Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 132
Ơn cứu mạng của Vưu Thần, Mục Lỗi chưa bao giờ quên.
Năm đó sau khi thoát được ra bên ngoài, Mục Lỗi không kịp nói thêm một câu gì với Vưu Thần đã phải cật lực trốn tránh khỏi tai mắt của Sầm gia. Thế nhưng nói đến cùng, kẻ muốn bắt giữ anh lại không phải Sầm gia mà là Vưu Quán Thanh.
Lý do vì sao Vưu Quán Thanh căm thù Mục Lỗi, đến tận bây giờ cũng không ai hiểu rõ ngoài ông ta. Ngay cả Mục Lỗi, một người trong cuộc như anh cũng không thể giải thích được mối ân oán của nhiều năm trước đó. Tuy nhiên, ân oán như thế nào anh không quan tâm, điều anh thắc mắc chính là vì sao đã thâm cừu đại hận như vậy lại còn nhất mực xem anh như một người em trai?
Thời gian cứ trôi qua, những điều thắc mắc đó đến giờ vẫn chưa được giải thích. Và có lẽ sau này cũng sẽ không bao giờ được tiết lộ.
Phía bên Sầm gia vốn dĩ không muốn truy tìm tung tích của Mục Lỗi cho nên cuộc sống của anh trong nhiều năm sau đó khá êm đềm nhẹ nhàng. Mục Lỗi tùy tiện xin một công việc không cần bằng cấp, chỉ cần có tiền sinh sống qua ngày là đã đủ. Mỗi năm, đến ngày giỗ của Đồng Xuyến Yên, anh đều bí mật đến nơi chôn cất của nàng. Trong ngày hôm đó, anh sẽ không làm bất cứ điều gì mà dường như dành trọn một ngày để tâm sự với một nấm mộ. Thói quen đó cứ lặp đi lặp lại cho đến một ngày, Mục Lỗi tình cờ chạm mặt Vưu Thần sau ngần ấy năm ẩn mình.
Vưu Thần khi đó đã vô cùng kinh ngạc khi gặp lại người bạn năm xưa của mình. Ngày trước, tuy Mục Lỗi danh nghĩa là em trai của Vưu Quán Thanh, nhưng anh cùng Vưu Thần không quá cách biệt tuổi tác, lại tâm đầu ý hợp nhiều thứ cho nên sớm kết giao thành bạn bè. Sau này, tình bạn đó cũng dần phai nhạt theo thời gian, nhưng Mục Lỗi tuyệt đối không quên ân cứu mạng của người kia. Sau khi gặp lại nhau, Mục Lỗi mới biết được Vưu Chiếu Hy kia chính là con trai của Đồng Xuyến Yên. Từ đó, anh dần chú ý đến người thiếu niên này hơn.
Chính vì lý do đó, vào đêm tuyết rơi thành bão, phủ trắng cả một ngọn đồi, Mục Lỗi đã xuất hiện ngay bên cạnh thân xác lạnh cóng thê thảm của Vưu Chiếu Hy.
Người mà trong tiềm thức Vưu Chiếu Hy đã nhìn thấy vốn dĩ không phải Lý Thiệu Lâm, mà là Mục Lỗi.
Nhiều năm trước, Vưu Thần cứu Mục Lỗi một mạng.
Nhiều năm sau, Mục Lỗi cứu Vưu Chiếu Hy một mạng, tức đã cứu lấy trái tim Vưu Thần một nhát dao trí mạng.
Đáng tiếc, hận thù năm xưa vẫn chưa phai nhòa trong tâm trí của Mục Lỗi, vì vậy anh đã giữ kín chuyện Vưu Chiếu Hy còn sống sót. Bên cạnh đó, anh đem quá khứ của Đồng Xuyến Yên kể cho cậu nghe, và ngòi nổ cũng được châm lên từ lúc ấy.
Vưu Quán Thanh thu hồi ký ức, bất giác cười lên lạnh nhạt thờ ơ, “Hẳn là mày đã gặp Mục Lỗi?”
Lý Thiệu Ly vắt tréo một chân, tùy ý dời tầm mắt đặt lên nụ cười điên loạn của ông ta, lạnh nhạt nói, “Đúng vậy. Bây giờ thì ông đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi ư? Có nhìn thấy rõ được con thú năm đó như thế nào chưa?”
“Con thú...” Vưu Quán Thanh hơi mỉm cười, nét cười càng lúc càng đầy dã tâm tàn nhẫn, “Chính mẹ mày mới là một con thú!”
Chát.
Lý Thiệu Ly không đợi đến nửa giây liền tát mạnh vào một bên mặt của Vưu Quán Thanh. Lời lẽ trong câu nói như đấm vào tai cậu, khiến cho tim gan quặn thắt một trận. Hai cánh tay duỗi về phía trước, Lý Thiệu Ly túm lấy cổ áo của Vưu Quán Thanh, dùng sức mạnh của mình lôi ông ta rời khỏi mặt đất rồi ném mạnh về phái chiếc ghế gỗ ở đối diện.
Cả người ông ta rơi tõm vào trong lòng ghế, tạo ra một loạt âm thanh chướng tai thô bạo. Vưu Quán Thanh thoáng nhíu mày, không nghĩ đến Lý Thiệu Ly còn có loại sức mạnh đáng gờm này. Ông ta ngẩng mặt, còn đang định tiếp tục lăng mạ Đồng Xuyến Yên thì nghe thấy Lý Thiệu Ly lên tiếng:
“Linh Đang Đang, siết chặt hắn!” Lý Thiệu Ly mặt không biểu cảm ra lệnh.
Ngay tức khắc, từ đâu đó xuất hiện một bóng dáng của loài rắn chuông, âm thanh khe khẽ phát ra, như len lỏi vào trong trí óc của Vưu Quán Thanh. Ông ta sầm mặt nhìn quanh bốn phía, rốt cuộc cũng nhìn thấy một con rắn màu đen đang bò tới với tốc độ rất nhanh.
“Mày!” Vưu Quán Thanh quát lớn, thình lình nhận ra rắn đen khi nãy bây giờ đã hóa thành khổng lồ, đem thân người ông ta siết chặt lại bằng thân mình của nó.
Linh Đang Đang thè chiếc lưỡi ra, đôi mắt liếc nhìn Lý Thiệu Ly.
“Quán Thanh, ông nên nhớ một chuyện. Chỉ cần ông nhúc nhích một cái, con rắn này sẽ siết ông thêm một lực. Cứ như vậy, có khi ông sẽ thật sự chết vì ngạt thở đấy.”
Lý Thiệu Ly mỉm cười, từ phía sau lưng lấy ra một cây sáo bằng ngọc. Thân sáo ánh lên một màu xanh ngọc thuần khiết thanh nhã, phía đầu có gắn một chiếc lông vũ màu trắng, trông rất đặc biệt. Cây sáo này là vật bất li thân của Lý Thiệu Ly, tác dụng như thế nào về sau ắt sẽ rõ.
Cậu cầm sáo trong tay, một đầu đặt dưới cằm Vưu Quán Thanh, buộc ông ta giữ nguyên một tư thế mà nhìn mình.
“Được rồi, bây giờ còn muốn nói gì trước khi tạm biệt cuộc sống này không?”
Vưu Quán Thanh nhìn chằm chằm vào Lý Thiệu Ly, đột nhiên nở một nụ cười quái gở, cất giọng nói, “Thật ra, nhiều năm nay tao luôn muốn hỏi mày một chuyện.”
Lý Thiệu Ly bình tĩnh nhìn hắn, chờ đợi.
Nụ cười bên khóe môi của ông ta càng lúc càng rõ ràng, ý tứ lại không hề tốt đẹp, “Liệu có bao giờ mày cảm thấy tình cảm của Vưu Thần dành cho mày có gì không ổn hay không?”
Bỗng nhiên nhắc đến người kia, ngón tay Lý Thiệu Ly thoáng chốc run rẩy. Trái tim nảy lên một nhịp, cảm giác nửa xa lạ nửa quen thuộc này khiến cho cậu không hề thoải mái. Ánh mắt hơi đảo loạn, Lý Thiệu Ly trầm mặc một chút rồi đáp:
“Có vấn đề gì lẽ nào tôi không biết?”
“Đương nhiên là mày không biết và sẽ không bao giờ biết!”
Vưu Quán Thanh thu lại nụ cười của mình, ánh mắt sa sầm khó hiểu, tiếp tục nói, “Năm đó, ngoài Mục Lỗi và Thẩm Ninh luôn hết mực bảo vệ cho Đồng Xuyến Yên thì còn có Vưu Thần nữa. Tuy rằng thằng con trai này không hề ra mặt trực tiếp bảo vệ, nhưng luôn âm thầm ở phía sau giúp đỡ không sót một chút gì. Mục Lỗi năm đó có thể gặp được Đồng Xuyến Yên là nhờ Vưu Thần. Đồng Xuyến Yên được ăn uống đầy đủ để dưỡng thai cũng là nhờ Vưu Thần. Khi Mục Lỗi muốn nhờ Vưu Thần giúp cho hai người họ trốn thoát, Vưu Thần đã không làm. Vì sao, mày có đoán được hay không?”
Lý Thiệu Ly tựa hồ rơi vào trầm mặc sau những gì Vưu Quán Thanh vừa nói. Một cảm giác nóng ran lan khắp cơ thể, lại giống như có hàng nghìn mũi kin thay nhau ghim vào da thịt của cậu. Ngón tay giữ chặt thân sáo cũng có phần lơi lỏng, tuy nhiên khi nhìn Vưu Quán Thanh, cậu vẫn lạnh nhạt cố gắng không lộ rõ thái độ của mình.
“Nói tiếp đi.”
Vưu Quán Thanh nhìn thấy thái độ của cậu, lập tức cười nhếch mép, “Hóa ra người như mày cũng có lúc không dám thừa nhận sự thật, haha...”
Đầu sáo thoáng chốc hóa thành một mũi dao bén nhọn, gần như đâm vào cổ họng của Vưu Quán Thanh. Lý Thiệu Ly lãnh đạm nhìn ông ta, “Đừng nhiều lời.”
Vưu Quán Thanh cảm nhận được mũi nhọn đâm vào da thịt cũng không hoảng sợ, ngược lại càng thích thú với thái độ lạnh nhạt của Lý Thiệu Ly. Ông ta bình tĩnh nhìn cậu một chút rồi tiếp tục nói:
“Vưu Thần từng thừa nhận với Mục Lỗi có tình cảm với một người đến mức đã phá vỡ quy tắc. Nhưng lại không hề nói ra người đó là ai. Khi Đồng Xuyến Yên mất bởi vì sinh mày ra, ngoại trừ Thẩm Ninh và Mục Lỗi đau buồn, còn có Vưu Thần suốt ngày trầm mặc nhốt mình ở trong thư phòng. Mấy ngày sau đó, tin tức chôn cất Đồng Xuyến Yên được truyền ra ngoài, đến tai Mục Lỗi và nó đã hoàn toàn tin rằng cô ta đã được chôn đàng hoàng tử tế. Nhưng nào có ngờ, thân xác thật sự lại ở một nơi khác. Mày đoán xem, mẹ của mày suốt thời gian đó đã ở đâu?”
Ánh mắt Lý Thiệu Ly lúc này thật sự có dao động. Cậu đăm đăm nhìn vào đôi mắt của Vưu Quán Thanh và mơ hồ cảm nhận được những lời ông ta vừa nói đều có vẻ rất chân thật. Cây sáo trong tay bất ngờ thu lại, Lý Thiệu Ly đi vòng ra phía sau Vưu Quán Thanh, tầm mắt phóng ra ngoài cửa sổ.
Màn đêm vắt lên những màu sắc khác nhau luân phiên thay đổi. Ngọn đèn xuyên qua lớp kính trong suốt có vẻ nhạt nhòa hơn rất nhiều.
Sau lời nói của người kia, Lý Thiệu Ly bất giác nhớ đến những giấc mơ ngày trước của mình. Đó là những cơn ác mộng liên tục xâm chiếm lấy tâm trí của cậu, khiến cho cậu từ trong mơ trở nên quằn quại đầy hoảng loạn.
Năm đó, có một giấc mơ cậu không thể nào quên được. Đó là khi cậu nhìn thấy bản thân đi xuống phòng thực nghiệm của Vưu Thần. Một linh cảm lạnh lẽo sượt qua trái tim. Lý Thiệu Ly thoáng nhíu mày, quá khứ bỗng nhiên trôi nổi hiện hữu một cách rõ ràng làm cho cậu hoảng sợ lo lắng.
Tại nơi phòng thực nghiệm vắng vẻ tịch mịch đó có một căn phòng luôn bị khóa chặt. Bên trong là gì, cậu chưa bao giờ biết rõ được. Ngoại trừ một lần trong giấc mơ, Lý Thiệu Ly đã bước vào bên trong căn phòng đó và nhìn thấy một người phụ nữ.
Ngay khi hình ảnh này hiện lên trong tâm trí, Lý Thiệu Ly đã nhắm chặt mắt lại, lắc mạnh đầu xua tan đi nó. Cậu không thể thừa nhận sự thật này. Đó chỉ đơn thuần là mơ thôi, chỉ là một giấc mơ quái gở nào đó mà thôi.
Vưu Quán Thanh không thể quay đầu lại nhìn Lý Thiệu Ly, nhưng ông thừa biết rõ tâm tình của cậu hiện tại như thế nào. Ông hơi cười lên, từ phía trước nói thật lớn:
“Đó là dưới tầng hầm khách sạn Mạn Châu, tại phòng thực nghiệm, có một căn phòng luôn bị khóa.” Vưu Quán Thanh hơi dừng lại, cười khẽ một tiếng, “Đồng Xuyến Yên năm đó đã được Vưu Thần đưa đến căn phòng bị khóa đấy. Để làm gì? Vưu Chiếu Hy, mày nói xem, rốt cuộc Vưu Thần làm vậy là để làm gì chứ?”
Lý Thiệu Ly quay người lại, ánh mắt giận dữ nhìn vào sau gáy của ông ta, gằn giọng, “Ông nói dối!”
Vưu Quán Thanh ngửa cổ cười lớn, “Haha, nói dối? Tao lại nói dối chuyện này ư? Vưu Chiếu Hy, những gì mày từng nghe từ Vưu Thần, không có chuyện nào là thật. Ngay cả tình cảm của nó dành cho mày cũng là giả dối. Tại sao mày không hề nghi ngờ chứ? Tại sao mày lại răm rắp tin theo mọi lời của nó nói cơ chứ? Sau khi đưa Đồng Xuyến Yên đến phòng thực nghiệm, Vưu Thần gần như không ở nhà thường xuyên mà nhốt mình trong căn phòng đó. Để làm gì? Còn không phải để có thể bên cạnh cô ta hay sao? Vưu Thần nó thừa biết rằng nó cùng Đồng Xuyến Yên không có kết quả, cho nên chỉ có thể thầm lặng ở phía sau như vậy mà thôi.”
“Chiếu Hy, mày có biết mày trông giống Đồng Xuyến Yên đến mức nào hay không? Lên sáu tuổi, mày so với Đồng Xuyến Yên một chút cũng không khác. Cũng từ lúc sáu tuổi, có phải thái độ của Vưu Thần đối với mày bỗng dưng thay đổi đúng không? Nó đối với mày tốt hơn, yêu thương bảo bọc hơn rất nhiều, rốt cuộc là vì lý do gì, mày không biết sao?”
Vưu Quán Thanh mặc kệ người phía sau mình trở nên run rẩy hoảng loạn thế nào, tiếp tục nói, “Có lẽ mày sẽ không bao giờ biết được, suy nghĩ trong lòng Vưu Thần đối với mày giống như là gánh nặng của quá khứ. Bởi vì trước kia nó không đủ sức bảo vệ Đồng Xuyến Yên, khiến cho cô ta phải ra đi, cho nên về sau mới đem mày trở thành một loại ân huệ, ra sức yêu thương chăm sóc, chỉ vì muốn bù đắp những tổn thương mà Đồng Xuyến Yên từng chịu đựng. Nói cách khác, Vưu Thần đối với mày chỉ là một loại thương hại, là thương hại, haha...”
Lý Thiệu Ly thở gấp một trận. Bàn tay đang giữ cây sáo phút chốc siết chặt lại, gân xanh đều nổi lên. Cậu từng bước đi ra phía trước mặt Vưu Quán Thanh, trực diện nhìn vào ánh mắt đầy dã tâm điên loạn của ông ta, nghiến từng âm chữ.
“Nói dối! Vưu Thần đối với tôi như thế nào, không lẽ tôi không cảm nhận được?”
Vưu Quán Thanh ngẩng mặt, mỉm cười, “Làm sao mày cảm nhận được khi Vưu Thần trong tâm trí luôn nghĩ mày chính là Đồng Xuyến Yên rồi yêu thương? Chân thật như vậy, chỉ có thể là Vưu Thần mà thôi. Vưu Chiếu Hy, mày quả thực là một đứa trẻ đáng thương. Không có cha, cũng không có mẹ, lại càng không có người yêu thương mày thật lòng. Nhiều năm như vậy, hóa ra chỉ là một sự ngụy trang hoàn hảo, haha... Bây giờ nghĩ lại, tao không cần ra tay giết chết mày năm đó, vì chính Vưu Thần đã giết chết tâm của mày ngay lúc này rồi, haha...”
Lý Thiệu Ly trừng lớn mắt nhìn xuống sàn nhà lạnh lẽo, trầm mặc thật lâu, lâu đến mức khiến cho Vưu Quán Thanh kia phải hoài nghi không biết cậu có phải là đã chết đứng hay không.
Nhưng ngay sau đó, cậu bỗng cất tiếng cười. Một thanh âm nhàn nhạt nhẹ hẫng, giống như không hề đau lòng tổn thương, ngược lại càng cảm thấy nực cười hài hước.
“Có phải từ nãy đến giờ ông nghĩ rằng tôi đang đau lòng đến chết đi hay không?”
Lý Thiệu Ly ngước mắt sắc lạnh nhìn Vưu Quán Thanh, đầu sáo đã sớm chuyển thành mũi dao thủy tinh bén nhọn, bình tĩnh dứt khoát hướng thẳng đến trước mặt ông ta.
“Đáng tiếc, nếu như tôi còn tình cảm với Vưu Thần thì đã không mất tích tận bốn năm như vậy. Quán Thanh, ông đây là quá đề cao con trai của mình rồi. Năm xưa, tôi quả thực có dựa dẫm vào Vưu Thần, tin mọi lời nói của người đó, nhưng hiện tại tôi không còn là Vưu Chiếu Hy nữa rồi. Tôi là Lý Thiệu Ly, mang dòng máu nhà họ Lý, lẽ nào chỉ vì chút chuyện tư tình này lại ảnh hưởng đến những quyết định lớn lao hơn ư?”
Đoạn, Lý Thiệu Ly dừng lại, kề môi ngay thân sáo, thản nhiên thổi lên một khúc nhạc êm dịu. Thế nhưng ngay khi thanh âm truyền vào màng nhĩ của Vưu Quán Thanh lại khiến cho ông ta trở nên quằn quại thống khổ. Cơ thể liên tục vùng vẫy muốn kháng cự, nhưng sau đó nhận ra một điều, chính là càng vùng vẫy thì Linh Đang Đang càng tăng thêm lực đạo, siết chặt thân thể của ông ta.
Vưu Quán Thanh cảm thấy ngạt thở, đầu óc lại đau như búa bổ, rốt cuộc không thể dùng năng lực của riêng mình để phản kháng lại Lý Thiệu Ly.
Lý Thiệu Ly vẫn trầm ngâm thả hồn vào khúc nhạc, mải đến một lúc sau khi Vưu Quán Thanh đau đớn gào lên một tiếng thất thanh, cậu mới dừng lại. Ánh mắt liếc nhìn qua phía đối diện, Lý Thiệu Ly lạnh nhạt mỉm cười:
“Đau đớn chứ?”
Vưu Quán Thanh thở gấp một trận, không thể cất lời, chỉ đay nghiến nhìn người trước mặt mình.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra. Một người đàn ông bình thản bước vào, ngước mắt nhìn Lý Thiệu Ly.
“Tiểu Ly, còn chưa xong sao?”
Lý Thiệu Ly không quay đầu nhìn lại, chỉ nhất nhất nhìn Vưu Quán Thanh ý thức đang mất dần, ngoan độc cười lên một tiếng:
“Quán Thanh, tôi vẫn còn một điều chưa nói. Cha tôi là ai, tôi không thiết phải biết. Dòng máu chảy trong người tôi là của nhà họ Lý, nhưng người mà tôi cảm thấy xứng đáng trở thành cha của tôi nhất chính là Mục Lỗi. Và bản thân tôi cũng không cần ai yêu thương bảo bọc nữa, vì tôi sẽ tự bảo vệ yêu thương chính mình. Tôi chỉ thật sự tiếc nuối khi Thẩm Ninh vợ ông phải vì những nợ nần ân oán của ông mà ra đi quá sớm.”
Lý Thiệu Ly nói xong liền bước lên hai bước, thân sáo bất ngờ hướng thẳng xuống, đầu sáo bên dưới hóa thành mũi dao nhọn. Không tốn thêm nửa lời, Lý Thiệu Ly dứt khoát đâm sâu vào ngực trái của Vưu Quán Thanh.
Máu men theo lưỡi dao tràn ra bên ngoài, ướt đẫm một mảnh áo.
Lý Thiệu Ly hạ tầm mắt thờ ơ nhìn Vưu Quán Thanh, bàn tay tăng thêm một lực, ghim sâu hơn một chút. Đến khi Vưu Quán Thanh không còn nhận thức, cậu mới rút lưỡi dao ra khỏi người của ông ta.
Mục Lỗi đứng ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này, nhẹ nở một nụ cười. Nhưng anh cứ nghĩ mọi thứ đã xong thì Lý Thiệu Ly lại bất ngờ thay đổi hướng lưỡi dao, một đường rạch ngang cổ họng Vưu Quán Thanh. Máu từ động mạch cổ chảy ra ồ ạt. Trong phòng đẫm một mùi máu tanh tưởi ghê tởm.
Mục Lỗi đứng một bên nhìn Lý Thiệu Ly cúi thấp người thì thầm vào tai Vưu Quán Thanh. Anh không nghe rõ lời cậu nói, nhưng cũng không quá tò mò hiếu kỳ.
“Xong rồi?”
Lý Thiệu Ly quay đầu nhìn Mục Lỗi, lãnh đạm gật đầu, “Đi thôi.”
Mục Lỗi nheo mắt, “Cháu để ông ta như vậy luôn sao?”
“Một lát con của ông ta sẽ biết đường mà đến thôi.” Giọng điệu của cậu khi nói đến Vưu gia bỗng trở nên lạnh nhạt hơn bao giờ hết, “Để con cái ông ta tự mang xác về nhà chôn cất.”
Dứt lời, Lý Thiệu Ly rời khỏi gian phòng. Trên người cậu không vấy bất kỳ vết máu nào, hoàn toàn sạch sẽ giống như ban đầu bước vào. Mục Lỗi đi theo phía sau cậu. Ra đến bên ngoài, Lý Thiệu Ly trở về hình dáng thật sự của mình, đi đến chỗ của chủ lâu, lạnh giọng ra lệnh:
“Phòng của Vưu Quán Thanh hiện tại đang bận, không ai được phép vào trong đó, ngoại trừ người tên Vưu Thần. Đã nhớ rồi chứ?”
Chủ lâu không biết người trước mặt mình là ai, nhưng khí chất cùng cách nói chuyện quả thực uy nghiêm áp lực, khiến cho kẻ khác chỉ có thể gật đầu răm rắp nghe theo, không cãi một lời.
“Tôi nhớ rồi. Nhưng ông ấy...” Chủ lâu định hỏi thêm là có chuyện gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt người kia sắc bén như vậy, lập tức ngậm miệng.
Sau khi ngồi vào trong xe, Lý Thiệu Ly trầm mặc không nói một lời. Mục Lỗi từ nãy ở bên ngoài vốn đã nghe tất cả những gì hai người bọn họ đã nói, cho nên tâm tình cũng rối loạn không ngừng. Qua những lời Vưu Quán Thanh nói, anh cũng không muốn tin đó là sự thật. Bởi vì ánh mắt Vưu Thần dành cho Đồng Xuyến Yên dường như không có một chút tình cảm riêng tư, nhưng ngược lại, đối với Lý Thiệu Ly lại vô vàn ấm áp nhu tình.
Lẽ nào vẫn còn có những chuyện chính anh cũng không biết?
Mục Lỗi sau một hồi suy nghĩ thì quay mặt nhìn Lý Thiệu Ly, hỏi, “Cháu tin những lời ông ta nói?”
Lý Thiệu Ly nghe hỏi, lập tức nhắm mắt lại.
Nhìn thái độ của cậu, Mục Lỗi cũng hiểu được phần nào, nhưng không thể không nói, “Tính cách của Vưu Thần trong chuyện tình cảm sẽ không như vậy. Cậu ta yêu ghét vốn rõ ràng, hẳn sẽ không có---”
“Vưu Thần, thật thành giả, giả thành thật, chỉ như trở bàn tay. Chú không biết ư?”
Lý Thiệu Ly vẫn nhắm mắt mà đáp, giọng điệu thăng trầm khó diễn đạt hết được cảm xúc lúc này.
Mục Lỗi im lặng nhìn người bên cạnh mình, trầm mặc rất lâu đành quyết định không nói nữa.
Khi về đến nhà, Lý Thiệu Ly vẫn bình tĩnh đi lên phòng như không có chuyện gì xảy ra. Cửa phòng vừa khép lại, Lý Thiệu Ly lập tức đi thẳng đến bàn làm việc, dùng một tay huơ hết tất cả đồ đạc xuống đất. Âm thanh lỉnh kỉnh vọng ra bên ngoài. Tiếp đến, Lý Thiệu Ly không còn bình tĩnh mà xé rách những bức họa ở trên tường. Từng cái từng cái một, mỗi bức là mỗi tâm tình riêng tư của cậu dành cho Vưu Thần trong bốn năm nay.
Tất cả đều bị xé rách thành từng mảnh nhỏ.
Giống như trái tim của cậu ngay lúc này.
Bác Bác từ bên ngoài liều mình bước vào, nhìn thấy cảnh tượng giấy cùng đồ đặc rơi đầy trên mặt đất mà kinh ngạc. Lại nhìn đến một người ngồi ôm gối ở một góc phòng, tim Bác Bác như thắt lại.
Bộ dạng này thực sự không giống Lý Thiệu Ly ngày thường sắt đá lạnh nhạt.
Nghe thấy động tĩnh, Lý Thiệu Ly ngẩng mặt lên nhìn Bác Bác, không rõ vì sao lại mỉm cười một cách chua xót:
“Ngươi nói xem, trông ta thật sự đáng thương đúng không?”
Bác Bác lặng người ngồi xuống đối diện, có chút đau lòng muốn ôm lấy Lý Thiệu Ly, “Cậu chủ...”
Đã rất lâu rồi, Bác Bác mới được gọi người kia là cậu chủ.
Lý Thiệu Ly dời tầm mắt nhìn những mảnh giấy nằm trơ trọi trên mặt đất, mơ hồ cất tiếng:
“Vì cớ gì nhiều năm như vậy cứ phải hy sinh cho em? Vì cớ gì cứ phải nhất mực là em mới được? Vì cớ gì? Là vì sao?”
Lý Thiệu Ly bật cười một tiếng, “Rốt cuộc chỉ là vì mẹ của em ư? Chỉ là vì một người khác ư? Chỉ là vì em trông rất giống bà ấy?”
Bác Bác nhướn người giữ Lý Thiệu Ly sắp sửa trở nên điên loạn, “Cậu chủ, đừng như vậy, em xin cậu, đừng như vậy...”
Lý Thiệu Ly dường như không nghe thấy gì, chỉ thảm thiết kêu lên, “Làm sao bây giờ? Làm sao em có thể ghen tức với bà ấy? Vưu Thần anh nói xem, làm sao em có thể chứ? Aaaaa...”
“Cậu chủ, bình tĩnh một chút có được không?” Bác Bác cũng nóng mắt muốn khóc, lại phải ra sức ghìm chặt Lý Thiệu Ly lại.
Sau một hồi kêu khản cả giọng, Lý Thiệu Ly tựa hồ mệt mỏi gục vào người Bác Bác. Nhắm mắt lại, một giọt nước tức thì trượt xuống gò má, nóng rát đau lòng.
Miệng bất giác thì thầm, “Vưu Thần, em nhớ anh...”