Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 131
“Ông còn nhớ miếng ngọc bội này không?”
Vưu Quán Thanh đầu óc hỗn loạn ngẩng mặt lên, lập tức thu vào tầm mắt là miếng ngọc bội thạch anh hồng. Trên mặt miếng ngọc là hình của một con hồ ly cuộn mình lại.
Ngọc bội ẩn dưới ánh sáng ở trong phòng, trở nên lấp lánh huyền dịu đến kỳ lạ.
“Ngọc bội này...” Vưu Quán Thanh thoạt đầu còn mơ hồ không nhận ra, một hồi sau liền trừng mắt thảng thốt nói, “Không, không thể nào... Không thể là nó!”
Người con gái trước mặt ông lúc này nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, tựa hồ muốn siết chặt đến vỡ ra thành từng mảnh nhỏ. Một tay còn lại bất ngờ duỗi ra, giữ chặt khuôn mặt của Vưu Quán Thanh, ghìm mạnh bởi hàng móng vuốt sắc nhọn.
“Ông mở mắt to ra mà nhìn cho rõ vào rồi nói xem, đây là miếng ngọc bội của ai?”
Vưu Quán Thanh vùng vẫy muốn thoát khỏi móng vuốt của người kia, nhưng không ngờ liền bị móng vuốt quật lại, cắm sâu vào da thịt, máu rỉ ra thành hàng. Ông tức giận muốn vươn tay bóp chặt lấy cổ của cô gái, nhưng ngay sau đó lại cảm nhận được bàn tay mình run rẩy không thể làm gì.
“Cút, cút ngay! Tao không biết, không hề biết nó!!”
Chát.
Cô gái thình lình dứt khoát tát thẳng vào một bên gương mặt của Vưu Quán Thanh, sau đó đứng dậy, ánh mắt hằn lên ngọn lửa căm thù:
“Dám làm lại không dám nhận ư? Vưu Quán Thanh, tôi chắc chắn cả đời này, có hai người phụ nữ mà ông không thể nào quên được. Một là vợ ông, Thẩm Ninh. Hai chính là mẹ tôi, Đồng Xuyến Yên!”
Mẹ?
Vưu Quán Thanh trừng lớn mắt, không rõ là vì khiếp sợ hay tức giận bởi câu nói của người kia. Ông quay mặt lại nhìn thật lâu vào khuôn mặt mà mình đã mong mỏi nhiều ngày nay, rốt cuộc đều bị một câu nói kia phủi bay tất cả ái tình nồng nhiệt.
“Mẹ cô?” Vưu Quán Thanh cơ hồ cười lên đầy điên dại, “Mẹ của cô là Đồng Xuyến Yên? Nực cười! NỰC CƯỜI!!! Dối trá!! Cô ta lại có một đứa con gái sao? Không, không hề!!!”
Người kia nghe vậy, không nhịn được cười lạnh một tiếng. Sau đó cúi thấp người, tóm lấy cổ áo của Vưu Quán Thanh, buộc ông phải nhìn thẳng vào đôi mắt của mình. Không lâu sau, người đó cong môi cười lên, vừa giảo hoạt vừa quyến rũ:
“Đúng vậy, mẹ tôi không hề sinh ra một đứa con gái nào cả. Tôi cũng đã nói trước đó, tôi không phải là người mà ông mong đợi mỗi ngày. Gương mặt này, không thuộc về tôi. Vưu Quán Thanh, bây giờ ông đã nhận ra tôi chưa nào? Vì sao một kẻ căm ghét tôi như ông lại không thể nhận ra được chứ?”
Khuôn mặt của Đồng Xuyến Yên mà ông nhất thời rung động ngay lúc này không còn nguyên vẹn nữa. Ánh mắt kia tràn ngập thù hận và sắc lạnh, hoàn toàn không có nửa điểm ấm áp yêu thương ông như ngày trước. Vẻ mặt này, sao lại quen thuộc đến như vậy?
Vưu Quán Thanh nhìn người trước mặt không chớp mắt, một hồi lâu, tâm trí bỗng dưng nổi lên những mảnh ghép của quá khứ, những âm thanh hỗn loạn đau đớn xót thương dội vào màng nhĩ. Ông ta lại bắt đầu điên loạn, muốn quay đầu đi nhưng không được.
“Không, không còn ai cả. Ngôi nhà đó, gia đình đó hiện tại đều chẳng còn ai có thể chống lại tao... Chẳng còn ai nữa!! Tất cả đều đã chết rồi, mày không biết ư?”
“Phải!” Người kia bỗng cười lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn ông ta, “Tất cả bọn họ gần như đã chết hết, duy chỉ có một người là suýt chết đến hai lần. Lần thứ nhất ông định ra tay giết nó, chính vợ ông đã ngăn cản và cứu nó một mạng. Lần thứ hai ông vẫn lên kế hoạch muốn diệt trừ nó, thế nhưng đáng tiếc, nó vẫn sống, còn sống rất tốt, tốt đến không thể ngờ được.”
Cô gái vẫn bình tĩnh nói ra, giống như đang kể lại những câu chuyện năm xưa để hoài niệm. Thế nhưng từng câu từng chữ như hóa thành gai nhọn đâm sâu vào trí óc của Vưu Quán Thanh. Ông ta ôm đầu, giấu đi khuôn mặt đầy vẻ thống khổ quằn quại, tiếng cười vọng qua từng kẽ tay, cất lên trong gian phòng tịch mịch ngột ngạt.
“Tao đã hiểu rồi.” Vưu Quán Thanh tuy đau khổ nhưng vẫn cười lên lạnh nhạt, “Đáng lý lần đó tao nên giết chết mày khi mày mới vừa sinh ra, Chiếu Hy ạ!!”
Nghe thấy cái tên ngày xưa ấy thốt ra từ miệng ông ta, Lý Thiệu Ly không nhịn được cười lên một cái, ánh mắt cơ hồ thỏa mãn vui sướng, “Rốt cuộc thì cũng đã nhớ lại rồi. Nhưng hiện tại, tôi không còn là Vưu Chiếu Hy mà ông từng nuôi dưỡng nữa, Quán Thanh à.”
Vưu Quán Thanh bỏ hai bàn tay khỏi khuôn mặt, ngước mắt lên nhìn đăm đăm vào Lý Thiệu Ly. Lời lẽ nơi cổ họng không thể thốt ra, bởi vì ngay lúc này, toàn bộ tâm trí của ông ta đều bị cuốn trở về quá khứ của năm đó.
Chính là những năm tháng mà Đồng Xuyến Yên phải chịu đựng mọi khổ hình từ Vưu gia.
Lại quay về vào đêm mùa đông lạnh giá hôm ấy, khi Mục Lỗi liều mình đem Đồng Xuyến Yên về Vưu gia để tránh sự truy đuổi khắc nghiệt của Lý Dư Trạch. Trong đêm hôm đó, nàng gặp mặt Vưu Quán Thanh và Thẩm Ninh.
Gương mặt xanh xao tiều tụy hơi cúi thấp, giọng nói run rẩy do cái lạnh của tuyết, “Tôi là Đồng Xuyến Yên.”
Những hoa tuyết to sụ bám đầy trên tóc và vai áo của Đồng Xuyến Yên. Vưu Quán Thanh dưới cái giá rét này không một chút suy suyễn, ánh mắt lạnh nhạt quét trên người nàng một lượt, sau đó nói:
“Mục Lỗi, cậu có phải đã quá liều lĩnh hay không lại đem về một con hồ ly chứ?”
Đồng Xuyến Yên nghe hiểu những lời người đàn ông trước mặt vừa nói, bàn tay nàng bám chặt vào phần váy dưới, môi mím lại dằn xuống cảm xúc ở trong lòng.
Tuy rằng nàng mang trong mình thân phận của một tuyết hồ, thế nhưng từ trước đến giờ cũng chưa một lần khiến cho người nào phải khó chịu hay đau đớn. Nàng là một tuyết hồ nhưng không mang bản chất của loài vật gian xảo thâm hiểm đó.
Con người nàng thuần khiết xinh đẹp từ trong ra ngoài, nửa điểm cũng không thể chê trách. Nhưng rồi tin đồn nàng gian díu cùng với người đàn ông khác đã khiến cho mọi thanh danh nàng gìn giữ từ trước đến giờ đều bị phá nát.
Ngay cả người mà nàng yêu đời đời kiếp kiếp là Lý Dư Trạch cũng không còn tin tưởng nàng nữa.
“Quán Thanh, anh khoan hãy đánh giá vội vã như vậy. Xuyến Yên tuy là một hồ ly nhưng cô ấy không hề xấu xa như những kẻ khác đâu!”
Mục Lỗi đỡ lấy Đồng Xuyến Yên ở bên cạnh mình, nói xong liền nhìn qua khuôn mặt xanh xao rét run của nàng, trong lòng xót xa lo lắng.
Vưu Quán Thanh vẫn như cũ tiếp lời, “Luật là luật, cậu đã quên rồi hay sao? Trong Huyết tộc này tuyệt đối không thể có dấu chân của hồ ly. Mục Lỗi, cậu nên nhớ rằng, tôi vì niệm tình cũ với ba của cậu mà giúp đỡ, xem cậu như em trai của mình. Nhưng hôm nay, cậu làm cho tôi thất vọng vô cùng! Đồng Xuyến Yên kia thân là vương hậu của Thú tộc, hiện tại lại cùng một gã đàn ông khác thân mật như vậy, làm sao còn có ai nể trọng đây?”
Mục Lỗi nhíu mày, phản bác, “Em với Xuyến Yên không hề nảy sinh tình cảm như lời đồn của Thú tộc. Lý Dư Trạch kia tính tình độc đoán, một lần không tin, vạn lần đều không tin nữa. Xuyến Yên...thật sự vô tội. Quán Thanh, lần này em cầu xin anh, hãy giúp đỡ cô ấy... Cô ấy đã không còn nơi nào để đi nữa rồi...”
Mục Lỗi còn đang muốn nói lại cảm nhận được một bàn tay lạnh lẽo áp lên tay mình. Nhìn qua liền nhận ra Đồng Xuyến Yên đang nhìn mình, ánh mắt ẩn ẩn hồng.
Vưu Quán Thanh trầm ngâm nhìn hai người họ trao đổi ánh mắt với nhau, đang định lên tiếng chấm dứt sự tình tốn thời gian này thì Mục Lỗi bất ngờ quỳ xuống đất. Chưa bao giờ ông nhìn thấy Mục Lỗi ngang bướng cố chấp như vậy. Hôm nay lại vì một người con gái mà đặt cả lòng tự tôn xuống dưới chân mình.
“Quán Thanh, em cầu xin anh, hãy giúp đỡ Xuyến Yên... Thật sự mọi chuyện còn căng thẳng hơn rất nhiều. Lý Dư Trạch tuy ngoài mặt nói chỉ trục xuất cô ấy ra khỏi tộc, nhưng thật chất hắn ta còn muốn đem cô ấy giết chết. Và hắn cũng sẽ giết cả em... Khi đó em chỉ nghĩ đến việc đưa Xuyến Yên chạy trốn khỏi cái chết trước mắt, những việc sau đó em chưa từng nghĩ đến. Hiện tại, em chỉ còn nơi này để nương tựa. Anh trai, xin hãy giúp đỡ em lần này, chuyện gì anh muốn em cũng đều sẽ đáp ứng.”
Đồng Xuyến Yên đứng ở bên cạnh đã tận mắt chứng kiến Mục Lỗi khẩn thiết cầu xin Vưu Quán Thanh như thế nào, khiến cho trái tim của nàng phút chốc rung động. Một bước tiến lên, nàng chậm rãi hạ thân mình, quỳ xuống ngay bên cạnh Mục Lỗi.
“Ngài Vưu, tôi Đồng Xuyến Yên, thật sự hy vọng ngài sẽ giúp cho chúng tôi một con đường sống sót...”
Mục Lỗi thoáng nhíu mày nhìn qua phía nàng, “Xuyến Yên..”
Sự tình trước mắt càng lúc càng trở nên cảm động trong mắt những người xung quanh, tuyệt nhiên không thể khiến Vưu Quán Thanh lòng dạ sắt đá kia mảy may suy suyễn. Ông ta trầm mặc nghĩ ngợi rất lâu, đến khi gần đưa ra quyết định lại bị vợ của mình là Thẩm Ninh ngăn cản.
Thẩm Ninh từ lâu đã gầy dựng một hình tượng rất mẫu mực ở trong Huyết tộc. Tính tình của bà hiền hậu điềm đạm, công tư phân minh, không đem hận thù giữa hai tộc áp lên những chuyện lý lẽ rõ ràng, vì vậy mà bà lên tiếng cho việc của Đồng Xuyến Yên.
“Nếu hai người đã làm đến mức này, phía chúng tôi cũng không muốn ép buộc quá mức.” Thẩm Ninh điềm đạm nói, sau đó đi đến đỡ lấy Đồng Xuyến Yên, “Chúng tôi sẽ để cho cô ở lại đây một khoảng thời gian.”
“Thẩm Ninh!” Vưu Quán Thanh khó chịu ra mặt, gằn giọng gọi vợ một tiếng.
Thẩm Ninh ngược lại bình tĩnh quay người, nhỏ giọng nói, “Quán Thanh, đừng như vậy! Mục Lỗi cậu ấy đã cầu xin đến nước này rồi, chúng ta có thể làm ngơ sao?”
Vưu Quán Thanh nhìn Thẩm Ninh, trong đầu bỗng nhiên sượt qua một tia suy nghĩ, rốt cuộc lại nhếch môi cười nhạt một cái, hướng tới Mục Lỗi nói:
“Được. Xuyến Yên sẽ được ở lại trong một khoảng thời gian. Còn cậu cứ trở về nơi ở trước giờ vẫn thường sống. Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô ta.”
Mục Lỗi nghe đến đây, vì vui mừng mà không một chút nghi ngờ, bèn đỡ Đồng Xuyến Yên cùng đứng dậy.
“Cảm ơn anh trai. Nhưng có một việc, sức khỏe của Xuyến Yên hiện tại không được ổn lắm. Liệu em có thể sống cùng cô ấy không?”
Vưu Quán Thanh mặt không cảm xúc nhìn Mục Lỗi, “Miệng cậu bảo không có quan hệ tình cảm, hà cớ gì phải sống cùng nhau cơ chứ? Bên chỗ ở của cô ta sẽ có người lo phần ăn uống mà thôi, cậu không cần quản nhiều quá đâu, Mục Lỗi.”
Vốn dĩ Mục Lỗi cũng đoán trước được yêu cầu này của mình là không thể, cho nên anh không quá kỳ vọng vào nó. Tuy vậy, trong lòng vẫn có chút hụt hẫng và lo lắng cho Đồng Xuyến Yên.
“Em sẽ không sao đâu.”
Nụ cười của Đồng Xuyến Yên vào đêm hôm ấy có bao nhiêu phần xinh đẹp dịu dàng, khiến lòng người xao xuyến si mê. Mục Lỗi sau khi tạm biệt nàng cũng không hề nghĩ đến những sự việc kinh khủng xảy ra sau đó.
Đồng Xuyến Yên thật sự được cho phép ở lại tại Vưu gia, nhưng không phải là trong một căn phòng sạch sẽ gọn gàng mà là một nhà lao tăm tối lạnh lẽo.
Sau khi tách Mục Lỗi ra khỏi Đồng Xuyến Yên, Vưu Quán Thanh đã sai người bí mật đưa nàng tống vào một nhà lao của Vưu gia. Chuyện này ngoại trừ ông và tên hầu thân cận đó, ai cũng không biết. Thậm chí là Thẩm Ninh cũng bị vẻ mặt đạo đức giả của ông lừa gạt một trận.
Mục Lỗi quay trở về cuộc sống thường nhật của mình. Nhiều lần anh ngỏ lời muốn đến xem thử Đồng Xuyến Yên như thế nào nhưng không lần nào Vưu Quán Thanh cho phép. Ông ta dùng luật lệ hà khắc áp lên mong muốn của Mục Lỗi, ngăn chặn chia cắt tình cảm của hai người bọn họ.
Từ khi bị giam vào nhà lao lạnh lẽo, không ngày nào Đồng Xuyến Yên có thể ngủ một giấc an ổn. Hơn nửa ngày thì nàng đã bị đám quản ngục chì chiết đánh đập, thân thể hằn lên những vết máu của roi da gây ra. Đêm xuống, bọn chúng lại cố tình lợi dụng cơ hội bước vào bên trong, muốn cưỡng ép nàng nhưng chưa lần nào thành công. Tuy nàng hiền hậu an phận nhưng không có nghĩa nàng không biết phản kháng. Dù sao sức mạnh của một tuyết hồ so với đám người ma cà rồng kia vẫn cao hơn rất nhiều.
“Lại không ăn sao? Nhịn đói đến chết luôn đi! Tiện nhân!” Một gã quản ngục đem đến chén tráo trắng đưa qua song sắt, nhưng nhìn nữ nhân kia không trả lời, hắn liền tức giận cầm chén cháo ném mạnh xuống đất.
Âm thanh thủy tinh vỡ tan dưới mặt đất, phút chốc khiến cho Đồng Xuyến Yên ngẩng mặt lên nhìn. Sắc mặt càng lúc càng tiều tụy xanh xao, cơ thể gầy yếu trơ xương.
Đồng Xuyến Yên hờ hững nhìn chén cháo vỡ toang dưới đất, không cười cũng không tức giận, chậm rãi cúi mặt xuống, vục sâu vào giữa gối.
Đúng lúc này, Vưu Quán Thanh từ bên ngoài bước vào, nhìn thấy cháo trăng rơi vãi đầy trên mặt đất, nhất thời nhíu mày quát:
“Chuyện gì vậy?”
Gã quản ngục khi nãy nhìn thấy Vưu Quán Thanh liền khép nép, khom người nói, “Lão gia, nữ nhân kia không muốn ăn cháo, tức giận liền ném chén cháo ra ngoài này...”
Nghe những lời dối trá của hắn, Đồng Xuyến Yên hơi ngước mắt nhìn qua hai người đàn ông bên ngoài song sắt, ánh mắt mệt mỏi lạnh nhạt không cảm xúc. Nàng không thanh minh cho bản thân, càng không muốn mở miệng nói một lời nào khiến cho Vưu Quán Thanh có chút nóng giận.
Ông cười lạnh một tiếng, “Cháo trắng còn chê bai sao?”
Nói rồi ông tiến vào bên trong phòng giam, hướng tới Đồng Xuyến Yên đi đến, vươn một tay nắm lấy mái tóc của nàng, giật ngược lên. Một khuôn mặt tiều tụy nhưng không hề kém sắc xuất hiện, thu vào tầm mắt của Vưu Quán Thanh.
“Thân phận đã không sạch sẽ, được ở trong này là quá tốt cho cô rồi. Cô còn dám chê thức ăn mà tôi đưa đến sao?”
Vưu Quán Thanh rít từng chữ qua kẽ răng, bất ngờ cho Đồng Xuyến Yên một cái tát, “Con tiện nhân này!”
Đồng Xuyến Yên bị tát đến choáng váng đầu óc, âm thanh cơ hồ không còn rõ ràng, ý thức cũng giống như vậy. Nàng ngã rạp dưới sàn đất lạnh lẽo, đau đớn dần qua đi, nàng không khóc cũng không kêu than, nhất mực im lặng. Việc này phần nào càng khiến cho Vưu Quán Thanh muốn ra sức chà đạp người con gái xinh đẹp mỏng manh như nàng hơn nữa.
Vưu Quán Thanh đứng thẳng người, lớn giọng sai người, “Mau đem cô ta trói lên!”
Đồng Xuyến Yên thân thể không còn sức lực phản kháng, mặc cho hai gã đàn ông đem mình trói lơ lửng giữa không trung. Khuôn mặt đang cúi thấp lại bị bàn tay to lớn thô bạo bắt lấy, buộc ngẩng lên.
“Đồng Xuyến Yên, hôm nay cô phải chịu những điều này, đều một phần do người đàn ông của cô gây ra! Cô có tự hỏi đó là ai hay không?”
Đồng Xuyến Yên mím chặt môi, nhìn người đàn ông sắt đá trước mặt, thoáng chốc run rẩy. Trong tâm trí bỗng nảy lên một cái tên Lý Dư Trạch, nhưng ngay lập tức bị tổn thương che lấp đi.
Vưu Quán Thanh nhìn nàng một cách đay nghiến, “Nếu không thể nói ra, vậy thì để tôi nói cho cô biết. Đó là Lý Dư Trạch và cả Mục Lỗi. Hai người đàn ông này đều yêu thương cô hết mực, đáng tiếc là Lý Dư Trạch kia lý trí quá nhiều, độc đoán cũng không ít cho nên mới nhẫn tâm nghi ngờ sự trong sạch của cô. Và hắn muốn giết cô cũng là vì quá yêu, không muốn nhường cô cho bất kỳ kẻ nào khác nhưng để cô sống thì hắn sẽ cảm thấy tự tôn của hắn bị sỉ nhục nặng nề. Giết cô là cách hay nhất mà hắn nghĩ ra. Còn Mục Lỗi, con người này yêu cô một cách mù quáng, chẳng thèm màng đến việc trong trái tim cô không hề có nó. Điểm chung giữa hai người đàn ông này, một là đều yêu cô đến chết đi sống lại, hai là đều gây ra những tội nghiệt mà cả đời này tôi cũng không thể quên!”
Dừng lại một chút, Vưu Quán Thanh hạ tầm mắt xuống nơi cánh môi tái nhợt đang hé mở, chân mày hơi rướn lên, giọng nói trầm đục vọng qua bốn vách tường lạnh lẽo nơi nhà lao.
“Và cả đồng loại của cô. Những con hồ ly chỉ biết dùng nhan sắc để dụ hoặc người khác, khiến người ta thân bại danh liệt rồi phũ phàng quay đuôi bỏ đi. Những kẻ như cô làm gì có cái gọi là tình cảm vĩnh cửu? Đều chỉ là lớp mặt nạ ngụy trang hoàn hảo mà thôi. Đừng giả vờ là một nữ nhân đáng thương hiền thục nữa, Xuyến Yên. Cô so với đồng loại của mình, một chút cũng không khác biệt.”
Đồng Xuyến Yên lẳng lặng nhìn ông mà không đáp lại nửa lời. Cánh môi hé mở nhưng không cách nào phản kháng. Lòng cô xiết lại đau đớn. Qua một khoảng thời gian, khi bầu không khí trong này ngưng đọng lại, Đồng Xuyến Yên mới bất ngờ lên tiếng.
“Dù cho thế nào đi nữa, tôi vẫn phải sống...”
Vưu Quán Thanh vừa quay lưng toan rời đi, nghe thấy lời thì thầm này lập tức dừng bước. Ông quay đầu nhìn cô, lạnh nhạt mỉm cười:
“Để xem cô có thể sinh tồn bằng cách nào khi mà xung quanh đều không còn ai bảo vệ.”
Những ngày sau đó, chén tráo trắng mọi hôm đã không còn được mang đến nữa, thay vào là một ly nước lọc đầy thiếu thốn. Đồng Xuyến Yên liếc nhìn ly nước ở ngoài song sắt, trầm mặc một hồi lâu mới bước lại gần đó, cầm lấy ly nước uống cạn. Nước lọc không thể bổ sung đủ dinh dưỡng nuôi cơ thể, vì vậy mà Đồng Xuyến Yên bị suy nhược cấp.
Đêm hôm đó, khi cơ thể của nàng bỗng trở nặng, một gã quản ngục lại khốn nạn nổi lên hứng thú muốn cưỡng ép nàng. Vì hắn nghĩ ngay lúc này, nàng không còn đủ sức phản kháng được nữa. Trong lúc gã loay hoay giữ chặt hai cánh tay của Đồng Xuyến Yên, toan chiếm tiện nghi trên người nàng thì phía ngoài song sắt đột ngột có người lên tiếng.
Giọng nói so với Vưu Quán Thanh có phần trẻ trung hơn, nhưng về độ sắc lạnh lãnh đạm thì không hề thua thiệt.
“Dừng tay lại. Ngươi đang làm cái gì đó?”
Gã quản ngục nghe thấy giọng nói này lập tức run người, rời khỏi Đồng Xuyến Yên bất lực nằm trên sàn đất. Quay người lại, gã run cầm cập, lưỡi cũng đông cứng không biết phải thanh minh cái gì.
Mà người thanh niên trước mặt gã lại vô cùng bình tĩnh, liếc nhìn nữ nhân nằm trên đất rồi nhìn qua phía gã, phát hiện quần áo có phần xộc xệch lôi thôi, lập tức hiểu được chuyện gì vừa diễn ra. Ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo quét qua người hắn ta.
“Ngươi...thiếu thốn đến mức như vậy?” Người thanh niên lãnh đạm nói, sau đó bất ngờ vung tay quật gã quản ngục văng mạnh vào vách tường bên cạnh.
Sống lưng gã đập mạnh vào tường, dội ngược lại một cú đau tận xương tủy. Lồm cồm bò dậy, gã dập đầu hồ loạn nói, “Tôi xin lỗi, là tôi sai, tôi đã sai, tôi làm chuyện hồ đồ, xin cậu Cả hãy bỏ qua, lần sau tôi sẽ...”
Vưu Thần hạ tầm mắt nhìn hắn loay hoay trên mặt đất, không khỏi cười nhếch môi. Bàn tay duỗi ra, dùng sức mạnh nâng cả cơ thể của gã lên giữa không trung.
“Còn có lần sau nữa sao? Ngươi biết không, những kẻ hứa rằng lần sau sẽ không tái phạm, chắc chắn sẽ lại tái phạm. Vì vậy thiết nghĩ, ngươi không cần phải tồn tại nữa.”
“Cậu Cả---” Gã quản ngục còn đang định van nài thì đôi mắt đã nhanh chóng trừng lớn, cơ thể bất động rơi từ trên xuống dưới đất, chết không kịp nhắm mắt.
Sau khi xử lý tên cặn bã kia xong, Vưu Thần dời tầm mắt nhìn đến Đồng Xuyến Yên đang nhắm mắt nằm yên trên mặt đất. Y nheo mắt đánh giá tình trạng của nàng, hồi sau liền cất tiếng gọi:
“Người đâu? Mau gọi Từ Thiếu Hàn đến đây.”
Từ Thiếu Hàn đang ở phòng thí nghiệm, đột ngột bị triệu qua phòng lao một cách khó hiểu. Ông từ bên ngoài đi vào, ánh mắt nhìn ngó xung quanh, bất giác nhíu mày thở dài.
Nơi này là lần đầu Từ Thiếu Hàn đặt chân vào. Nhà lao luôn là nơi lạnh lẽo đáng sợ như vậy, cảm giác giống như xung quanh luôn có những oan hồn bất tán tồn tại vậy.
Khi Từ Thiếu Hàn đến nơi đã nhìn thấy Vưu Thần ngồi ở bên cạnh một nữ nhân xinh đẹp. Tuy vậy, sắc mặt của người đó đã tiều tụy đi rất nhiều lần.
“Cậu Vưu, người này...” ánh mắt Từ Thiếu Hàn dời qua phía Đồng Xuyến Yên, mơ hồ hỏi.
Vưu Thần không nhìn ông, lãnh đạm nói, “Là một nữ nhân.”
Từ Thiếu Hàn nhất thời cạn lời, “...đương nhiên tôi biết cô ấy là nữ nhân, nhưng mà...đây là ai thế? Cảm giác không giống với người ở trong tộc cho lắm.”
“Là một người quen. Khám cho cô ta đi.”
Từ Thiếu Hàn nhìn Vưu Thần một cái rồi ngồi xuống, nhanh chóng xem qua thể trạng của Đồng Xuyến Yên. Không lâu sau đó, ông trừng to mắt, cơ hồ kinh ngạc.
Vưu Thần nhìn thấy vẻ mặt này lập tức hỏi, “Có chuyện gì?”
Từ Thiếu Hàn trong lòng còn hơi nghi hoặc, bèn bắt mạch thêm một lần nữa. Lần này ông đã chắc chắn chuẩn đoán của mình, liền hướng Vưu Thần nói:
“Cô ấy đang mang thai. Thai đã gần ba tháng rồi nhưng rất yếu vì không đủ chất dinh dưỡng!”
Vưu Thần nghe xong một tin này cũng rất kinh ngạc. Y trầm mặc nhìn qua phía Đồng Xuyến Yên, sau đó không rõ đã suy nghĩ đến việc gì liền đứng dậy rời khỏi phòng giam.
Ngày hôm sau, Vưu Thần trở lại phòng giam của Đồng Xuyến Yên. Nhưng hôm nay y không đi một mình mà dẫn theo một người thanh niên khác. Người kia vừa nhìn thấy nàng đã không khống chế được bản thân, bước nhanh vào bên trong, quỳ gối ngay bên cạnh nàng.
“Tiểu Yên, anh đến rồi đây.” Mục Lỗi nhìn thấy sắc mặt của nàng tiều tụy mệt mỏi, trong lòng không ngừng xót xa cùng tức giận.
Đồng Xuyến Yên vì nhờ Từ Thiếu Hàn tiêm vào người thuốc bổ mà đã có thể tỉnh lại. Nàng mơ màng mở mắt nhìn, nhận ra người bên cạnh là Mục Lỗi, khóe mắt nhanh chóng trượt xuống một giọt nước mắt.
“Mục Lỗi...” Đồng Xuyến Yên gắng sức ngồi dậy, vòng tay ôm lấy người trước mặt mình, chua xót cất tiếng, “Mục Lỗi, em thật sự rất đau đớn...rất mệt mỏi...”
Mục Lỗi dằn xuống cơn giận trong lòng mình, ôm lấy Đồng Xuyến Yên, “Không sao cả, chúng ta sẽ rời khỏi đây. Anh sẽ đưa em rời khỏi đây, ngay bây giờ...”
“Mục Lỗi!” Vưu Thần ở bên ngoài phòng giam lãnh đạm nhìn cảnh tượng cảm động trước mặt, nói, “Tôi chỉ giúp anh đến xem cô ta như thế nào, không hề hứa sẽ giúp hai người trốn thoát khỏi đây. Anh biết ba tôi là người như thế nào, liệu anh và cô ta có thoát được không? Huống hồ gì, hiện tại cô ta còn đang mang thai. Sức khỏe yếu kém, trốn đi càng không được ích lợi gì.”
Mục Lỗi nghe đến đây, đột nhiên đứng dậy, nghi hoặc nói, “Làm sao cậu biết cô ấy mang thai?”
“Chuyện đó có quan trọng sao?” Vưu Thần nhàn nhạt đáp, lại nhìn qua phía bên ngoài, “Anh chỉ còn vài phút nữa thôi, muốn nói gì cứ nói cho hết đi. Ông ấy sẽ đến đây ngay đấy.”
Mục Lỗi nhìn Vưu Thần, bất giác cười lớn một tiếng, “Vưu Thần, rốt cuộc con người cậu là thế nào vậy? Đã giúp cho tôi tìm được cô ấy, lại không thể giúp chúng tôi trốn thoát khỏi đây hay sao?”
Vưu Thần nâng mắt nhìn Mục Lỗi, không kìm được nhíu mày, “Đây cũng không phải là chuyện của tôi. Vì nhiều ngày qua nhìn thấy anh đau khổ như vậy, tôi cũng vô tình phát hiện ra cô ấy ở đây, không thể nhắm mắt làm ngơ. Giúp hai người nhìn thấy nhau nằm trong quyền hạn và khả năng của tôi. Còn lại đều là ngoài khả năng.”
“Phải, tôi quên mất con người khi chưa yêu thì sẽ quy tắc biết bao nhiêu. Cái gì cũng sẽ là quy tắc, quy tắc và quy tắc!”
Mục Lỗi khẽ cười, “Sau này tôi hy vọng cậu sẽ hiểu được, thế nào là phá vỡ quy tắc.”
Vưu Thần năm đó không hề để tâm đến việc “phá vỡ quy tắc” là như thế nào, cảm giác sẽ ra sao. Bởi vì trong năm đó, trái tim của y vẫn nguội lạnh như thế, mặc cho có vô số nữ nhân xinh đẹp tài giỏi xung quanh cũng không khiến trái tim kia rung động dù một chút.
Về phần của Mục Lỗi, sau khi rời khỏi nhà giam, anh đã không còn đủ bình tĩnh mà đi thẳng đến thư phòng của Vưu Quán Thanh. Hai người ở trong phòng lời qua tiếng lại, suýt nữa thì dẫn đến đấu với nhau một trận. Song, sau mọi việc, Mục Lỗi vẫn là người thua một bậc. Vưu Quán Thanh lợi dụng việc làm loạn của anh, đem anh tống vào nhà giam của Sầm gia, tách biệt hẳn với nơi ở của Đồng Xuyến Yên.
Cũng từ lúc này, Thẩm Ninh phát hiện được sự việc nói dối của Vưu Quán Thanh. Hai người có một khoảng thời gian chiến tranh lạnh, và Thẩm Ninh rất cứng rắn ra mặt muốn bảo vệ Đồng Xuyến Yên khỏi sự áp chế của người kia.
Sau khi Thẩm Ninh biết Đồng Xuyến Yên mang thai, bà đã sắp xếp một nơi ở khác cho nàng. Thời gian lẳng lặng trôi đi, đến ngày Đồng Xuyến Yên hạ sinh, xung quanh chỉ có vài khuôn mặt xa lạ.
Thẩm Ninh nghe tin đã lập tức đi đến phòng của nàng cùng với một bà mụ.
Đồng Xuyến Yên ở trên giường đau đớn không ngừng, mồ hôi rỉ từ trên trán xuống dưới cổ. Cô ngậm chặt một miếng vải, ghìm xuống tiếng la hét của mình. Bà mụ ở phía dưới ngược lại bình tĩnh, luôn miệng bảo nàng hít thật sâu rồi thở ra, cố gắng dùng sức mà rặn.
Thẩm Ninh đứng ở bên cạnh, nắm lấy bàn tay gầy guộc của Đồng Xuyến Yên, cùng cô trải qua cơn đau thập tử nhất sinh này. Chẳng lâu sau đó, trong gian phòng ngột ngạt bỗng cất lên một tiếng khóc thất thanh.
Đồng Xuyến Yên nghe thấy tiếng khóc, nước mắt cũng chực trào rơi xuống.
Bà mụ ôm lấy đứa bé trong tay, kinh ngạc hô lên, “Phu nhân, phu nhân nhìn xem, trên trán của đứa bé có một dòng chữ màu đỏ.”
Thẩm Ninh đón lấy đứa bé từ bà mụ, nhìn xuống dòng chữ màu đỏ trên trán, bất giác mỉm cười, “Xuyến Yên, dòng chữ ghi là tuyết hồ.”
Đồng Xuyến Yên gắng gượng mở mắt nhìn, cánh tay duỗi ra muốn ôm lấy con mình vào lòng. Hơi ấm của hai người như hòa quyện vào nhau. Đứa bé vẫn khóc đến một lúc sau đó.
“Tuyết hồ...tuyết hồ...” Đồng Xuyến Yên bỗng dưng cảm thấy đau đớn, ôm chặt lấy đứa bé trong tay mình, lại nhìn đến Thẩm Ninh, “Phu nhân, tôi có một thỉnh cầu, hy vọng phu nhân sẽ đồng ý.”
Thẩm Ninh hiền từ nhìn nàng, “Được, là chuyện gì?”
Đồng Xuyến Yên hơi thở đứt quãng yếu ớt, cố gắng gượng sức nói cho tròn một thỉnh cầu, “Đứa bé này là một tuyết hồ giống như tôi, chỉ sợ sau này nó sẽ lạc lõng và khó thích nghi với thế giới ngoài kia. Thẩm phu nhân, tôi cầu xin người, liệu có thể thay tôi nuôi dưỡng đứa bé có được không?”
“Xuyến Yên, không phải cô còn có thể sống hay sao? Sao lại nói gở như vậy?”
Đồng Xuyến Yên lắc đầu, cười nhợt nhạt, “Thẩm phu nhân, tôi biết rõ sinh mệnh của mình kéo dài đến khi nào. Sức khỏe nhiều tháng qua vốn đã không tốt, hiện tại tôi cảm giác được mình không hề ổn, cho nên mới liều lĩnh thỉnh cầu người. Phu nhân, hãy hứa với tôi sẽ nuôi dưỡng đứa trẻ này thành người, có được không?”
“Xuyến Yên...”
Thẩm Ninh còn đang muốn trấn an nàng thì nghe thấy tiếng của bà mụ thất thanh kêu lên, “Không xong rồi, cô ta bị băng huyết rồi, mau cầm máu, cầm máu...”
Nhiều tháng sau đó, khi bồng đứa trẻ trong tay, Thẩm Ninh cũng không quên được khoảnh khắc cảm động đến đau thương của ngày hôm ấy. Đồng Xuyến Yên còn chưa kịp đặt tên cho con trai mình đã nhanh chóng ra đi. Đứa bé nằm trong lồng ngực của mẹ khóc đến thê lương.
Thẩm Ninh thu tầm mắt nhìn xuống đứa bé trắng trẻo đáng yêu đang nhắm mắt ngủ, không khỏi mỉm cười thì thầm, “Chiếu Hy, hy vọng sau này, con sẽ sống thật hạnh phúc mà không hề biết đến những gì trong quá khứ.”
...
Thời gian tiếp tục hờ hững trôi đi...
Cho đến một ngày, phía bên Sầm gia báo tin: Mục Lỗi đã trốn thoát, hiện tại vẫn chưa tìm được tung tích!
Tin này truyền đến Vưu Quán Thanh đã khiến cho ông vô cùng tức giận. Một đường đi thẳng đến Sầm gia, Vưu Quán Thanh gặp mặt Sầm Hiểu Phi, lạnh giọng hỏi:
“Rốt cuộc các người đã canh giữ như thế nào vậy?”
Sầm Hiểu Phi ngồi ở trên cao nhìn xuống, thờ ơ nói, “Ngài Vưu, xin hãy khoan nóng giận. Nhà giam của Sầm gia chúng tôi chặt chẽ nghiêm ngặt như thế nào, ông hẳn là đã biết. Một người có thể thoát ra ngoài, chỉ có thể có một khả năng duy nhất mà thôi. Đó chính là có người trong chúng ta đã giúp cho hắn!”
“Trong chúng ta?” Vưu Quán Thanh nheo mắt nghi hoặc, “Hiểu Phi, cô rốt cuộc muốn nhắm đến ai thì nói thẳng ra đi!”
Sầm Hiểu Phi nhún vai, “Vưu Thần, con trai của ngài!”
Ngay buổi chiều hôm ấy, Vưu Quán Thanh gọi Vưu Thần đến thư phòng để hỏi cho rõ ràng mọi chuyện. Và ngoài dự đoán của ông, Vưu Thần không hề phủ nhận mà trực tiếp thẳng thắn thừa nhận việc mình đã làm.
Vưu Quán Thanh đứng bật dậy, đập tay xuống bàn, “Con dám?”
Vưu Thần lãnh đạm nhìn ba mình, “Xuyến Yên cũng đã sớm qua đời, hận thù không còn được gì nữa. Mục Lỗi gần như đã mất hết tất cả, ba hà cớ gì cứ phải giam lỏng hắn như thế?”
Vưu Quán Thanh nghe vậy, cười lạnh, “Con là vì muốn giúp Mục Lỗi? Hay là vì...chính bản thân con?”
Năm đó, Vưu Thần không trả lời câu hỏi này, nhưng trong lòng cũng đã có một câu trả lời cho riêng mình.
Việc giúp Mục Lỗi thoát khỏi nhà giam của Sầm gia, kì thực không phải là vì muốn giúp anh, mà là muốn giúp bản thân y.
Trước khi Mục Lỗi thoát ra khỏi nhà giam, Vưu Thần cùng anh đã có một cuộc đối thoại rất ngắn gọn.
“Sao cậu lại muốn giúp tôi?”
“Vì tôi đã hiểu được thế nào là phá vỡ quy tắc.”
Mục Lỗi khi ấy cười lên trông vô cùng thỏa mãn, “Đừng nói người trong lòng cậu chính là...”
Vưu Thần nhìn Mục Lỗi, lãnh đạm nói, “Lần này tôi giúp anh một mạng, về sau đừng quên ân này.”
Mục Lỗi bật cười, đứng dậy siết chặt bả vai của Vưu Thần, “Đắm mình trong tình yêu sẽ sớm bị trả giá, cậu hiểu rõ đúng chứ?”
Lời cuối cùng Vưu Thần nói với anh, chính là, “Tôi cam tâm tình nguyện.”
Năm đó, Vưu Chiếu Hy vừa tròn sáu tuổi.