Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 103
Sau khi đóng cửa lại, Vưu Chiếu Hy vẻ mặt khó coi nói với Từ Lương, “Tớ lên phòng nằm nghỉ một chút.”
Từ Lương đang định đi đến bàn dọn dẹp chén dĩa thì hơi khựng lại, quay người chăm chú quan sát Vưu Chiếu Hy. Trông sắc mặt của cậu đúng là không tốt lắm, rất có thể đứng ngoài trời lạnh khiến cho cơ thể sinh ra cảm giác khó chịu.
Gật đầu một cái, Từ Lương nhàn nhạt nói, “Ừ, nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút đi. Khoảng thời gian này cáo rất thích ngủ đông đấy.”
Vưu Chiếu Hy dù đang rất mệt trong người cũng ngang bướng quay đầu, cãi một tiếng, “Hồ ly!”
Từ Lương nhún nhún vai, hồ ly hay là cáo thì đều như nhau cả thôi mà. Sao cứ phải bắt bẽ mình nhiều như vậy chứ?
Mặc kệ Từ Lương phũ phàng quay đầu dọn dẹp chén dĩa, Vưu Chiếu Hy bước lên lầu, chui nhanh vào phòng của mình nằm nghỉ một chốc.
Không hiểu vì sao những lời mà bà lão khi nãy vừa nói cứ văng vẳng bên tai của cậu không ngừng. Ánh mắt u uất bí ẩn của bà cũng khiến cho sống lưng cậu lạnh ngắt một mảng.
Vùi mặt vào một bên gối, Vưu Chiếu Hy trầm mặc nghĩ ngợi, đến một lúc thì hàng mi nặng trĩu khép lại từ bao giờ không hay.
Khi chập chờn tỉnh dậy vì tiếng động phát ra ở cửa, cơn ác mộng cũng vừa vặn chấm dứt.
Vưu Chiếu Hy vùi mình vào sâu trong lớp chăn bông, cảm giác cả cơ thể lạnh như băng, nhưng xung quanh lại hiện lên những ngọn lửa nóng rực đang bao vây lấy cậu. Lửa được châm lên rất lớn, cả không gian đều chìm ngập trong một sắc đỏ cam rực rỡ khắc nghiệt.
Giống hệt như cái nắng của mùa hạ.
Là mùa hạ...
Vưu Chiếu Hy trong vô thức kêu lên vài tiếng khe khẽ, thân người hơi cựa quậy khiến cho chăn bông bị kéo xuống một khoảnh. Bả vai gầy nhỏ rụt lại nhưng rất nhanh liền cảm nhận được một vật thể chạm lên nó, tựa hồ trấn an tâm tình của cậu.
Hàng mi thôi run rẩy, nhiệt độ của cơ thể cũng đã trở về trạng thái bình thường.
Vưu Chiếu Hy từ trong cơn mê mệt mỏi mở mắt, dưới ánh sáng mờ nhạt, cậu nhìn thấy một hình dáng đang trầm tĩnh ngồi bên mép giường, ánh mắt cũng chăm chú quan sát từng động tĩnh của cậu.
Nghĩ ngợi miên man một lúc, cậu mới nhận ra được kia là ai. Khóe môi đột nhiên cong lên, dường như mừng rỡ mà gượng người bật dậy, vòng tay ôm chầm lấy người trước mặt mình.
Cả khuôn mặt vùi sâu vào trước vòm ngực vững vàng của Vưu Thần, cánh mũi khẽ phập phồng khi mùi hương quen thuộc phảng phất xung quanh.
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn xuống đỉnh đầu của cậu, chân mày không khỏi nhíu lại. Bàn tay to lớn áp lên lưng, vỗ về dỗ dành ba cái.
“Đừng sợ, tôi ở đây với em rồi.”
Nghe thấy giọng nói từ tính lãnh đạm cất lên, vòng tay của Vưu Chiếu Hy bất giác càng siết chặt thêm vài phần. Cậu nhắm nghiền mắt, bộ dạng mang theo một chút nũng nịu muốn người kia phải dỗ dành mình lâu thêm một chút.
Bởi vì giấc mơ khi nãy thật sự khiến cậu hoảng sợ.
Đó không giống như những giấc mơ trước kia cậu từng nhìn thấy. Không phải là bờ sông vắng vẻ, mặt nước lạnh lẽo hay là những khuôn mặt nhợt nhạt nhìn chăm chăm vào mình.
Những gì trong giấc mơ lúc nãy chỉ đơn thuần ngập chìm trong sắc đỏ cam nóng rực, như muốn thiêu đốt từng đốt xương trên người của cậu.
“Em lại gặp ác mộng...” Vưu Chiếu Hy ở trong ngực y thì thầm, “Lần này em chỉ thấy xung quanh toàn là lửa, lửa cháy rất lớn...”
Nghe đến lửa, Vưu Thần hơi nhíu mày lại, nhưng biểu tình này của y đều không thể lọt vào tầm mắt của cậu được. Bàn tay vẫn dịu dàng vỗ lên tấm lưng gầy nhỏ kia, y hơi cúi thấp đầu, hôn lên trán cậu một cái.
“Chỉ là ác mộng thôi, em không cần phải để tâm đến nó nhiều như vậy.”
Tách khỏi Vưu Chiếu Hy một khoảng, im lặng quan sát vẻ mặt vẫn còn vương chút hoảng sợ của cậu, y nhịn không được lại nhàn nhạt cười một tiếng.
“Không phải em tự bảo mình là hồ ly rồi, không ngán ai nữa hay sao?”
Vưu Chiếu Hy từ trong cơn thất thần tỉnh táo lại, ngước mắt nhìn Vưu Thần, phồng má oan ức, “Nhưng cái này là ác mộng, em không cách nào phản kháng lại được... Tay chân đều như bị trói chặt lại ấy, chỉ biết trừng mắt đứng nhìn mọi thứ đang diễn ra thôi...”
Vưu Thần vén phần tóc mái lòa xòa trước trán cậu, thấp giọng nói, “Thế đêm nay tôi ở lại đây giúp em xua đi ác mộng vậy.”
Ôm gối đầu trước ngực, cậu lườm lườm người ở đối diện, không khách khí nói một câu:
“Giúp em xua đi ác mộng hay khiến em mệt hơn?”
Vưu Thần ý vị cười, gương mặt hơi dán sát lại, khiến cho hơi thở trầm thấp của y phảng phất quanh gò má của cậu.
“Vậy em có muốn cả hai không?”
Vưu Chiếu Hy mím nhẹ môi, bỗng dưng cơn hoảng loạn trong lồng ngực phút chốc đều tan thành mây khói. Mà gương mặt ở đối diện càng khiến cho trái tim của cậu đập nhanh và mạnh hơn.
Quay đầu đi, cậu lầm bầm, “Em đói.”
Vưu Thần đứng dậy, vẻ mặt không mấy thay đổi sau những lời gạ gẫm công khai của mình, “Rửa mặt đi, tôi sẽ mang đồ ăn lên ngay bây giờ đấy.”
Đợi đến khi cửa phòng lần nữa mở ra rồi khép lại, Vưu Chiếu Hy mới khẽ thở ra một tiếng.
Phòng ngủ chìm ngập trong thứ ánh sáng mờ nhạt, bỗng dưng khiến cho cậu có chút bức bối.
Liếc nhìn về phía cửa sổ, cả lớp kính trong suốt đều bị tuyết phủ lấy. Trên bệ cửa sổ bên ngoài cũng đóng thành từng mảng lớn, trắng xóa.
Vưu Chiếu Hy bước xuống giường, chậm rãi đi vào phòng tắm rửa mặt. Lúc cậu bước ra thì đã nhìn thấy bóng dáng của Vưu Thần đang đứng cạnh cửa sổ, trầm mặc nghĩ ngợi gì đó không rõ lắm.
Bước lại gần về phía của y, Vưu Chiếu Hy nghiêng người, tầm mắt vô tình nhìn xuống dưới lòng đường. Tuyết trải đầy không chừa lấy một tấc đường xám nào. Tầm mắt chậm rãi di chuyển, không nghĩ rằng sau đó cậu lại vô tình nhìn thấy hình dáng già nua quen thuộc kia đang cúi thấp đầu, chăm chú đốt lửa.
Bước chân vô thức lùi về sau một chút.
Hành động này khiến cho Vưu Thần hơi khó hiểu quay đầu nhìn cậu.
“Có chuyện gì à?”
Vưu Chiếu Hy nghe hỏi, gương mặt hơi hạ thấp xuống, cố gắng bình tĩnh lại.
“Không có gì đâu.” Cậu gượng gạo cười một cái rồi hỏi, “Đồ ăn của em đâu?”
Vưu Thần dựa người vào bệ cửa sổ, ánh mắt đảo nhẹ qua bên phải.
Nhìn theo hướng mắt của y, Vưu Chiếu Hy nhanh chóng nhìn thấy một dĩa đựng đầy dâu tây đỏ mọng. Cậu vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó quay mặt, bí xị kêu lên:
“Không phải là thịt gà sao?”
Vưu Thần nhìn vẻ mặt bí xị của cậu, khóe môi hơi rướn lên, “Loài của em cũng không thể ăn thịt gà mãi được. Lâu lâu phải đổi món một chút cho cơ thể dung nạp đầy đủ chất dinh dưỡng.”
“Thế này không khác gì ăn chay.”
Vưu Thần gật đầu, đương nhiên không thể phản bác được câu nói này rồi.
Cáo ăn trái cây mà không phải là thịt thì chính là ăn chay.
Đi đến một bước, Vưu Thần cầm lên một quả dâu, động tác đưa dâu kề ngay miệng của cậu rất dứt khoát mà bá đạo.
“Ăn.”
Vưu Chiếu Hy gượng ép hé miệng, giữ lấy quả dâu, chậm rãi nhai rồi nuốt xuống.
Vị dâu vừa ngọt vừa thơm, thật ra thì cậu cũng không bài xích gì với nó cả. Dâu bị cắn đôi, nhai nát liền vương lại dòng nước màu hồng nhạt ở khóe môi.
Vưu Thần đứng ở đối diện trầm mặc nhìn cậu ngoan ngoãn tiếp tục ăn thêm những quả dâu khác, hồi lâu thì bất ngờ kéo tay cậu, dán sát vào người mình.
Cúi thấp đầu, y cẩn thận vươn lưỡi liếm sạch những vệt nước ở khóe môi.
Vị ngọt thấm vào đầu lưỡi.
Tuy đây không phải là mùi vị y yêu thích, nhưng nó lẫn với mùi hương của Vưu Chiếu Hy, vì vậy mà y chấp nhận được.
Vưu Chiếu Hy đối với loại hành động này cũng không còn ngạc nhiên nữa, bất quá chỉ là hơi giật mình với ngượng ngùng một chút thôi.
Cậu nuốt xuống những mảnh dâu còn lại trong miệng, sau đó ngước mắt nhìn Vưu Thần, khiêu khích:
“Có muốn em bồi dâu cho ăn không?”
Vưu Thần bình tĩnh nói, “Không cần. Một lát tôi sẽ ăn mặn, không cần phải ăn chay lót bụng.”
Vưu Chiếu Hy, “...”
Đoạn, trong lúc người kia vì khiêu khích thất bại mà quay đầu đi, tiếp tục ăn dâu thì Vưu Thần nghiêng người nhìn xuống dưới lòng đường đầy tuyết.
Khung cảnh trắng xóa bỗng ẩn lên một màu đỏ cam của ngọn lửa khiến cho Vưu Thần đặc biệt chú ý đến. Ánh mắt của y quét nhanh qua chiếc xe bán cháo của bà lão, không lâu sau thì nhìn chăm chú vào bà lão đang khom người.
Lúc bà đốt củi xong ngồi thẳng dậy, tựa hồ như có linh cảm có người đang quan sát mình, bả ngẩng đầu nhìn lên khung cửa sổ của ngôi nhà đối diện.
Một đôi mắt màu hổ phách cùng với một đôi mắt đen láy u uất trực diện đối mặt.
Vưu Thần híp mắt lại, sau đó liền đưa tay kéo kín rèm cửa, che khuất đi khung cảnh lạnh lẽo ở ngoài cửa sổ.
...
Sau nhiều ngày tuyết rơi dày đặc trên những con đường lớn nhỏ của thành phố, cuối cùng cũng có được một ngày khí trời lạnh lẽo nhưng không phủ lên những hoa tuyết trắng xóa kia.
Vưu Chiếu Hy đã thức dậy từ sớm nhưng cảm thấy cả người có chút uể oải nên chưa muốn rời giường. Phía bên cạnh hiện tại không còn hơi ấm của Vưu Thần nữa bất giác khiến cho cậu hụt hẫng và buồn chán.
Hôm nay tuy là chủ nhật nhưng Vưu Thần vẫn phải bận rộn cùng với Từ Thiếu Hàn tại phòng thực nghiệm u ám lạnh lẽo kia.
Liếc nhìn lên đồng hồ treo tường, kim giờ đã điểm đến số chín. Bên ngoài tuyết ngừng rơi từ lúc nào cậu cũng không biết rõ nữa, từng mảng tuyết bám trên bệ cửa sổ cũng chậm rãi tan ra rồi rơi xuống dưới đất.
Đương lúc định nhắm mắt thiếp đi thêm một chút nữa thì bên ngoài cửa phòng đột nhiên mở lớn một tiếng. Từ Lương đứng trước cửa, mặt mũi tỉnh táo và hăng hái nhìn về phía của Vưu Chiếu Hy đang uể oải chán nản.
“Tiểu Hy, dậy đi xem đánh bóng đi.”
Vưu Chiếu Hy mở mắt lườm Từ Lương một cái, không muốn rời khỏi chiếc giường thân yêu của mình, bất chấp quấn chặt bản thân vào trong chăn bông như cuộn chả giò.
“Không đi!”
Lời từ chối thẳng thừng khiến Từ Lương hơi hụt hẫng, nhưng rất nhanh cậu đã lấy lại được hứng thú, trèo lên giường quyết lôi cho được con cáo nhỏ kia ra ngoài.
“Ra ngoài hít một chút gió trời đi. Hôm nay hiếm lắm mới không có tuyết rơi đấy. Mọi người trong lớp đều đã ở sân bóng cả rồi.”
Ló mặt ra khỏi chăn một chút, Vưu Chiếu Hy nhàm chán nói, “Không lẽ cả lớp đều chơi bóng à? Mọi người có bị thần kinh không vậy? Trời lạnh như vậy không ở nhà ủ ấm đi...”
Từ Lương mỉm cười, “Vì hôm nay lớp mình quyết đấu với lớp của Ngải Tư đấy. Nghe đồn là Ngải Tư thách thức Họa Niên với Thiệu Lâm. Nói đến đây thì cậu đã hiểu ngọn ngành của lời quyết đấu này chưa vậy?”
“Hiểu cái gì mới được?” Vưu Chiếu Hy cuối cùng cũng chịu chui ra khỏi chăn, khó hiểu nhíu mày hỏi.
“Ngải Tư vẫn còn ghim hận cậu chuyện hôm nọ với những chuyện trước đó, nhưng nó không muốn đối đầu trực tiếp với cậu. Vì vậy mà thách thức với Họa Niên cùng Thiệu Lâm, đấu một trận bóng rổ ra trò. Chắc là nó nghĩ hai người họ thân với cậu, nếu nó thắng nó sẽ tùy ý ra điều kiện với hai người đó. Sẵn tiện chọc tức cậu, làm cho cậu cảm thấy áy náy.”
Vưu Chiếu Hy sau khi nghe xong tường tận mọi chuyện, không nhịn được cười lạnh một tiếng.
“Ấu trĩ.”
Sau đó cậu bung chăn, trèo xuống giường, duỗi người một cái rồi nhìn Từ Lương, cười đến ma mị quyến rũ.
“Chuẩn bị thôi. Tớ không tin Họa Niên với Thiệu Lâm sẽ thua cái thằng não phẳng đấy.”
Lúc Vưu Chiếu Hy cùng Từ Lương đến sân bóng thì liền bị bầu không khí sôi nổi ở đấy dọa một trận.
Nhiều nữ sinh cùng nam sinh đứng vây thành hình bầu dục, ôm sát theo đường sân bóng, không chừa ra một khe hở nào. Phía bên trong lại càng náo nhiệt hào hứng hơn bao giờ hết. Tỉ số hiện tại không có chênh lệch, mỗi đội cứ thay phiên nhau vào một quả, điểm số theo đó mà nối đuôi sát nút làm cho người xem càng lúc càng hồi hộp.
Vưu Chiếu Hy khó khăn lắm mới chen vào được một khoảng trống, lúc này mới tận mắt chứng kiến hai người họ Kỳ với họ Lý đang phối hợp ăn ý nhuần nhuyễn với nhau như thế nào.
Cậu híp mắt lại, không nhịn được nói, “Hai người họ có phải đã hóa thành mặt trời không vậy? Sáng chói đến thế là cùng.”
Từ Lương đứng bên cạnh đồng cảm gật đầu, “Họa Niên bình thường nhìn rất hiền với có chút ngốc, nhưng trên sân bóng thì nam tính hẳn hoi. Bây giờ tớ hiểu vì sao nữ sinh yêu thích cậu ấy rồi. Thiệu Lâm thì không nói đi.”
“Tiểu Lương, cậu ái mộ Thiệu Lâm lắm đúng không?”
Từ Lương đảo mắt, hít sâu một hơi rồi ngập ngừng gật đầu.
Cậu ái mộ Lý Thiệu Lâm cũng không phải là chuyện gì quá kỳ lạ đi. Một nam sinh như cậu ta, tính tình lạnh lùng trầm ổn, thành tích học tập cũng đáng nể, tinh thần thể thao cũng không thua kém ai, làm sao có thể không ái mộ được cơ chứ?
Từ Lương trời sinh bản tính nhút nhát, tuy đầu óc phát triển linh hoạt nhưng tay chân thì chậm chạp, đôi lúc còn vụng về. Cậu cũng như bao nam sinh khác, cũng muốn được mọi người chú ý đến thôi. Vì vậy mà cậu đem Lý Thiệu Lâm làm hình mẫu mình muốn trở thành.
Vưu Chiếu Hy nhìn cái gật đầu, khẽ cười nói, “Thiệu Lâm trầm ổn giỏi giang nhưng vẫn là loài rắn ngoan độc khó lường. Cậu cũng không cần phải hướng đến hình mẫu của cậu ta làm gì, vì cậu đã có đủ rồi.”
Từ Lương quay đầu nhìn cậu, trầm mặc khó hiểu.
Đủ rồi? Cậu có cái gì đâu chứ...
Vưu Chiếu Hy lúc này mỉm cười, cẩn thận phủi xuống vài hoa tuyết nhỏ xíu trên tóc cậu.
“Từ Lương là người tuyệt nhất tớ từng gặp đấy. Tuy rằng cậu là một con người bình thường, nhưng tinh thần thì không hề yếu ớt. Mặc dù biết rõ tớ là ai, những người Vưu gia như thế nào nhưng cậu cũng không bài xích sợ hãi hay tránh xa, điểm này làm tớ thấy an lòng lắm.”
Từ Lương đã hiểu ra, ánh mắt không khỏi chấn động.
Cậu nhìn ra hướng của sân đấu, không lâu sau liền nhoẻn miệng cười thật tươi.
“Cảm ơn cậu, Tiểu Hy.”
Lời này vừa dứt thì phía trận đấu cũng vang lên tiếng còi inh tai.
Cả hai người đồng loạt nhìn lên bảng điểm, tỉ số lúc đó là 50 - 48 nghiêng về đội của Kỳ Họa Niên và Lý Thiệu Lâm.
Từ Lương không nhịn được giơ hai tay lên trời, phấn khởi hô, “Thắng rồi!”
Kỳ Họa Niên cả người ướt đẫm mồ hôi quay qua nhìn Lý Thiệu Lâm, một tay giơ lên hướng tới tay người kia, đấm nhẹ một cái ăn mừng.
Bọn Ngải Tư thua trận cũng đã mệt lã người, hoàn toàn thả lõng ngồi bệt xuống sàn.
Sau khi vỗ vai đồng đội của mình xong, Lý Thiệu Lâm nghiêng đầu nhìn về hướng của Vưu Chiếu Hy và Từ Lương. Trong đáy mắt như hiện lên một tia vui vẻ hào hứng và tự hào, khóe môi cũng thuận theo cong lên.
Vưu Chiếu Hy cũng nhìn cậu ta, ánh mắt tựa hồ muốn nói: Phải rồi, rắn con làm sao có thể để người khác chèn ép mình được chứ!
Trong lúc mọi người hào hứng reo hò thì Vưu Chiếu Hy lại vô tình phát hiện ra một chuyện khác đặc biệt hơn không kém.
Khi cậu quay đầu định tìm đường lui ra khỏi vòng vây thì bất ngờ nhìn thấy bóng dáng của Tạ Miên. Đi bên cạnh cậu lại là một người đàn ông cao lớn với vẻ ngoài chững chạc. Hai người một trước một sau rẽ vào một ngõ nhỏ phía bên hông trường học.
Người đàn ông kia đi nhanh hơn Tạ Miên nên Vưu Chiếu Hy không kịp nhận ra được là ai. Nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi cùng thái độ từ chối của Tạ Miên, cậu liền cảm giác được có chuyện không hay sắp xảy ra.
Sau khi thoát khỏi vòng vây, Vưu Chiếu Hy liền đuổi theo phía sau của Tạ Miên. Từ Lương quay đầu nhìn một cái, miệng định gọi lại nhưng đã không còn kịp, đành phải bắn tốc độ bám sát phía sau.
Khi Vưu Chiếu Hy bước gần đến nơi phát ra tiếng nói cùng điệu cười ghê tởm của gã đàn ông kia thì cậu bất chợt dừng lại. Cẩn thận nấp mình sau vách tường, cậu lẳng lặng theo dõi mọi chuyện.
Ánh sáng từ trên mái hiên chiếu xuống, vô tình soi rõ gương mặt của gã.
Vưu Chiếu Hy sau khi nhận ra được người kia là ai liền trừng lớn đôi mắt. Tầm nhìn của cậu cũng theo đó mà rơi xuống từng động tác tay của gã.
Tạ Miên dựa sát lưng vào tường, khuôn mặt duy trì cúi thấp, cố gắng không để bàn tay của gã đàn ông kia khống chế.
“Thầy, em xin thầy, đừng làm vậy nữa, em không thích, không thích...”
Người được cậu gọi là thầy lúc này hơi nhếch môi cười lên, bàn tay ngang nhiên luồn từ dưới lớp áo đi vào bên trong, chạm đến làn da mịn màng của Tạ Miên. Đầu ngón tay tựa hồ khoái cảm, nụ cười của hắn càng thêm phần biến thái ghê tởm.
“Nhưng thầy thích. Miên Miên nghe lời thầy lắm, đúng không? Ráng chịu một chút thôi.”
Gã vừa nói vừa kề môi sát bên tai cậu, nhưng không lâu sau liền cảm giác được một bên gò má của mình bị thứ gì đó đập vào thật mạnh. Tai gã trở nên ù ù cạc cạc, mọi âm thanh đều không thể nghe rõ nữa.
“Thầy Mã, hôm nay thầy có vẻ rảnh rỗi quá rồi nhỉ?”
Vưu Chiếu Hy hạ chân xuống, xoay nhẹ mũi giày trên mặt đất. Cú đá cao khi nãy của cậu nhắm chuẩn xác vào gương mặt của Mã Mộ, khiến cho màng nhĩ của hắn cũng lùng bùng hỗn tạp.
Mã Mộ ngã lăn ra đất, tay ôm lấy phần mặt bị đá, tức giận quát lớn, “Chiếu Hy, cậu vừa đánh giáo viên của mình đấy!”
Vưu Chiếu Hy quắc mắt lên nhìn Mã Mộ ở dưới đất chật vật khổ sở, khóe môi cong lên, cười lạnh lẽo. Bước lại gần đến bên cạnh Mã Mộ, cậu dùng mũi giày ấn lên bộ hạ đang cương cứng của hắn, tùy chỉnh lực đạo khiến cho hắn vừa thống khoái vừa đau đớn mà rên khẽ.
“Sao? Có phải thầy cảm thấy rất thoải mái đúng không?”
Vưu Chiếu Hy hơi khom người xuống, tiếp tục ấn vào bộ hạ của Mã Mộ, sau đó mỉm cười, “Thầy có muốn làm cùng em không nào? Em là người có kinh nghiệm không ít đấy.”
Mã Mộ bị kích thích bên dưới cùng với những lời nói đầy dẫn dụ của Vưu Chiếu Hy, cơ thể càng lúc càng phản ứng mạnh mẽ hơn. Bản tính của gã là yêu thích những thiếu niên trắng nõn sạch sẽ như thế này, đương nhiên Vưu Chiếu Hy cũng là môt lựa chọn không hề tệ.
Ngược lại, so với Tạ Miên, cậu còn đáng giá gấp mấy lần nữa.
Nhận ra tà niệm trong mắt của hắn, Vưu Chiếu Hy lập tức thay đổi sắc mặt, không kịp để cho hắn có thời gian tận hưởng thêm khoái cảm thì đã một lực dứt khoát đạp mạnh xuống bộ hạ cương cứng.
Trong ngõ nhỏ phát ra một tiếng thét thảm hại đau đớn.
Vưu Chiếu Hy đạp xong liền quay người lại, đi đến bên cạnh Tạ Miên. Nhìn thấy cả người cậu đều đổ mồ hôi hột, Vưu Chiếu Hy không nhịn được khẽ thở dài.
“Ổn rồi, chúng ta đi thôi. Hắn ta sẽ không---”
“Tiểu Hy, coi chừng!”
Từ đằng xa bỗng nhiên lại truyền đến tiếng kêu thất thanh của Từ Lương.
Vưu Chiếu Hy động tác cũng nhanh nhạy, khi cậu quay đầu lại định phản kháng thì nhận ra trước mặt mình có một bóng áo sơmi màu đen thuần túy. Cánh tay người kia giơ lên cao, ngăn chặn hành động lỗ mãng của Mã Mộ.
“Thầy Mã.” Người đàn ông bận áo sơmi đen hơi mỉm cười, “Thầy có vẻ hơi vội vàng rồi đấy. Kì thực, đồ nào để ăn thì thầy nên phân biệt rõ một chút.”
Mã Mộ bị đồng nghiệp ngăn lại, tệ hại hơn là đồng nghiệp này đã chứng kiến toàn bộ sự việc khiến cho tâm trạng của hắn như bị đá thẳng xuống vực thẳm.
Cánh tay bị bẻ đến nhũn ra, Mã Mộ loạng choạng ngã ngồi xuống đất, luôn miệng kêu lên, “Tiêu rồi, mẹ kiếp, tiêu hết rồi...khốn khiếp!”
Vưu Chiếu Hy ngước mắt nhìn bóng áo sơmi đen cao lớn trước mặt, không nhịn được cười một tiếng.
“Thầy Vưu, thầy xuất hiện cũng đúng lúc quá đi!”
Vưu Kiện nghiêng đầu qua nhìn Vưu Chiếu Hy, nhẹ nhàng lườm cậu một cái rồi nâng mắt nhìn Tạ Miên đang nức nở bật khóc.
Tuy tính tình của hắn yêu thích những đứa trẻ ngoan ngoãn trắng trẻo sạch sẽ, nhưng mà khóc lóc thế này đúng là ồn ào quá rồi.
“Này, dỗ em ấy đi. Không thì ra ngoài tập bóng cùng thầy không?”
Tạ Miên mũi đỏ ửng nhìn Vưu Kiện, giống như càng nhìn càng sợ hãi, bèn khóc lớn lên.
Vưu Kiện nghi hoặc, mặt mình so với Mã Mộ biến thái kia phải có phần tốt đẹp hơn chứ nhỉ?
Lúc này Từ Lương đi đến dỗ Tạ Miên, sau đó im lặng kéo tay cậu đi ra ngoài.
“Thầy ở đây xử đẹp gã đó giùm tụi em luôn đi.” Vưu Chiếu Hy nán lại, nói nốt một câu rồi bỏ đi.
Nhìn theo bóng lưng của cậu, hắn không nhịn được xoa xoa mũi.
Cái khí chất này sao mà quen thuộc quá vậy? Diệt là diệt tận gốc tận rễ mới chịu!
Quay đầu nhìn Mã Mộ vẫn còn thất thần ngồi trên mặt đất, Vưu Kiện khẽ thở dài, bước tới một bước, nhìn xuống gã mà nói:
“Thầy nên thấy may mắn vì tôi ra tay cứu thầy kịp thời đấy. Nếu thầy dám nghe lời nhóc con kia, cùng nó lăn lộn thì...tôi nghĩ mình nên báo với nhà trường đi viếng thầy thôi.”
Mã Mộ trầm mặc không nói gì, đôi mắt dại ra, một hồi sau bất thình lình giơ hai tay lên, ra sức tự vả vào mặt mình.
Hành động bộc phát này làm cho Vưu Kiện giật khẽ mình, ngay sau đó hắn liền quay đầu nhìn ra ngoài đầu ngõ, vô tình bắt được một hình ảnh vụt thoáng qua.
Chân mày thoáng nhíu lại, Vưu Kiện hai tay cắm vào túi quần, im lặng nhìn Mã Mộ cứ như bị ai điều khiển hai bàn tay, liên tục tự vả vào mặt cho đến khi sưng đỏ lên.
“Thôi thì cũng là quả báo cả.”
Nói rồi, Vưu Kiện lãnh đạm xoay người rời đi. Lúc đi ngang qua một con hẻm nhỏ và tối hơn, hắn bỗng dừng chân lại. Tầm nhìn không di chuyển, nhưng giọng nói rõ ràng là muốn truyền đến người đang đứng nấp trong đó.
“Quả nhiên việc thở cũng rất có ích ha, lần này em cũng lập công rồi đấy.”
Từ trong bóng tối, một tiếng thở nhè nhẹ phát ra làm cho Vưu Kiện không nhịn được bật cười. Hắn quay cả người lại, đôi mắt chăm chăm nhìn xuyên qua màn đêm.
“Ra đây, trốn cái gì nữa?”
Tiếng thở vẫn phát ra rất khẽ, một hồi lâu, rốt cuộc cũng có hình dáng nhỏ nhắn xinh xắn xuất đầu lộ diện. Mái tóc hung đỏ của cậu chính là thứ dễ bị phát hiện nhất.
Vưu Kiện nhìn cậu cúi gằm mặt, nói, “Tha cho người ta đi. Vả như vậy đau lắm đấy.”
Ngay lập tức, cậu ngẩng đầu, phủ nhận, “Em không có làm...”
“Vậy hả?” Vưu Kiện nhướn mày, không thèm chất vấn thêm câu nào liền thuận theo cậu, “Vậy thì do gã tự thấy áy náy với bản thân rồi.”
Cậu thầm hít vào một hơi, lén lút nâng mắt nhìn Vưu Kiện rồi hơi chu miệng lên bảo, “Em...tập bóng với thầy nha.”
Vưu Kiện lạnh lùng nhìn cậu, sau một hồi rất thong thả buôn ra một câu phũ phàng, “Thôi, thầy hết hứng rồi. Gặp sau nhé, Tiểu Loi Nhoi.”
Tiểu Loi Nhoi mím nhẹ môi nhìn theo bóng lưng của Vưu Kiện đang chậm rãi rời đi, trong lòng cuộn lên tầng lớp sóng lăn tăn rầu rĩ.
Cuối cùng, vì quá giận mà cậu đã quay đầu lại, nhìn Mã Mộ với một ánh mắt hình viên đạn.
Không rõ do nguyên nhân gì mà ngay sau đó, động tác tự vả vào mặt của Mã Mộ lại càng tăng thêm một lực!