Tác giả: SUNQINGtheWriter.
Lưu ý: KHÔNG CHUYỂN VER.
Chương 133
Vưu Thần vừa mới đọc xong một số bài thơ cho Tiểu Vọng thì ngoài cửa truyền vào giọng nói thảng thốt của Vưu San.
Cửa phòng mở ra, Vưu San gương mặt xám ngoét nhìn về phía anh trai mình, “Anh Cả, ba...ba xảy ra chuyện rồi.”
Vưu Thần thoáng nhíu chân mày, cả người đứng dậy nghiêm giọng hỏi, “Sao?”
Bầu không khí ở trong phòng bỗng dưng thay đổi khiến cho bé con ở bên cạnh khẽ rụt người lại. Tiểu Vọng ngước mắt nhìn sắc mặt của ba không ổn nên cũng không dám bám y nữa mà ngoan ngoãn nhích sang một bên.
Vưu San nghe hỏi, vẻ mặt vẫn chưa thể khá hơn, run run nói, “Em vừa cảm nhận được ba xảy ra chuyện...rất kinh khủng.”
Ngày trước từng nói qua, mỗi người trong Huyết tộc đều có một năng lực của riêng mình. Vưu San là cô gái có thể cảm nhận được những chuyện sắp hoặc đã xảy ra, nhưng dường như khả năng vẫn có một chút hạn chế cho nên sự việc của Vưu Quán Thanh bị cô phát hiện ra khá muộn màng.
Vưu Thần ánh nhìn lạnh lùng quét qua gương mặt xám ngoét của em gái, hồi sau quay đầu nói với Tiểu Vọng:
“Đọc sách thêm một chút nữa thì nhớ đi ngủ sớm, có biết chưa?”
Tiểu Vọng ngồi bên cạnh ngoan ngoãn gật đầu, “Dạ!”
Dứt lời, bóng lưng của anh em họ Vưu dần khuất khỏi tầm mắt của bé con.
Ra đến bên ngoài sân, Vưu Thần mới sầm mặt hỏi cụ thể sự tình mà Vưu San nhìn thấy. Cô đi bên cạnh y, tâm tình vẫn run rẩy hoảng loạn cho nên lời kể cũng không được lưu loát rõ ràng. Hai người ngồi vào trong xe, nhanh chóng đi đến Độc Thanh lâu.
Như lời dặn dò của Lý Thiệu Ly, căn phòng của Vưu Quán Thanh kể từ lúc cậu ra khỏi đó cho đến bây giờ cũng chưa có bất kỳ ai đặt chân bước vào bên trong. Vưu Thần xuống xe, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn bảng tên của lâu đang chớp nháy trong ánh đèn vàng cam, linh cảm trong lòng không ngừng xoay tròn.
Vưu San lần đầu tiên đến một nơi như thế này, lại bất chợt nhớ đến lời nói của anh trai trước kia, trong lòng không khỏi xót xa.
Lẽ nào ba thật sự...thay lòng đổi dạ?
Cô hạ tầm mắt nhìn xuống mặt đất phảng phất vài hạt mưa phùn, lại nghe bên tai là giọng nói lãnh đạm của Vưu Thần.
“Vào thôi.”
Vưu San cơ hồ thoát khỏi dòng suy nghĩ của bản thân, lập tức đuổi theo phía sau Vưu Thần. Khi y bước vào bên trong lâu liền xuất hiện vài hình dáng nữ nhân quyến rũ mê người có ý định đi đến tiếp cận. Không ngờ lại bị ánh mắt cự tuyệt phũ phàng của y làm cho chùn bước, ngần ngại không dám mở lời.
Chủ lâu ở trong phòng vô tình bước ra, nhìn thấy Vưu Thần ngay tức khắc đon đả đi tới, cúi người chào hỏi, “Chào ngài!”
Vưu Thần không dong dài cùng với bà ấy, thẳng thừng nói, “Có ông Vưu ở đây không?”
Nghe đến hai tiếng “ông Vưu”, chủ lâu nhanh chóng ngước mặt lên nhìn Vưu Thần. Trong trí nhớ của bà thì khuôn mặt này từng bước vào lâu rồi, chỉ là thoáng chốc quá nên khi nãy thật sự không nhận ra. Nuốt xuống một ngụm nước bọt, bà thấp giọng hỏi:
“Có phải...có phải ngài là Vưu Thần?”
Vưu Thần nhướng chân mày, tỏ ý kinh ngạc, “Bà biết trước tôi sẽ đến đây tìm ông ấy?”
“Vâng, có người đã dặn tôi rằng không cho phép bất kỳ ai bước vào phòng của Vưu Quán Thanh, ngoại trừ người tên Vưu Thần.” Chủ lâu thuật lại không sót một chi tiết nào khiến cho chân mày của y càng lúc càng chau chặt lại.
Đã sớm biết mình sẽ đến đây thì không phải là người tầm thường.
Vưu San đứng ở bên cạnh từ nãy đến giờ đều im lặng, bỗng dưng lại nhíu mày, cảm thấy lồng ngực hơi tức lên. Cô đưa tay ôm trước ngực, một tay đưa ra bắt lấy tay của Vưu Thần.
“Anh Cả, em vừa nhìn thấy được một cảnh tượng rất kinh khủng...”
Vưu Thần quay mặt nhìn em gái, nhận ra sắc mặt của cô trở nên tái nhợt, bèn thúc giục chủ lâu, “Mau đưa chúng tôi đến phòng ông ấy.”
Chủ lâu không hiểu được những người trước mặt mình rốt cuộc là loại người gì, chỉ cảm giác khí chất trên người họ thật không hề tầm thường. Một vẻ ngoài sang trọng quý tộc, khí chất chết người như vậy quả nhiên là hiếm có. Ngoài ra còn khiến người ta nể sợ không ít.
“Được, hai người đi theo tôi.” chủ lâu nhanh chóng đi về hướng của cầu thang, lên đến tầng một rồi dừng trước một gian phòng im như tờ.
Khi nãy chưa đi đến trước cửa phòng, Vưu Thần đã ngửi được mùi tanh nồng của máu. Cũng bởi mũi của ma cà rồng so với con người có phần nhạy bén hơn rất nhiều lần. Vưu San đi bên cạnh tựa hồ cũng vừa ngửi ra, bước chân thoáng chốc căng thẳng lo lắng. Riêng chủ lâu đi đến tận trước cửa phòng mới thấp thoáng hít mũi, ngay sau đó liền nhăn mặt nhăn mày khó chịu.
“Mùi gì thế này...” Bà ta thì thầm trong miệng, định đưa tay lên kéo cửa thì bị Vưu Thần chặn lại.
Cánh tay rắn chắc vươn ra trước mặt chủ lâu khiến bà ta ngẩn người.
“Bà đi được rồi.”
Chủ lâu ngập ngừng nhìn Vưu Thần, không dám cãi lại nửa lời liền quay người rời đi nhanh chóng. Sau khi bà ta đi khỏi, Vưu Thần sa sầm nét mặt, ngón tay bám trên thành cửa cũng trở nên chặt chẽ hơn.
Vưu San ánh mắt thất thần nói nhỏ, “Anh ơi, em ngửi thấy mùi máu...”
Vưu Thần cơ hồ giả vờ không nghe thấy, dứt khoát kéo cửa phòng ra một khoảng nhất định. Hai người đứng ở trước cửa nhìn vào, ngay lập tức chứng kiến một viễn cảnh đẫm máu tanh nồng. Các khớp tay của Vưu Thần thoáng chốc nổi lên dưới làn da trắng nhợt. Vưu San ở bên cạnh kịp thời đưa tay bịt kín miệng của mình, không để phát ra bất kỳ loại âm thanh nào.
Đôi mắt trừng lớn nhìn thân xác của Vưu Quán Thanh đang chìm ngập trong máu đỏ.
Vưu San run rẩy đôi môi, muốn lên tiếng lại không biết nên nói gì, thất thần đi theo phía sau Vưu Thần vào trong phòng. Cửa được đóng kín lại, mọi hình ảnh ở trong đều bị lớp màng trắng đục che chắn.
“Ba...ba...làm sao thế này, tại sao lại như vậy...” Vưu San cật lực đè nén âm thanh sợ hãi của mình, đi đến trước mặt Vưu Quán Thanh.
Vưu Quán Thanh sau khi bị giết cũng không nhắm mắt, có lẽ vì ông quá uất hận khi chết dưới tay một người như Lý Thiệu Ly. Áo sơmi thấm đẫm một sắc màu đỏ thẫm nồng nặc mùi tanh tưởi đã sớm khô đặc lại.
Vưu Thần âm trầm quan sát thật kỹ Vưu Quán Thanh từ trên xuống dưới, sau đó bước gần lại, hạ trọng tâm vào vết thương trí mạng gây ra cái chết của ông ta. Đường dao không quá lớn, nhưng rất sâu, gần như đã dùng hết sức lực ra đòn. Ở ngực thấp thoáng những vết lằn hồng hồng, giống như là bị một vật gì đó siết chặt lại.
Sau một hồi kiểm tra, Vưu Thần bình tĩnh nói với Vưu San, “Tìm ra hung thủ đi.”
Vưu San nghe thấy người kia yêu cầu, tinh thần chốc chốc vực dậy. Cô đè nén tâm tư đau lòng, bước đến gần chỗ của ba mình, cầm lên bàn tay của ông. Năng lực thức tỉnh, từ trong tâm trí của Vưu San trôi nổi lên nhiều hình ảnh đan xen nhau. Cô nhắm chặt mắt, cố gắng tập trung để nhìn thấy và nghe được cuộc đối thoại của hai người.
Lần sử dụng năng lực này khiến cho Vưu San hao tổn không ít sức lực của bản thân. Một hồi thật lâu sau, cô bất ngờ mở mắt, bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, run rẩy kịch liệt. Vưu Thần từ nãy đến giờ đều âm thầm quan sát quá trình kiểm tra của cô, không nghĩ rằng lần này lại khiến cho sức khỏe của cô tiêu hao như vậy.
Đi đến đỡ lấy Vưu San, Vưu Thần thấp giọng hỏi, “Đã thấy được những gì?”
Vưu San ánh mắt kinh hãi nhìn anh trai rồi lại nhìn sang thể xác lạnh lẽo của ba mình, lắp bắp nói, “Em nhìn thấy rất nhiều cảnh... Ba đã nói chuyện cùng một người con gái, ăn mặc như là người trong lâu này. Em không thể nhìn thấy trước đó họ làm gì và nói gì, chỉ thấy được sau đó ba bị một vật màu đen trói lấy vào ghế. Người kia đứng trước mặt ba, ánh mắt rất cay nghiệt căm giận, chỉ tiếc là em không thể nghe rõ được họ nói những gì...”
Vưu Thần trầm mặc, “Một người khống chế được ông ấy chắc chắn không phải dạng tầm thường.”
Vưu San vẫn còn run sợ sau khi nhìn thấy những hình ảnh trước đó, cô lắc lắc đầu, không muốn chấp nhận sự việc trước mắt, đau lòng nói, “Anh Cả, chúng ta không thể cứu ba sao? Chúng ta có thể nào cứu sống ba được không?”
Vưu Thần lãnh đạm nhìn sang phía Vưu Quán Thanh, không rõ đã nghĩ đến điều gì lại lạnh nhạt đáp, “Người đã chết, tức trước sau gì cũng phải chết. Đó là điều không thể tránh né.”
...
Trong buổi tối hôm đó, Vưu Thần gọi điện cho Vưu Kiện, nói sơ qua tình hình của Vưu Quán Thanh rồi lưu lại nơi đó đợi em trai đem đến một số người xử lý “hiện trường“.
Chủ lâu tính tình nhiều chuyện tò mò, không thể nén được mà luôn nấp ở một nơi kín đáo quan sát gian phòng của Vưu Quán Thanh. Đáng tiếc, thứ bà ta nhìn thấy chỉ là cơ thể sạch sẽ tươm tất của Vưu Quán Thanh được một người thanh niên cõng ra khỏi phòng. Nhìn sơ qua có lẽ chỉ nghĩ đến người sống bị ngất xỉu.
Kéo theo phía sau là Vưu Thần cùng Vưu Kiện sóng vai với nhau, vừa đi vừa nói chuyện. Sắc mặt của hai người không hề khá hơn một chút nào kể từ lúc cái chết của Vưu Quán Thanh xảy ra.
Vưu Kiện châm một điếu thuốc, khó khăn nhớ lại cảnh tượng của ba mình, “Sao đột nhiên lại có chuyện như vậy được chứ?”
Vưu Thần ngồi ở chiếc ghế đối diện, cũng vừa châm lên một điếu thuốc, rít sâu vào một hơi. Làn khói vờn quanh gương mặt anh tuấn lạnh lùng của y, thấp thoáng một đôi mắt màu hổ phách sắc bén.
“Người có hận thù với ông ta thật sự không ít, nhưng hiếm ai có khả năng khống chế được đến mức như vậy. Nghĩ thử xem, một là người đó thật sự rất mạnh, hai là...chính bản thân ông ấy đã quá tin tưởng ỷ lại vào đối phương.”
Vưu Kiện nhả ra một làn khói, nhiíu mày nói, “Hoặc là cả hai khả năng.”
Vưu Thần bình thản gật đầu, “Không sai. Trước kia anh từng đến Độc Thanh lâu một lần, vừa vặn lúc đó nhìn thấy ba mình đang cùng một cô gái gần gũi thân mật. Sắc mặt của ông ấy khi đó dường như si mê không dứt được. Lý do là gì em biết không?”
Những chuyện thế này Vưu Thần chưa từng nói với bất kỳ ai, khiến cho Vưu Kiện lần đầu nghe thấy có phần kinh ngạc quay mặt nhìn. Hắn ngồi thẳng lưng, chăm chú lắng nghe.
“Lý do là vì...” Vưu Thần hơi dừng lại, khóe môi khinh thường nhếch lên, “...cô ta trông rất giống mẹ. Nhưng sự thật là không hề giống một chút nào, đó hoàn toàn là khuôn mặt của người khác. Thế mà lại có thể khiến cho ông ấy tâm trí bấn loạn. Đúng là một người khiến cho người khác phải hiếu kỳ.”
“Giống mẹ lại không giống mẹ?” Vưu Kiện có chút không hiểu, trầm mặc suy nghĩ một chút lại nói, “Em cảm thấy mấu chốt là ở chỗ...làm sao lại có thể khiến cho ba nhìn thấy người kia giống mẹ. Ảo giác? Liệu có phải liên quan đến ảo giác hay không? Ảo giác đánh lừa người khác sao?”
Ảo giác?
Hai từ này vừa truyền đến tai lập tức khiến Vưu Thần như thức tỉnh. Y nhíu chặt chân mày, cẩn trọng suy nghĩ lại rất nhiều chuyện trước kia. Đương lúc định nói ra suy nghĩ của bản thân thì có người bên ngoài cửa phòng lên tiếng.
“Ngài Vưu, tôi là Tố Kính.”
Vưu Thần dừng mắt tại cánh cửa, thấp giọng nói, “Vào đi.”
Tố Kính đi vào trong với một xấp tài liệu mỏng. Anh nhìn thấy Vưu Kiện cũng ngồi gần đó bèn gật đầu chào một tiếng rồi đưa tài liệu đến tay Vưu Thần.
Vưu Thần im lặng xem qua tài liệu một lượt.
Vưu Kiện liếc mắt quan sát, sau đó tùy tiện hỏi Tố Kinh đứng gần đó, “Lâu lắm mới gặp lại cậu, dạo này cậu ẩn mình kỹ quá đấy.”
Tố Kính nghe hỏi, nhẹ nhàng đẩy gọng kính trên sống mũi, điềm đạm đáp, “Chẳng trách tôi lại bận rộn như thế kia mà, anh không nhìn thấy tôi cũng là bình thường cả thôi.”
Vưu Kiện cảm giác như lời nói của Tố Kính có phần châm chọc bèn hắng giọng, chỉnh tư thế ngồi, “Hmm, sau bao ngày miệng lưỡi của cậu vẫn không thay đổi gì.”
Tố Kính im lặng nhìn Vưu Kiện, mỉm cười rất thản nhiên. Sau đó quay sang nói với Vưu Thần:
“Cậu Vưu, những thông tin này đều vô cùng chính xác. Tôi cũng đã tự mình đi xác thực. Cô gái mà ngài Vưu đã từng gặp mặt ở Độc Thanh lâu tên thật là Trúc Sơ, sống ở trong một ngôi nhà cũ kỹ ọp ẹp. Cuộc sống không quá khổ cực, nhưng rất bí ẩn. Cùng ngày mà ngài Vưu bị sát hại, cô ta cũng đã có mặt ở Độc Thanh lâu. Theo lời một cô gái trong lâu kể lại thì chính Trúc Sơ đã đuổi cô ta ra khỏi phòng.”
Vưu Thần lật đến trang cuối cùng thì nâng mắt nhìn Tố Kính, “Cuộc sống trước kia của cô ta như thế nào? Lúc nhỏ chẳng hạn?”
Tố Kính đáp, “Trúc Sơ là trẻ mồ côi, được nhận nuôi bởi một gia đình không khá giả cho lắm. Sau này, ba mẹ cô ấy đều mất đi, một mình tự nuôi sống bản thân. Không có bạn bè, người thân, đồng nghiệp, dường như cuộc sống vô cùng khép kín. Tôi có tìm hiểu những mối quan hệ trước đó thì không thể tìm ra lý do gì để Trúc Sơ tiếp cận ngài Vưu rồi ra tay sát hại ông ấy.”
“Được rồi, cậu trở về trước đi.”
Tố Kính gật đầu, chậm rãi xoay người rời đi. Vưu Kiện lúc này thu tầm mắt lại, không dõi theo bóng lưng của Tố Kính nữa mà nhìn anh trai mình, lên tiếng:
“Em không nghĩ ba của chúng ta sẽ nợ ân tình ở bên ngoài đâu nhỉ?”
“Cũng không thể nói chắc được.” Vưu Thần nhàn nhạt đáp, sau đó ném tài liệu qua cho Vưu Kiện, “Nhìn thử xem, cô ta có chút giống mẹ hay không?”
Vưu Kiện nhìn xuống tấm ảnh trong trang giấy, một gương mặt nhẹ nhàng thanh thoát động lòng người thu vào tầm mắt. Trúc Sơ quả thực rất xinh đẹp, một loại nhan sắc nhẹ nhàng như mặt hồ, chảy vào lòng người một cách mềm mại khéo léo. Ánh mắt này làm sao có thể là một kẻ ra tay tàn nhẫn thế kia được chứ?
“Không giống mẹ một chút nào cả.” Vưu Kiện kết luận.
Vưu Thần mỉm cười, “Ừ, cho nên suy luận ảo giác của em có thể chính xác.”
“Vậy anh định làm gì đây?”
Vưu Thần nâng mắt nhìn về một hướng vô định, điếu thuốc cháy hơn quá nửa trên môi y vẫn còn chập chờn lửa đỏ.
“Gặp mặt mới có thể kết luận.”
Đám tang của Vưu Quán Thanh diễn ra trong vòng hai ngày. Ngày đầu làm lễ trang trọng, cho phép người dân trong Huyết tộc đến thăm viếng. Ngày hôm sau là động quan, tức đem chôn cất thân xác của ông ta. Nơi chôn cất là một ngọn đồi vắng vẻ hoang vu, xung quanh hầu như chỉ là những người thân thuộc trong gia tộc.
Vưu San lặng người nhìn chiếc hòm chôn sâu xuống lòng đất, tiếng khóc chẳng thể nấc lên, chỉ nhỏ giọng nói với Vưu Kiện rằng, “Anh Hai, chúng ta từ giờ là trẻ mồ côi rồi có phải không?”
Vưu Kiện nghe em gái nói như thế, trái tim vô thức nhói lên. Hắn ôm lấy Vưu San vào trước ngực, trầm mặc chẳng biết nên an ủi câu gì cho phải phép, đành xoa dịu lên tấm lưng nhỏ bé của cô. Vưu Hạ tính cách trước giờ cũng tương đối lãnh đạm, lại không quá gần gũi với Vưu Quán Thanh cho nên chỉ đặt xuống một nhánh hoa rồi quay người rời đi.
Buổi đưa tang diễn ra một cách nhanh chóng mà lạnh lẽo, bởi vì một cơn mưa phùn bỗng dưng kéo đến, rưới ướt cả nấm mồ mới xây nên.
Vưu Thần đứng dưới trời mưa trầm mặc không lên tiếng, mải đến khi mọi người đều ra đi khỏi, y mới quay người chuẩn bị rời đi. Lúc đi được một đoạn đường, qua khóe mắt, Vưu Thần tựa hồ nhìn thấy một bóng đen ẩn mình trong rừng cây bên cạnh. Quay đầu nhìn qua, bóng đen giống như không khí, phút chốc đã tan biến.
Ánh mắt chốc chốc sa sầm, Vưu Thần lưu lại nơi đồi cỏ thêm một chút nữa, nhưng bóng đen kia thật sự đã biến mất như một làn khói.
Sau khi rời khỏi nơi chôn cất, Vưu Thần leo lên xe của Vưu Kiện đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài đường lớn.
“Sao anh ra lâu vậy?” Vưu Kiện khởi động xe, hỏi.
Vưu Thần dựa lưng ra sau ghế, trầm ngâm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường phố trôi ngược theo tốc độ của con hắc mã. Y không trả lời câu hỏi của Vưu Kiện cũng vì bóng đen khi nãy vẫn còn lởn vởn trong tâm trí của y.
Vưu Thần trong lòng chắc mẩm mình không hề nhìn nhầm, nhưng khi đi qua chỗ đó lại không phát hiện ra bất kỳ bóng dáng nào khả nghi. Duy chỉ có một thứ khiến y mãi khó hiểu tò mò, đó là một mùi hương rất đặc biệt lưu lại ở nơi cánh rừng kia.
Mùi hương này nếu Vưu Thần nhớ không lầm thì bản thân đã từng ngửi qua, nhưng hiện tại y không xác định được mình đã ngửi thấy ở đâu và lúc nào.
Vưu Kiện đang tập trung lái xe cũng không khỏi tò mò về thái độ của anh trai mình.
“Có chuyện gì sao?”
Vưu Thần tràm mặc từ nãy đến giờ mới chịu liếc nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi, “Liệu có loại mùi hương nào gây ra ảo giác hay không?”
Mùi hương gây ảo giác?
Vưu Kiện không nhịn được quay qua nhìn Vưu Thần một cái, hắng giọng, “Có loại mùi hương ghê gớm như vậy sao? Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện của Trúc Sơ à?”
“Không chỉ riêng cô ta.” Vưu Thần bỏ lửng một câu thế này, lại không thèm nói thêm nữa khiến cho người bên cạnh khó hiểu cùng bứt rứt.
Hồi sau, Vưu Kiện thở dài, gác một tay lên thành cửa sổ, “Dù sao chúng ta cũng sắp gặp mặt cô ta rồi, có gì cứ hỏi một lần là được.”
“Hm.”
Sau một quãng đường thật dài, cuối cùng hai người bọn họ cũng dừng lại trước một ngôi nhà nhỏ xíu cũ kỹ. Bên trong không có nổi một ánh đèn thể hiện có người sống trong đó. Vưu Kiện cùng Vưu Thần xuống khỏi xe, đưa mắt đánh giá bề ngoài căn nhà một chút rồi bước tới trước.
Vưu Kiện chủ động gõ cửa.
Một khoảng thời gian im ắng trôi qua, rốt cuộc cũng có người bước ra mở cửa.
Người mở cửa là một cô gái thân hình nhỏ nhắn, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Bàn tay cô đang bám lên vặn cửa, nhìn thấy hai người đàn ông khí chất lãnh đạm đối diện, tinh thần phút chốc căng thẳng tột độ.
“Hai người...hai người là...” Cô gái khó khăn mở miệng hỏi.
Vưu Thần không bao giờ chủ động chào hỏi hay giới thiệu, chỉ trầm mặc quan sát từng động thái của cô gái. Việc còn lại đều giao cho em trai Vưu Kiện.
“Chúng tôi họ Vưu, hôm nay muốn tìm gặp cô có chút việc. Không phiền chứ?”
Nghe đến họ Vưu, sắc mặt cô gái càng trở nên khó coi.
“Tôi...”
Vưu Thần lúc này thản nhiên ngắt lời cô, “Cô biết Vưu Quán Thanh chứ?”
Cô gái trừng mắt khi nghe đến cái tên kia, ngón tay đều nắm chặt lại. Cô không dám nhìn thẳng Vưu Thần, cho nên mới cúi thấp đầu cố gắng tránh né. Nhìn thái độ như vậy, y cũng phần nào khẳng định được câu trả lời là gì, bèn thản nhiên nghiêng người đi vào bên trong mặc cho cô không đồng tình.
Vưu Kiện ở phía sau khẽ ho một tiếng, cười với cô gái rồi làm theo động tác của anh trai.
Cửa nhà toang đóng lại một tiếng.
“Hai người rốt cuộc tìm tôi vì chuyện gì?”
Vưu Thần ngồi xuống ghế, ánh mắt quan sát xung quanh, tùy tiện hỏi, “Cô là Trúc Sơ?”
Trúc Sơ im lặng không đáp.
“Vậy cô chính là Trúc Sơ.” Vưu Thần thản nhiên khẳng định, sau đó nói tiếp, “Vì sao cô giết ông ấy?”
Loại câu hỏi trực tiếp đến sát thương thế này, kì thực Vưu Kiện cũng chưa từng nghĩ đến. Hắn nhìn anh trai vẫn điềm nhiên như hỏi thăm một chuyện thường tình, cổ họng có chút khô khốc.
Trúc Sơ sắc mặt thật sự không ổn, ánh mắt đảo loạn một hồi rồi bất ngờ cất giọng cười lên, “Hóa ra các người đã tìm ra. Nhanh như vậy đã tìm ra rồi sao? Quả nhiên là người họ Vưu.”
Vưu Thần ngước mắt nhìn Trúc Sơ, phản bác, “Không phải là quá nhanh, mà chính là để cho cô có thể sống thêm một vài ngày nữa. Hiện tại, cô không còn đường để thoát nữa rồi.”
Trúc Sơ bật cười một tiếng, “Đương nhiên tôi biết. Tôi đã dự sẵn cả rồi, chuẩn bị tinh thần cả rồi. Vậy, hôm nay các người đến để lấy mạng tôi trả thù giúp ông ta?”
Vưu Kiện quay mặt nhìn Trúc Sơ nhỏ bé mỏng manh, “Thật sự chính là cô?”
“Anh không tin điều này ư?” Trúc Sơ mỉm cười rất xinh đẹp, “Đúng vậy, sẽ không ai nghĩ đến một người có vẻ yếu đuối như tôi lại có thể ra tay sát hại một người đàn ông.”
“Cô đã làm thế nào?”
Trúc Sơ thu lại nụ cười, nhìn Vưu Thần vẫn lãnh đạm, không khỏi mím nhẹ môi.
“Dụ dỗ ông ta và giết.”
Lúc này Vưu Thần đứng dậy, đi đến trước mặt Trúc Sơ, từ trên nhìn xuống khuôn mặt nhợt nhạt nhưng đầy bản lĩnh kia, thấp giọng hỏi:
“Cô dùng mùi hương gây ra ảo giác có đúng không?”
Nghe đến chi tiết này, Trúc Sơ đã vô cùng kinh ngạc. Bởi vì cô không nghĩ một người như Vưu Thần lại có thể để ý đến tiểu tiết như thế. Mùi hương có ở khắp mọi nơi, không mùi nào giống mùi nào, nhưng có những loại mùi ẩn mình rất khéo léo, rất khó để người khác phát hiện.
Tương tự như loại mùi hương mà Trúc Sơ sử dụng.
Nó có mùi nhàn nhạt, ngửi qua một lần sẽ không ấn tượng sâu đậm, nhưng tác dụng thì vô cùng bất ngờ.
“Không ngờ cậu Vưu đây cũng tìm hiểu kỹ quá đấy.” Trúc Sơ điềm tĩnh nhìn y, “Đúng là tôi đã sử dụng một loại mùi hương gây ảo giác, đó là lý do ông ta luôn nghĩ tôi chính là Thẩm Ninh.”
Ánh mắt Vưu Thần vững vàng rơi trên khuôn mặt của Trúc Sơ, sau một hồi y nói, “Thật sự có mùi hương như vậy?”
“Vậy cậu Vưu giải thích xem vì sao ông ta lại nói tôi giống Thẩm Ninh? Dù rằng, tôi không hề giống một chút.”
Vưu Thần nghiêm mặt, bất ngờ duỗi tay nắm chặt ngần cổ gầy guộc của Trúc Sơ, “Nói xem, vì sao cô lại giết ông ấy?”
Hơi thở bị đứt quãng bởi lực mà Vưu Thần dùng quá lớn, khiến cho sắc mặt Trúc Sơ càng lúc càng tệ hơn. Cô muốn vùng vẫy lại bị y khống chế mạnh mẽ, hốc mắt cũng đỏ lên chảy ra nước mắt. Sau một hồi vùng vẫy, Trúc Sơ được thả xuống, cơ thể dán chặt vào bức tường phía sau. Cô đưa tay ôm cổ mình, ho sặc sụa.
“Mấy người...” Trúc Sơ mặt mũi trắng bệt, “Vưu Quán Thanh cả đời này gây ra biết bao nhiêu tội lỗi, lẽ nào các người không hay biết ư? Một mình ông ta đã khiến cho bao người phải chết một cách oan ức, tôi giết ông ta thì có gì là sai trái?”
Hai người họ Vưu lúc này im lặng tuyệt đối.
Trúc Sơ ngược lại như muốn bùng nổ, đứng thẳng dậy, tuôn ra những lời trong tim, “Tôi là trẻ mồ côi, khó khăn lắm mới có một gia đình tốt bụng nhận nuôi tôi. Bản thân tôi đã không hề bình thường, tôi không giống với con người ngoài kia, đôi khi làm ra những chuyện vô cùng tệ hại nhưng họ vẫn yêu thương tôi như con ruột. Vậy mà, ba của các người lại tàn nhẫn giết chết họ để hút máu. Haha, giết chết bọn họ trong đêm tối rồi lặn đi như không có gì xảy ra. Những con người vô tội, không địa vị cao sang, bị người đời khinh thường, rốt cuộc lại chết một cách oan ức như vậy. Từ đó, tôi phát hiện ra ngoài Thú tộc còn có Huyết tộc là bọn người ma cà rồng chuyên hút máu kẻ khác. Tôi đã tìm hiểu, tìm hiểu tất cả về tộc các người. Tôi ấp ủ kế hoạch này từ rất lâu, rất lâu rồi và bây giờ tôi mới có cơ hội để ra tay.”
Trúc Sơ nói rất bình tĩnh, giống như kể lại một câu chuyện trong cuộc đời mình, thản nhiên không một chút run sợ đau lòng.
“Tôi từ có ba mẹ lại biến trở về là trẻ mồ côi. Cuộc sống này đúng là nực cười...”
“Chỉ như vậy?”
Trúc Sơ trừng mắt nhìn Vưu Thần, “Chỉ như vậy? Giọng điệu của anh có phải quá xem thường sự căm thù của tôi hay không? Lẽ nào bao nhiêu đó vẫn chưa đủ để thù hận sao? Lẽ nào cậu Vưu đây chưa từng cảm thấy đau đớn khi mất đi người thân hay người thương của mình? Thật sự sao?”
Nụ cười bỗng chốc hiện trên môi Trúc Sơ, có vẻ điên dại, “Cậu Vưu, cậu nói xem, cậu chưa từng đau lòng khi mất đi người mình yêu ư? Nhiều năm qua, tôi tìm hiểu về gia đình các người vô cùng cẩn thận, không sót một chút. Cho nên nếu không nhầm, thì trong quá khứ của rất nhiều năm trước, cậu Vưu từng mất đi một người mà mình yêu?”
Sắc mặt Vưu Thần thoáng chốc sa sầm.
Trúc Sơ nhìn y, lại cười một tiếng, “Tôi thắc mắc, vì sao từ nãy đến giờ cậu Vưu lại không hỏi tôi tại sao lại lấy cái tên Đồng Xuyến Yên kia để giả danh nhỉ? Hay...vì nó là cái tên nhạy cảm đối với cậu Vưu?”
Vưu Thần nhìn đăm đăm vào Trúc Sơ, đến mức gần như muốn một nhát giết chết cô tại đây. Nhưng định lực của y thật sự vô cùng tốt, cho nên chỉ rướn nhẹ chân mày, thản nhiên hỏi ngược lại:
“Vậy sao?”
Trúc Sơ lại bật cười, “Cậu Vưu giả ngơ cũng hay quá đó. Tôi dùng tên của Đồng Xuyến Yên thật ra chỉ là muốn dọa cho Vưu Quán Thanh một chút mà thôi. Bởi vì từng nghe nói cô Đồng này bị ông ta sát hại tàn nhẫn lắm, cả đời có lẽ cũng khó mà quên được.”
Dừng lại một chút, Trúc Sơ bồi thêm, “Cậu Vưu chắc cũng khó mà quên cô ấy.”
Vưu Thần cúi thấp mặt, thoáng qua một nụ cười khinh thường. Từng bước đi lại gần Trúc Sơ, y duỗi hai bàn tay ôm lấy gương mặt gầy gò của cô, dùng loại ánh mắt sắc bén mà quyến rũ nhìn Trúc Sơ.
“Những lời mà cô vừa nói, thật ra thì vẫn có sai sót.”
Trúc Sơ cảm nhận được nhiệt độ lạnh lẽo truyền từ da thịt của Vưu Thần qua gò má của mình. Cô thoáng rụt người lại, căng thẳng nhìn người đối diện. Vưu Thần ngược lại bình tĩnh điềm nhiên nhìn nhắm từng nét trên mặt cô, thấp giọng thì thầm:
“Quán Thanh thật sự gây ra quá nhiều tội lỗi, tôi thừa nhận. Chỉ có điều, tôi hơi hoài nghi liệu cô có phải là người đã ra tay giết chết ông ấy hay không?”
Trúc Sơ thoáng cười, “Cậu Vưu vẫn không tin ư?”
Vưu Thần cũng cười đáp lại, nụ cười càng lúc càng lạnh, “Tôi tin cô có thù hận ông ấy, nhưng không tin cô đã giết ông ấy.”
“Nếu đã như vậy thì cậu Vưu cũng đừng đằng đằng sát khí như muốn giết chết tôi như thế.”
“Sao lại không giết?” Vưu Thần thu lại nụ cười, đôi tay dần trượt xuống dưới cổ của Trúc Sơ, “Cô có lẽ không giết ông ấy, nhưng cô lại chọc giận tôi. Những lời cô đã nói, một chút tôi cũng không hài lòng.”
Trúc Sơ linh cảm được mình đến cùng cũng không thể thoát, bèn nói, “Tức, cậu Vưu thừa nhận mình từng yêu Đồng Xuyến Yên?”
Vưu Thần không đáp lại, “crack” một tiếng, máu tươi nhuốm sẫm vào đôi tay.
Trúc Sơ chết một cách bất ngờ khiến cho Vưu Kiện ở gần đó cũng không thể dự đoán được. Hắn đứng bật dậy, nhìn đầu của cô đã rời khỏi thân mình, mùi máu xuyên qua cánh mũi, khiến cổ họng của hắn khô khốc thèm khát.
Vưu Thần trong tay vẫn còn giữ lấy phần đầu của Trúc Sơ, nhìn thẳng vào đôi mắt trừng lớn của cô, bất giác thì thầm, “Có sao?”
...
Trên đường trở về nhà, Vưu Kiện hỏi, “Anh không tin cô ta giết chết ba sao?”
“Phải.”
“Vậy...sao anh vẫn giết cô ta?”
Vưu Thần nhắm mắt lại, tựa hồ có chút mệt mỏi, thấp giọng hỏi ngược, “Chưa từng nghe câu “cái miệng hại cái thân” sao?”
Vưu Kiện quay đầu nhìn qua một cái, trong đầu vô tình nảy lên một suy nghĩ rất mơ hồ.
Khi về đến nhà, Vưu Thần nhận được cuộc gọi điện thoại từ Akanda.
“Chủ tịch, tôi theo lời của ngài tìm kiếm nam nhân có đôi mắt màu xanh ngọc ấy, nhưng thật sự...cả thành phố dường như không có ai như vậy.”
Vưu Thần xoa trán, nhận lấy tin tức này thật lòng không khiến tâm tình của y thoải mái hơn một chút nào, “Tôi đã nói bao lâu cũng đợi được, cô không cần gấp gáp kết luận như vậy.”
Akanda ở bên kia ngập ngừng, “Nhưng chủ tịch, tôi thật sự đã cố gắng rất nhiều, lại không muốn ngài ôm lấy hy vọng quá nhiều cho nên mới thông báo một tiếng. Chuyện này...”
“Chỉ là tìm kiếm một người lại khó khăn như vậy sao?” Vưu Thần nhíu mày, giọng lạnh nhạt.
Akanda thật sự không biết nói gì thêm, chỉ im lặng.
Cuối cùng, Vưu Thần gác máy mà không nói thêm một lời nào nữa. Đúng lúc này, Vưu Kiện từ ngoài đi vào, vừa vặn nghe được cuộc đối thoại kia nên nảy sinh nghi hoặc.
“Anh...đừng nói là vẫn tìm kiếm Chiếu Hy đấy nhé?”
Vưu Thần không đáp, chỉ đứng dậy muốn đi đến giường nằm. Thấy thái độ của y như vậy, Vưu Kiện có chút không bằng lòng, bèn nói tiếp:
“Anh Cả, nhiều năm như vậy rồi, anh muốn đi tìm một người đã mất sao?”
Bóng lưng Vưu Thần ngay lập tức cứng nhắc.
“Có lẽ vẫn chưa mất.”
Vưu Kiện nhíu mày, “Vưu Chiếu Hy đã mất rồi, anh còn không chấp nhận sự thật sao? Không phải đã bốn năm rồi ư? Nếu còn sống thì đã tìm ra từ lâu lắm rồi. Với lại, dù sao Chiếu Hy đối với anh cũng chỉ là một chiếc bóng của Đồng Xuyến Yên thôi. Việc gì phải hao tâm lâu như vậy?”
Vưu Thần quay ngoắt người lại, nghiêm mặt nhìn em trai:
“Ai nói với em như vậy?”
Vưu Kiện thở ra một hơi, “Cần gì ai phải nói chứ? Anh trai, em cùng anh lớn lên, khoảng cách tuổi tác không quá xa, đương nhiên biết được rất nhiều chuyện của quá khứ. Tuy rằng ngoài mặt anh không quan tâm, nhưng thật ra anh đã động lòng với Đồng Xuyến Yên. Ngay cả chuyện này, lẽ nào anh cũng không thừa nhận ư? Vưu Chiếu Hy thật sự giống với mẹ em ấy và em hiểu được lý do vì sao anh lại muốn cùng---”
“Câm miệng!” Vưu Thần nhíu mày, giọng điệu vô cùng nghiêm túc và dứt khoát, “Quá khứ từng xảy ra những gì, anh đều không quan tâm nữa. Trước kia những lời giải thích về thân phận cũng như quá khứ của mẹ Tiểu Hy, anh thừa nhận tất cả đều là nói dối. Nhưng vì sao anh phải làm như vậy?”
Vưu Kiện im lặng nhìn anh trai.
Vưu Thần bình tĩnh nói, “Là bởi vì càng yêu nên mới phải càng che giấu đi sự thật để Chiếu Hy không phải đau khổ. Là bởi vì, anh thật sự, thật sự, yêu em ấy.”