng chung một tộc ư?

Đồng cảnh sinh ra đồng cảm là thật?

Vưu Chiếu Hy trong đầu không ngừng nghĩ ngợi, đến khi nghe thấy giọng Từ Lương đang nói chuyện với ai đó, cậu mới bất đắc dĩ kéo tâm trí trở về.

Nhìn thấy Tạ Miên hai tay ôm lấy cặp xách, cánh tay tròn lẳng khẽ run lên, Từ Lương thoáng nhíu mày.

“Miên Miên, mùa đông lạnh như vậy, cậu ăn mặc hơi phong phanh rồi đấy.”

Tạ Miên ngước nhìn hai người trước mặt mình, bỗng dưng căng thẳng hồi hộp, còn có chút ngượng nghịu.

Các đầu ngón tay vì lạnh mà tê buốt, cố bám vào cặp.

Vưu Chiếu Hy cũng để ý đến quần áo của Tạ Miên đang mặc, ngoài đồng phục trường ra thì cũng không có nổi một chiếc áo khoác nào.

“Miên Miên.” Vưu Chiếu Hy lúc này bước xuống hai bậc, đưa cho người kia một chiếc túi ấm, “Cậu giữ lấy cái này đi. Ngày mai nhớ mặc thêm áo khoác đấy nhé, kẻo đổ bệnh thì khổ.”

Từ Lương liếc nhìn túi ấm, bỗng dưng lại an tâm hơn.

Tạ Miên cầm lấy túi ấm, thoáng ngập ngừng.

“Cảm ơn cậu.”

Vưu Chiếu Hy khẽ cười, ánh mắt không kìm được liếc qua hai cái má phúng phính của cậu.

Từ Lương nhận ra suy nghĩ kỳ quái của cậu, bèn kéo tay cậu một cái rồi nói với Tạ Miên.

“Ừm, cậu mau về đi. Buổi tối trời sẽ lạnh thêm đó.”

Tạ Miên gật gù mấy cái, sau đó im lặng dõi theo bóng dáng của hai nam sinh kia không nhanh không chậm đi xuống dưới tầng trệt.

Lúc cậu quay người lại thì bất chợt nhìn thấy giáo viên môn Vật Lý. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, nhưng nét mặt của Tạ Miên lại có phần nào sợ hãi hơn là giật mình.

Giáo viên môn Vật Lý sau khi nhìn thấy cậu liền mỉm cười, nụ cười không nhìn ra loại tâm tư gì. Anh bước xuống vài bậc thang, cẩn thận đem áo khoác choàng lên người của Tạ Miên.

“Tạ Miên, em đợi thầy lâu rồi nhỉ?”

Tạ Miên nhíu mày, muốn quay người bỏ đi thì bị anh giữ lại. Nụ cười trên môi anh vẫn chưa tắt, ngược lại còn thêm ý vị khó hiểu.

“Ngoan, đừng quấy. Thầy đưa em về.”

Tạ Miên bất lực đi theo người kia, các đầu ngón tay bị người kia giữ lấy càng lúc càng trở nên lạnh buốt run rẩy.

...

Trong lúc dùng bữa tối, Vưu Chiếu Hy bỗng hỏi đến chuyện của Tạ Miên.

“Có phải gia cảnh của Tạ Miên rất khó khăn không?”

Từ Lương gắp một miếng trứng bỏ vào trong chén, nghe hỏi thì ngừng lại ngẩng đầu lên.

Ánh mắt của cậu lúc này chính là kiểu: Hôm nay sao tự dưng lại hỏi đến Tạ Miên làm gì?

Vưu Chiếu Hy nhìn thấy vẻ mặt đó, không khỏi cười cười, “Chỉ là quan tâm bạn bè một chút thôi mà.”

Cúi đầu ăn miếng trứng vừa nãy xong, Từ Lương mới trả lời:

“Cái này thật ra tớ cũng không rõ cho lắm, nhưng theo những gì mà chiều nay tụi mình nhìn thấy thì...có khả năng đấy. Trước đó cũng không nghe nói đến ba mẹ của Miên Miên.”

“Cậu ấy không có ba mẹ sao?”

Từ Lương hơi nghĩ ngợi, hồi lâu thì ngập ngừng, “Mỗi lần họp phụ huynh thì ba mẹ cậu ấy đều vắng mặt. Thật sự cũng hơi khó hiểu một chút...”

Đoạn, Từ Lương nheo mắt nhìn Vưu Chiếu Hy, “Nhưng mà bộ có chuyện gì liên quan đến cậu ấy sao?”

Vưu Chiếu Hy gặm cánh gà, lắc lắc đầu, “Chỉ thuận miệng hỏi thăm một chút thôi, vì tớ thấy Tạ Miên không thân với ai trong lớp, lúc nào cũng rụt rè nhút nhát, không được ai lưu tâm để ý nên...có chút tội tội. Mà, tớ nhớ có lần nhìn thấy cậu ấy đi cùng thầy Mã đấy.”

Từ Lương lại nhíu mày, “Thầy Mã dạy Vật Lý?”

Vưu Chiếu Hy gật đầu, tiếp tục chuyên tâm gặm cánh gà.

Nghe đến thầy Mã, Từ Lương bỗng dưng không có thiện cảm mấy. Không phải tính cách của thầy nghiêm khắc khó khăn hung dữ gì, chỉ là trên mặt thầy lúc nào cũng trưng ra nụ cười rất giả tạo.

Đối với những nữ sinh thì đó là một loại nụ cười chết người, nhìn thấy thì tim đã rơi lộp bộp xuống đất.

Nhưng Từ Lương nhìn nó lại không có cảm giác gì là thiện cảm tốt lành cả.

Hay nói cách khác, người hay mỉm cười, một là bị tâm thần phân liệt, hai thì cũng chỉ là nhân vật siêu phản diện.

Thấy người kia im lặng, Vưu Chiếu Hy huơ huơ cánh gà chỉ còn trơ trọi xương trắng trước mặt cậu, nói:

“Nè, ngẩn ngơ gì vậy? Đang nghĩ tới Tạ Miên hả?”

Từ Lương thu lại suy nghĩ, liếc lạnh cánh gà trước mặt mình.

“Xin lỗi nhe, tớ đi đường thẳng, tuyệt đối không vì theo cậu mà đi đường cong đâu!”

Lời lẽ đanh đá gớm!

Vưu Chiếu Hy bĩu môi, định sẽ phản kháng lại thì bên ngoài cửa có giọng ai đó nói vọng vào.

Cả hai đồng loạt dừng lại hoạt động của mình, quay đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa.

“Giờ này thì không phải anh ấy đâu, mà nếu có đến thì cũng trực tiếp đi vào rồi.” Vưu Chiếu Hy nhìn đồng hồ, khẳng định một câu.

Từ Lương hơi đứng dậy, “Lỡ người khác tìm mình thì sao? Hàng xóm cũng nên đấy.”

“Ra ngoài xem trước đã, hàng xóm cũng không tin được đâu.”

Hai người nhìn nhau rồi chậm rãi đi ra ngoài đó. Sau khi mở cánh cửa thứ nhất ra, qua những song sắt của lớp rào bên ngoài, cả hai nhìn thấy một bà cụ bận toàn thân đồ tối màu, đôi mắt đen láy nhìn chòng chọc vào hai người.

Từ Lương lần đầu nhìn thấy một bà cụ kỳ quái như vậy cho nên không tránh khỏi giật mình.

Vưu Chiếu Hy ngược lại nhìn chăm chú vào bà lão trước mặt. Những hoa tuyết bám trên vai áo của bà càng lúc càng nhiều, lúc này cậu mới chủ động bước về phía trước.

“Có chuyện gì vậy ạ?”

Bà lão nâng mắt nhìn cậu, cái miệng móm hơi cười, “À, bà định mượn chiếc bật lửa. Các cháu có không?”

Từ Lương nghe thấy, vội gật đầu, “Bà đợi một lát nhé.”

Nói xong cậu mau chóng quay người đi vào nhà, tìm cho bà một chiếc bật lửa.

Vưu Chiếu Hy vẫn còn đứng bên ngoài, đối diện với bà lão. Lần nữa nhìn qua khuôn mặt có phần già nua của bà, cậu không ngừng nhớ đến lần gặp gỡ trước đó đã xảy ra khá lâu rồi.

Bà lão dường như cũng nhận ra cậu, miệng móm lại cười lên, đôi mắt hơi đảo loạn, “Cậu nhóc, gặp lại nhau rồi.”

Vưu Chiếu Hy nâng mắt nhìn bà, gượng gạo cười, “Vâng. Trời lạnh thế này sao bà vẫn bán cháo vậy ạ? Người già sẽ dễ đổ bệnh lắm đấy...”

“Ôi, có gì đâu chứ. Không buôn bán thì lấy gì mà nuôi thân đây hở?” Bà nhìn cậu, ánh mắt càng lúc càng khó hiểu, nụ cười cũng ẩn ý giống như vậy.

“Không nghĩ là cậu lại dọn đến đây sống. Cậu không biết khu này an ninh thấp thế nào à?”

Vưu Chiếu Hy thoáng nhíu mày, không lâu sau thì gật đầu, “Cháu biết ạ, nhưng cháu nghĩ là sẽ không đến nỗi nào đâu.”

“Hy vọng thế!” Bà mỉm cười, sau đó bỗng ngước nhìn lên bầu trời dày đặc hoa tuyết, “Qua mùa đông sẽ đến mùa xuân, rồi lại đến mùa hạ. Ôi, mùa hạ còn khắc nghiệt hơn cả cái lạnh giá này nữa...”

Bà lão tựa hồ tự nói với chính mình, giọng nói thì thầm thủ thỉ nhưng lại lọt vào tai Vưu Chiếu Hy không sót một chữ.

Cậu trầm mặc nghĩ ngợi về câu nói khó hiểu của bà, ngay sau đó thì bị bà nhìn qua một cái, tâm không khỏi giật mình.

Đôi mắt đen láy u uất nhìn thẳng vào cậu, đợi đến khi cậu giống như một chú cá mắc cạn, muốn vùng vẫy thì bà lại mỉm cười.

“Cậu, cũng nên cẩn thận một chút. Lời nguyền, khắc nghiệt lắm.”

“Bà ơi, có bật lửa rồi ạ.”

Đúng lúc này, Từ Lương từ trong nhà chạy vọt ra, cẩn thận đưa cho bà lão chiếc bật lửa qua khung cửa sắt.

Bà cầm lấy bật lửa, mỉm cười cảm ơn Từ Lương rồi nhìn qua Vưu Chiếu Hy đang đứng sững người.

“Vào nhà đi, lạnh đấy, ha...” Nói xong, bà cũng chậm rãi xoay lưng, bỏ đi.

Đến khi bóng dáng của bà đã khuất sau ngọn lửa hồng bập bùng cháy, Vưu Chiếu Hy mới từ thất thần tỉnh lại.

Từ Lương kéo tay cậu, hơi lo lắng hỏi, “Tiểu Hy, cậu ổn chứ? Vào nhà thôi, trời lạnh quá đây nè.”

Vưu Chiếu Hy thuận theo người kia đi vào trong nhà, nhưng tâm trí lại như bị vướng mắc bởi những lời nói vu vơ thoáng qua của bà lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.